Hôm sau, nó vẫn như thường mà luyện võ.

Lão ăn mày nheo mắt ngồi nép ở chân tường, tựa như bị nắng làm lười nhác, lim dim buồn ngủ.

Nhân lúc Giang sư phụ đi tiểu, hắn bỗng bước tới, chẳng nói nửa lời mà động thủ ngay.

con trai ta tuy kinh ngạc, nhưng vẫn trầm ổn mà tiếp chiêu.

Chưa qua mấy hiệp, lão ăn mày bỗng mở miệng:

“Hạ bàn không vững.”

Tay không ngừng, lại nói:

“Hạ bàn không vững, thì không khống chế nổi chiến mã, vậy cớ gì ra chiến trường?”

Vừa nói, vừa bắt đầu chỉ điểm chiêu thức cho nó.

23

Giang sư phụ trở lại, thoạt đầu sắc mặt chẳng vui.

Nhưng xem được một lúc, sắc diện dần biến thành kinh ngạc, không dám thốt thêm lời.

Hắn và con trai ta đều ngầm hiểu mà chẳng hỏi lai lịch lão ăn mày.

Ta thì vẫn vô tâm, miệng không rời hai chữ “lão ăn mày”.

con trai lại một mực kính trọng, chẳng vì được chỉ điểm mà cố ý nịnh bợ.

Lão ăn mày như hài lòng với sự thản nhiên ấy, song ra tay dạy dỗ cực nghiêm, mấy phen còn đánh đến mức nó thổ huyết.

Ta nổi giận xông tới cãi vã, lại bị con trai ngăn:

“Mẹ, hắn là vì con tốt.”

Nó khẽ khuyên, lại nói mấy câu đạo lý “nghiêm sư xuất cao đồ”, cuối cùng còn dặn ta, không được bén mảng tới võ trường nữa.

Sau đó, lão ăn mày tới mã thị chọn hai con ngựa tốt, bắt đầu dạy nó chiến thuật trên lưng ngựa.

Ban đêm thì dạy thêm binh pháp bày trận.

con trai dứt khoát bỏ chức quan văn hư danh mà triều đình ban, vùi đầu trong phòng lão ăn mày, ngoài giờ ngủ thì hầu như chẳng rời nửa bước.

con trai cáo quan, việc này tại Trấn Quốc Tướng Quân phủ dấy lên sóng to gió lớn.

Viên gia đời đời xuất thân võ chức, khổ lắm mới ra được một hậu bối có thể bước lên con đường quan văn, chưa kịp nhận tổ quy tông, hài tử này lại trực tiếp từ quan.

Chưa đầy mấy ngày, Viên lão phu nhân tự mình tới cửa, chỉ vào mũi ta mà mắng, trách ta vì tư oán mà hủy hoại tiền đồ của hài tử.

Bà ta đau lòng khôn xiết, nói:

“Kẻ khác đều bảo Ngôn Chi và phụ thân hắn như một khuôn đúc ra, thế mà tôn tôn lớn của ta trúng cử, lại chẳng báo tin mừng cho tổ mẫu này…”

Nhớ lại năm năm trước, bà ta mắng con ta là “nghiệt chủng”, vẻ mặt ghét bỏ ấy vẫn rõ rành rành trước mắt.

Ta cười lạnh một tiếng, lập tức đáp trả:

“Năm ấy người chẳng phải nói như thế, khi đó người bảo nó với Viên Cảnh Hoán chẳng có nửa phần giống, không biết từ đâu lòi ra cái ‘nghiệt chủng’ ấy.”

Bà ta bị vạch trần, vẫn cứng miệng nói:

“Khi ấy nó còn nhỏ, mày mắt chưa nở, ta hoài nghi cũng là lẽ thường.”

“Phì!” Ta nhổ một tiếng, “Tâm tư người ai mà chẳng biết? Chẳng qua nay nó đã thành đạt, người mới muốn nhận về! Đồ mắt chó nhìn người, ngươi cũng xứng dạy bảo ta sao?”

