25
Hôm ấy, Miêu Gia Hòa quên mang ô, trời lất phất mưa, cô liền chạy vội về.
Vừa đến dưới khu tập thể, đã thấy Trì Cảnh Xuyên đứng đó, tay cầm ô.
Thấy Miêu Gia Hòa ướt mưa trở về, anh lập tức bước tới che ô cho cô.
Miêu Gia Hòa phủi nước mưa trên người, hỏi:
“Sao anh lại đến đây?”
Trì Cảnh Xuyên nhìn cô, giọng trầm thấp:
“Gia Hòa, ngày mai tôi phải đi Tây Nam làm nhiệm vụ cứu trợ, không biết khi nào trở về, có lẽ… cũng có thể là sẽ không về nữa.”
Miêu Gia Hòa thoáng liếc anh, buột miệng:
“Anh mệnh lớn như vậy, sẽ không chết đâu.”
Trì Cảnh Xuyên nghe vậy thì coi đó là lời quan tâm, khóe môi khẽ cong, đáp lại:
“Ừ, sẽ không chết đâu.”
Nói rồi, anh nhìn thẳng vào mắt cô:
“Gia Hòa, tôi có thể ôm em một lần không?”
Giọng anh khẩn cầu. Trong lòng anh, nếu nhiệm vụ này thất bại, thì đây có thể là cái ôm cuối cùng.
Nhìn dáng vẻ ảm đạm của anh, Miêu Gia Hòa khẽ gật đầu:
“Ừ.”
Lần này, Trì Cảnh Xuyên ôm cô thật chặt, như đang ôm một bảo vật. Anh giữ rất lâu mới miễn cưỡng buông ra.
Anh mỉm cười:
“Em mau về thay quần áo đi, kẻo cảm lạnh.”
Miêu Gia Hòa xoay người lên lầu.
Trì Cảnh Xuyên đứng nguyên tại chỗ, dõi theo bóng dáng cô khuất dần trong tầm mắt, mãi sau mới lưu luyến rời đi.
Về đến nhà, Miêu Gia Hòa cũng không để lời anh nói trong lòng. Dù sao trước đây Trì Cảnh Xuyên thường xuyên đi làm nhiệm vụ, đôi khi cũng bị thương, nhưng cô tin anh sẽ bảo vệ được chính mình.
Thế nhưng, kể từ ngày hôm đó, Trì Cảnh Xuyên rời đi rồi, cô thật sự không còn được gặp lại anh nữa.
Thời gian trôi nhanh chóng, Miêu Gia Hòa thuận lợi đăng ký thi đại học năm nay. Ngoài giờ lên lớp, gần như toàn bộ thời gian còn lại cô đều vùi đầu vào ôn tập, đến mức quên ăn quên ngủ.
Khi kỳ thi đại học ngày một cận kề, Miêu Gia Hòa liền nghỉ việc ở trường Tiểu học Hướng Dương, tập trung ôn thi ở nhà.
Ngày thi đại học đến.
Cha mẹ đích thân đưa cô đến cổng trường.
Mẹ Miêu khích lệ:
“Gia Hòa, đừng căng thẳng, cứ làm như bình thường là được.”
Miêu Gia Hòa gật đầu, rồi bước vào phòng thi.
Kỳ thi kéo dài ba ngày.
Kết thúc xong, cô cảm thấy mình làm khá tốt, gần như nắm chắc phần thắng.
Cha mẹ vì muốn chúc mừng con gái, liền đưa cả nhà đến ăn ở nhà hàng quốc doanh, sau đó đi dạo cửa hàng bách hóa, mua cho cô mấy bộ quần áo mới và ít trang sức nhỏ.
Tối về, cha Miêu vui vẻ định mở rượu uống, vừa nhìn liền thấy chai rượu mà trước kia Trì Cảnh Xuyên mang đến, chau mày rồi cười khẩy:
“Thằng nhóc đó ba tháng nay không thấy bóng dáng, chẳng lẽ từ bỏ rồi? Gia Hòa, con có gặp riêng nó không?”
