Trên bảng quấn lụa đỏ, bên ba chữ “Võ Trạng Nguyên”, rành rành chính là tên Tô Ngôn Chi.

Khi quần chúng hoan hô, lão vương gia nhìn bóng áo đỏ kia, khẽ thì thầm:

“Lão huynh, hổ phụ vô khuyển tử… nghĩa tử này của ngươi, quả thật là rồng trong loài người…”

25

Võ Trạng Nguyên khoác hồng bào, treo sắc thái, đánh ngựa du phố hôm ấy, quả thực kinh động cả thành.

Hai bên phố, người đông như kiến, giày thêu bị giẫm rơi chồng cao nửa thước, đâu đâu cũng có hài đồng khóc tìm song thân.

Ngôn Chi thân mặc y phục tươi mới, cưỡi tuấn mã, dáng ngồi ngay thẳng như tùng.

Nhìn tựa công tử ngọc thụ lâm phong, mà lại là bậc văn võ song toàn.

Hoa tươi khắp phố ném về phía hắn, cánh hoa rơi phủ đầy thân.

Bao kiệu các khuê các nữ tử dừng bên đường, chư vị quý nữ chẳng màng thể diện, vén rèm thò đầu ngó nhìn, trong mắt toàn ánh sáng nóng rực.

Khi đoàn du hành ngang qua Trấn Quốc Tướng Quân phủ, Viên lão phu nhân hối hận đấm bàn:

“Vinh quang thế này, vốn phải là của Viên gia ta!”

Tiếng trống chiêng ầm ĩ, đoàn du phố vòng một vòng, cuối cùng trở về Tô phủ.

Trương viên ngoại đã dẫn ba hài tử chờ sẵn nơi cửa, vừa gặp liền cao giọng:

“Cái phủ này sao xứng với Trạng Nguyên lang hôm nay? Ta đã tìm sẵn một tân trạch khí phái vô cùng, mau dọn sang đó!”

Lời chưa dứt, Thôi Trương thị cũng dẫn hài tử đến, phía sau là gia phó khiêng mấy rương lễ hậu.

Bà đuổi người ra, kéo tay ta, mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói:

“Nhà chúng ta có một vị đích nữ, dung mạo, tính tình đều tốt… Trong nhà muốn hỏi, có thể cùng Trạng Nguyên lang nhà tỷ kết thân không? Trưởng bối sợ tỷ không vui, nên bảo ta tới dò xét trước.”

Mấy ngày nay, thiếp mời chất thành núi trên án ta, toàn là quý nhân kinh thành mời dự yến.

Nhưng việc hôn nhân của con trai, ta sao làm chủ được? Hắn từ nhỏ đã có chủ kiến lớn, ta sớm đã nói rõ điều này với kẻ đến dò.

Thực ra không ít nhân gia biết rõ thân thế hắn chưa tường, vốn chẳng mấy bằng lòng, chỉ là chịu không nổi cảnh khuê nữ nhà mình mê hắn đến cuồng loạn.

Nghe nói còn có mấy tiểu thư vì hắn mà tranh cãi trong tối, ầm ĩ đến người người đều hay.

Nói cho cùng, bộ dạng hắn quả thực khiến người khó rời mắt, bằng không năm xưa ta đâu đến nỗi vì phụ thân hắn mà mất cả chừng mực.

Không ngờ đến ngay cả Tiêu quý phi trong cung cũng sai người đến, bảo nhà nàng có muội muội vừa độ tuổi, đã đem lòng mến con trai ta.

Trong lòng ta khẽ rùng mình — Tiêu quý phi chẳng phải chính là cháu gái chính thất của Viên Cảnh Hoán ư? Có quan hệ này, ta có thể nhận không?

Đúng lúc ấy, Thôi Trương thị hớt hải chạy tới, thở dài:

“Xảy ra chuyện lớn rồi!”

26

Thôi, Tiêu hai nhà đều là thế gia lũy thế, oán sâu tự bao đời, tranh đấu công khai lẫn ngấm ngầm mấy chục năm, vẫn luôn thế lực ngang nhau.

