QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
14
Mẫu tử ta đến kinh đã hơn bốn năm, chưa từng gặp lại Viên Cảnh Hoán, nay con trai vừa mới nhập quan trường, người nhà họ Viên bỗng tìm tới cửa.
Người phụ nhân cẩm y hoa phục ấy, tự xưng là cô cô của Tô Ngôn Chi.
Người gác cổng liền để nàng vào.
Tôn Viên thị vừa an tọa trên ghế thái sư, đã chẳng chút khách khí:
“Hảo đệ muội, ta là nhị tỷ của Cảnh Hoán, mau gọi cháu ta Ngôn Chi ra cho ta xem một chút.”
Tuy ta chán ghét người nhà họ Viên, nhưng “giơ tay chẳng đánh người cười”, đành nuốt ghê tởm mà đáp: “Nó đi dự yến đồng niên rồi.”
Nàng như chẳng nhận ra sự lạnh lùng trong lời ta, vẫn hồ hởi nói:
“con trai ta làm quan trong triều, khi dự tiệc Quỳnh Lâm, thấy Ngôn Chi liền bảo rằng, nó và cậu ruột như một khuôn đúc ra.”
“con trai ta còn nói: ‘Đem so mà xem, hai vị biểu đệ ở phủ Tướng quân, lại chẳng giống cậu ruột chút nào’.”
Ta minh châm ám trào: “Lệnh lang quả là mắt sáng lòng trong, trách gì có thể làm quan trong triều.”
Nàng đắc ý: “con trai ta hiện nhậm chức tại Lại bộ, tuy phẩm cấp chẳng cao, nhưng đường đi quen thuộc. Ngôn Chi nếu nhận tông, nhập tịch nhà họ Viên, ngày sau con trai ta ở bộ ấy nâng đỡ đôi chút, đường hắn sẽ dễ đi gấp mười. Đây là phúc khí người khác cầu còn không được.”
“Phúc khí?”
Ta suýt cười bật ra tiếng giận, đang định nói mấy câu khó nghe, thì ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng cười sang sảng:
“Ta chỉ muốn hỏi, cái ‘phúc khí’ này là từ nấm mồ nào nhà các ngươi bốc ra khói xanh vậy?”
Tiếng ấy hùng hậu, khí lực tràn đầy.
Ta giật mình quay đầu, thấy phụ thân thong thả bước vào.
Ánh mắt ông nhìn Tôn Viên thị lạnh lẽo như tẩm băng.
“Ngươi là…” Tôn Viên thị vốn quen sống trong thâm viện, nay bị khí thế áp chế, có phần ngơ ngẩn.
Phụ thân chẳng thèm đáp, xoay xoay chiếc bàn chỉ ngọc xanh trong tay, chậm rãi nói:
“Vừa rồi nghe vị phu nhân đây bảo, con trai ở Lại bộ nhậm chức?”
Tôn Viên thị lập tức ưỡn ngực, như khoe của quý:
“Đúng vậy! con trai ta ở Lại bộ Văn tuyển ty, dù nhỏ cũng là quan triều đình!”
“Ồ?” Phụ thân nhướng mày, “Văn tuyển ty? Là cái chức quan quèn gì? Quan viên Lại bộ mà ta giao hảo, chỉ có Hà Đạo Sinh.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Tôn Viên thị bỗng chốc tái trắng.
Hà Đạo Sinh, chính là Thượng thư Lại bộ.
15
con trai của Tôn Viên thị chẳng qua chỉ là một bút thiếp thức tòng cửu phẩm, ngay cả mặt Hà Thượng thư cũng khó mà gặp.
Phụ thân tiến lên hai bước, từ trên nhìn xuống:
“Chỉ với con trai ngươi, cũng xứng để nâng đỡ con cháu họ Tô ta sao? Ngôn Chi từ ngày sinh ra, đã chẳng có nửa phần liên can đến nhà các ngươi!”
“Ta nói cho ngươi biết, dù nó sau này nhập các bái tướng, cũng chỉ mang họ Tô! Nhà các ngươi muốn bám víu? Hãy tự cân đo xem mình có tư cách hay không! Giờ, đem cái gọi là ‘phúc khí’ của ngươi, cút ra ngoài cho ta!”
Chữ “cút” cuối cùng, như một nhát chùy giáng mạnh vào tim Tôn Viên thị.
Nàng bật dậy, loạng choạng để nha hoàn dìu ra, hoảng hốt mà chạy khỏi cổng viện.
Phụ thân không thèm chấp một phụ nhân, xoay người, lập tức quẳng nàng ra sau đầu.
Ông nhìn ta, ánh mắt nóng ruột: “Ngôn Chi khi nào về? Hơn bốn năm chưa gặp, ta nhớ nó lắm.”
Ta hơi ghen: “Phụ thân, người chỉ nhớ nó, chẳng nhớ nữ nhi sao?”
“Nhớ! Sao lại không nhớ! Đi! Trước cùng phụ thân tới Túy Tiên Lâu uống vài chén.”
Ta cùng phụ thân uống đến đỏ mặt hồng tai, vừa tới trước viện môn, tiểu đồng giữ cửa đã chạy ra đón:
“Phu nhân, công tử đã về. Còn mang theo một lão ăn mày hấp hối.”
Việc này quả mới lạ…
Phụ thân chân tay so với ta càng nhanh, đã vượt trước một bước vào khách phòng.
Khi ta vén rèm bước vào, liền bắt gặp ông đang nắm chặt tay con trai không buông.
Song mục phụ thân sáng rực lạ thường, từ trên xuống dưới nhìn tôn nhi, mày mắt đều đầy hân hoan, trong cổ họng còn khe khẽ tán thán:
“Hảo, hảo tiểu tử…”
“Mấy năm không gặp, đã cao lớn, vững chãi thế này.”
Ngữ khí kia đầy ắp kiêu ngạo, tựa như trước mắt không phải tân khoa Tiến sĩ, mà là bảo vật do chính tay ông nuôi dưỡng thành hình.
Ngôn Chi nay càng thêm trầm ổn, mỉm cười nhạt:
“Ngoại công, trước hết khoan hàn huyên.”
Hắn nghiêng mình nhường nửa bước, lộ ra chiếc giường phía sau:
“Ngài mau xem lão giả trên giường này, có thể cứu được không.”
16
Khi ấy ta mới chú ý tới lão nhân co ro trên giường.
con trai vén chăn, lập tức một luồng xú khí gay mũi ập ra.
Mùi ấy như rượu bã lâu năm hòa lẫn mồ hôi, nước tiểu và mùi gia cầm…
Ta nôn khan mấy tiếng, thoáng chốc hoa mắt chóng mặt.
“Nương, người ra ngoài đi.”
Ta bịt mũi, kiên quyết lắc đầu.
Phụ thân thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm nghị, sải bước tới bên giường.
Ngón tay ông vừa đặt lên cổ tay lão giả, mày liền nhíu chặt:
“Là vết thương cũ tái phát, lại thêm nội phủ suy tổn… mạng lão này thật dai.”
Khi ông lấy từ lòng ra một bình ngọc hàn, đồng tử ta lập tức giãn lớn.
Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan — đây là bảo mệnh dược mà phụ thân chưa từng rời thân!
Loại thuốc này phải thu thập tuyệt thế kỳ trân khắp ba sơn ngũ nhạc, trải năm xuân năm thu luyện thành, mỗi viên đơn phí tổn đã hao tốn vạn lượng hoàng kim.
Nói thẳng ra, chỉ cần còn một hơi thở, dẫu hồn đã tới điện Diêm Vương, thuốc này vẫn có thể lôi về.