Nghe thấy cái tên ấy, Miêu Gia Hòa khựng lại một chút, lắc đầu:
“Không.”
Cô chợt nhớ lại lần cuối cùng gặp Trì Cảnh Xuyên, khi anh nói có lẽ sẽ không trở về nữa.
Miêu Gia Hòa mím môi, thầm nghĩ chắc sẽ không đến mức ấy.
Thế nhưng, ngày hôm sau.
Cửa nhà họ Miêu bị gõ.
Miêu Gia Hòa đi mở cửa, vừa mở ra đã thấy hai người mặc quân phục.
Một người mở miệng trước:
“Xin hỏi, cô có phải là Miêu Gia Hòa không?”
Cô gật đầu:
“Có chuyện gì sao?”
Hai người sắc mặt nặng nề, nói:
“Đồng chí Trì Cảnh Xuyên đã hy sinh trong nhiệm vụ cứu trợ ở Tây Nam. Anh ấy để lại di nguyện, mong cô chôn cất anh. Anh cũng viết cho cô một bức thư.”
Trong đầu Miêu Gia Hòa trống rỗng, cô không ngờ anh thật sự đã đi rồi.
Đôi tay run rẩy nhận lấy thư, mở ra–
“Gia Hòa, khi em đọc được lá thư này thì anh đã không còn. Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh hy vọng em giúp anh an táng, cứ chôn ở Dương Thành. Có lẽ kiếp sau chúng ta vẫn có thể gặp lại.
Lần an táng này, có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, dù anh đã không thể nhìn thấy em nữa.
Anh chết rồi, sẽ không còn làm phiền em nữa. Đây có lẽ là báo ứng của anh, vì đã không biết trân trọng em, lại còn mơ tưởng được em tha thứ. Anh xin lỗi.
Mong em từ nay về sau bình an, hạnh phúc.”
Phía dưới ký tên, đề ngày 17 tháng 3 – đúng ngày họ gặp nhau lần cuối. Hóa ra Trì Cảnh Xuyên đã viết bức thư này ngay khi trở về.
Nỗi chua xót dâng tràn, cô nghẹn giọng:
“Em sẽ lo hậu sự cho anh chu toàn.”
Miêu Gia Hòa cũng đem chuyện này kể lại cho cha mẹ.
Cha mẹ cô đồng ý, tìm cho anh một nơi an nghỉ tốt. Hôm ấy, các đồng đội của anh đều đến viếng.
Miêu Gia Hòa thắp nén hương, nhìn tấm bia mộ trước mặt, thầm thì:
“Trì Cảnh Xuyên, anh yên nghỉ nhé.”
Sau chuyện này, Miêu Gia Hòa mất một thời gian dài mới nguôi ngoai.
Cho đến khi nhận được giấy báo trúng tuyển – chính là trường Sư phạm ở thủ đô.
Nhìn tờ giấy báo, cô vui mừng khôn xiết.
Cha mẹ lại càng hớn hở, còn phát kẹo mừng cho tất cả hàng xóm.
Ai nấy đều chúc mừng cô.
Ngày 1 tháng 9, Miêu Gia Hòa xách hành lý lên chuyến tàu đi thủ đô.
Ngồi trên tàu, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cô tự nhủ tương lai sẽ cống hiến hết mình cho sự nghiệp giáo dục.
Và cô đã làm được. Năm 1985, sau khi tốt nghiệp, Miêu Gia Hòa trở về Dương Thành, tiếp tục giảng dạy.
Bằng phương pháp giảng dạy mới mẻ, cô đào tạo nên từng lứa học sinh xuất sắc.
Nửa đời sau, Miêu Gia Hòa gắn bó trọn vẹn với giáo dục, thọ 92 tuổi.
— Toàn văn hoàn.
【Toàn văn hoàn】