“Ngôn Chi tương lai dẫu vào các bái tướng, cũng là do Tô gia ta giáo dưỡng, chẳng liên quan chi tới Viên gia các ngươi! Hiện giờ mang người của ngươi cút ngay, còn dám bước thêm nửa bước, ta đánh gãy chân chó của các ngươi!”

Viên lão phu nhân tuổi cao sức yếu, chịu không nổi mấy lời nặng nề của ta, sắc mặt xanh trắng xen lẫn, liền ngã lăn ra bất tỉnh.

Tỉnh lại, bà ta buông một câu “Về sau chẳng quản cái nghiệt tử này nữa”, rồi được người khiêng đi.

14

Ngày mười hai tháng bảy, võ cử sơ thí bảng lộ.

Tên của Tô Ngôn Chi chen trong danh sách dày đặc, gây nên chấn động không nhỏ.

Nhiều người kinh thành còn nhớ, mùa xuân năm ngoái, bảng văn cử cũng có tên này.

Triều trung quan viên nghị luận xôn xao.

Kẻ trách hắn cuồng vọng, người khen hắn dũng mãnh, kẻ hiểu hắn thì bảo:

“Hài tử này tuổi trẻ mà sâu không lường được, như tiềm long trong vực, tương lai tất có đại sự.”

Hắn vốn đã đỗ văn cử mà được Khoản trợ cấp quan chức, lại cố tình từ chức thi lại, hành động ấy khiến mấy vị trọng thần lâu năm không dự chính sự cũng phải vuốt râu trầm ngâm:

“Nếu hắn thật sự thành công, thì đây là chuyện xưa nay chưa từng có.”

Chủ khảo được thượng cao ngầm dặn, đã sớm định bụng trong khảo thí ra tay giở trò, nhất quyết gạt tên hắn khỏi bảng, khiến hắn lạc danh vô phần.

Không ngờ sinh biến, Thụy lão vương gia đã lâu đóng cửa tạ khách, chẳng hỏi việc triều chính, không biết nổi hứng gì, lại tự mình nhập cung diện thánh, xin một chức giám khảo.

Việc này khiến chẳng những chủ khảo toát mồ hôi, mà kẻ biết nội tình trong triều cũng thầm lấy làm lạ — pho tượng Phật bấy lâu không động, sao lại hiện thân vào lúc này?

Ngày mười bốn tháng bảy, sách luận duyệt quyển.

Giám khảo vừa phê lên đầu quyển của Tô Ngôn Chi hai chữ “Bình thường”, toan gửi đi, thì giọng chậm rãi của lão vương gia vang lên:

“Bài luận này bàn về phòng thủ Nam Cương, câu câu trúng yếu, cớ sao bảo là bình thường?”

Giám khảo đỏ mặt, đành cầm bút sửa điểm.

Mười ngày tiếp theo, sóng gió chẳng dứt.

Ngày mười sáu tháng bảy, mã chiến.

Ngựa của đối thủ Tô Ngôn Chi bỗng như phát cuồng lao thẳng lại, thấy sắp va vào, lão vương gia bỗng nói:

“Ngựa này đã mất tính, nên đổi con thuần hơn, kẻo làm thương tổn thí sinh.”

Ngày mười chín tháng bảy, lục chiến đối luyện.

Đối thủ sắc mặt khác lạ, lão vương gia phất tay, thị vệ bước lên lục soát trong tay áo, quả nhiên tìm ra cây châm nhỏ tẩm ma phí tán.

Lão nhân chỉ nhạt nhẽo một câu:

“Võ khảo nên dựa vào thực tài, bày mấy trò ám muội này tính là gì.”

Tên kia bị thị vệ đánh cho một trận, quẳng ra khỏi trường thi.

Ngày hai mốt tháng bảy, khảo binh thư mặc tụng.

Sách Tô Ngôn Chi nhận được lại thiếu mất nửa phần sau, vẫn là lão vương gia tự mình sai người mang bản mới tới, trầm giọng:

“Quy củ trường thi sao có thể đùa cợt thế này?”

Mãi đến ngày hai hai tháng bảy, bảng vàng mới định.

Trải qua mười mấy ngày sóng gió, kết quả rốt cuộc đã rõ.