Từ khi hai vị đích nữ lần lượt nhập cung, cuộc tranh ấy liền từ triều đình lan sang hậu cung.

Thuở đầu, hai người vị phân ngang nhau, đều là quốc sắc thiên hương, đều được thánh sủng, ai cũng chẳng áp được ai.

Cho tới khi nữ nhân Thôi gia sinh hoàng tử, vị phân thăng một bậc, nhưng sau sinh thân thể biến đổi, thánh ân nhạt đi đôi phần.

Nữ nhân Tiêu gia thì vẫn eo như liễu mảnh, da như ngọc đông, mấy năm nay dung nhan chẳng suy, lại càng thêm diễm sắc.

Nàng càng được thánh thượng sủng ái, chỉ là dưới gối vẫn trống không.

Vậy nên, một bên quyền trọng, một bên sủng thịnh, vẫn kẻ tám lạng người nửa cân.

Trước kia Thôi quý phi xem thường Võ Trạng Nguyên, chẳng muốn muội mình hạ giá, nghe nói Tiêu phi lại muốn gả muội cho Tô Ngôn Chi, lập tức nổi giận.

Há để Tiêu gia chiếm tiên cơ? Liền nói dù thế nào cũng phải đem muội mình gả cho Võ Trạng Nguyên.

Hai vị nương nương vì việc này mà tranh chấp không thôi nơi hậu cung, đều quấn lấy hoàng thượng đòi tứ hôn.

Ngoài cung, Thôi, Tiêu nhị tộc cũng chẳng nhàn, công khai lẫn bí mật đều điều động thế lực. Việc hôn nhân này đã vượt khỏi phạm vi nhi nữ tình trường, biến thành vũ đài tranh đấu giữa hai tộc, thắng bại liên quan đến thể diện và thực lực một phương.

Thôi Trương thị nói khô cả miệng:

“Tô tỷ, việc này khiến mẹ con tỷ thành quân cờ trên bàn cờ tranh đoạt… ta thực chẳng còn mặt mũi gặp tỷ nữa.”

Ta cũng hơi đau đầu, song vẫn vô tâm vô phế mà đùa:

“Chuyện này chẳng trách ngươi, đều tại ta sinh ra một đứa con quá tốt.”

Tối đến, đang cùng con trai bàn cách thoát thân, ngoài môn viện bỗng vang tiếng bước quen thuộc.

Là lão khất cái kia đến.

Ta gọi “lão bá”, lại bị ông lạnh lùng cắt lời:

“Gọi lão khất cái.”

Bên cạnh, con trai lại tự nhiên, cúi mình gọi:

“Can phụ.”

Lão khất cái lúc ấy mới khẽ ừ, coi như đáp.

Bàn đến việc Thôi, Tiêu hai nhà, lão khất cái thản nhiên nói:

“Tranh? Cứ để họ tranh. Chúng ta, không xen vào, không tỏ thái độ.”

Gió lùa qua góc viện, lá hoè già xào xạc.

Ta nhìn bóng lão khất cái, chợt thấy ông so với ai khác đều hiểu rõ ván cờ này nên hạ thế nào.

27

Kinh thành thái bình mấy chục năm, bỗng sinh biến.

Một bọn cường khấu từ trăm dặm ngoài tiến đến ngoại ô kinh thành, chiếm cứ Lạc Mã Pha, cướp ba đoàn thương lữ.

Tin truyền gấp gáp, nhanh như gió, ngay cả Kinh Triệu Doãn cũng đã dâng tấu, xin triều đình mau phái quan binh đi bình phạt thảo khấu.

Tô Ngôn Chi vừa mới được ban chức “Chiêu Vũ Hiệu Úy”, liền cùng đội thân binh mới mộ dưới trướng, sai tới Lạc Mã Pha “bình phỉ”.

Tin từ Lạc Mã Pha truyền về khi ta đang phơi dược thảo nơi viện.