23

Nghe tin lính dưới quyền đi xem mắt lại gặp trúng Miêu Gia Hòa, anh choáng váng, đầu óc rối bời. Nhưng khi biết cha Miêu gọi mình đến, trong lòng lại thấp thỏm xen lẫn phấn khởi.

Dù là chuyện gì, tốt hay xấu, chỉ cần họ gọi, anh đều sẽ đến.

Đứng trước cửa nhà họ Miêu, anh giơ tay gõ cửa.

“Cốc cốc cốc–”

Cha Miêu vẫn đang ngồi trong phòng khách đọc báo, nghe thấy tiếng gõ cửa thì khẽ nhíu mày, giờ này rồi, là ai đến vậy?

Nghĩ vậy, ông liền đứng dậy, ra mở cửa.

Khi nhìn thấy Trì Cảnh Xuyên, sắc mặt cha Miêu lập tức thay đổi. Ông không ngờ mới nhờ người gửi tin ban ngày, thì buổi tối anh ta đã tới rồi.

Trì Cảnh Xuyên lễ phép gọi: “ba.”

Cha Miêu vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt: “Vào đi.”

Sau khi anh bước vào, cha Miêu chỉ vào hai túi đồ lớn ở góc nhà: “Những thứ trước đây cậu mang tới, cậu tự mang về đi, nhà chúng tôi không cần.”

Trì Cảnh Xuyên không động, bình thản nói: “ba, những thứ này con sẽ không mang về.”

Cha Miêu nghiến răng: “Nếu cậu không mang đi, tôi sẽ vứt hết.”

Trì Cảnh Xuyên vẫn bình tĩnh: “Một khi đã đưa đi, thì đó là đồ của ba và mẹ rồi, muốn xử lý thế nào là quyền của ba mẹ.”

Cha Miêu nhìn mấy túi đồ, rồi lại nhìn thẳng vào anh: “Đừng nghĩ tôi không dám. Đừng tưởng rằng chỉ cần cậu làm cái gì đó là có thể lấy lại được Gia Hòa. Lần này gọi cậu tới, chính là muốn nói rõ, cậu và Gia Hòa mãi mãi không thể nào.”

“Cả đời này tôi cũng không đồng ý cho hai người ở bên nhau. Ngay khi các người kết hôn, tôi đã nói với Gia Hòa, không được gả. Nhưng nó không nghe. Bây giờ chịu đủ khổ rồi, coi như nó đã hiểu hết lòng tốt của tôi.”

Trì Cảnh Xuyên vội vàng nói: “ba, con biết con đã có lỗi với Gia Hòa, nhưng xin ba cho con thêm một cơ hội nữa, đừng kết luận con như thế. Trước kia là con ngu dại, bây giờ con đã hiểu rồi.”

Cha Miêu kiên quyết: “Không thể nào.”

Anh không biết làm sao để lay chuyển được cha Miêu.

Giây tiếp theo, anh quỳ gối xuống đất: “Xin ba cho con thêm một cơ hội.”

Cha Miêu giật mình: “Cậu làm gì vậy, mau đứng lên!”

Nhưng Trì Cảnh Xuyên hoàn toàn không có ý định đứng dậy.

Đúng lúc ấy, Miêu Gia Hòa từ trong phòng bước ra.

Khi đang đọc sách, cô đã nghe thấy bên ngoài có tiếng động, rồi nghe rõ giọng nói của Trì Cảnh Xuyên, cảm thấy không ổn nên vội đi ra.

Thấy anh đang quỳ trên đất, Miêu Gia Hòa cau mày, có chút tức giận: “Trì Cảnh Xuyên, đứng lên.”

Anh thấy cô tức giận, lập tức đứng dậy.

Miêu Gia Hòa quay sang cha mình: “ba, con muốn nói chuyện riêng với anh ta.”

Cô nói xong liếc anh một cái: “Ra ngoài nói.”

Rồi cô xuống lầu.

Trì Cảnh Xuyên ngoan ngoãn đi theo sau.

Hai người ra khỏi khu tập thể, tới một góc tối.

Dưới ánh đèn mờ, Miêu Gia Hòa nhìn anh, lạnh lùng hỏi: “Sao anh lại đến Dương Thành? Ở thủ đô không tốt sao?”

Trì Cảnh Xuyên khẽ rùng mình, cúi mắt: “Gia Hòa, sao em biết chuyện anh được điều về thủ đô?”

Miêu Gia Hòa ngẩng đầu, bật cười lạnh: “Trước đây em thấy giấy điều lệnh trong túi áo anh. Trì Cảnh Xuyên, anh nghĩ không nói thì em sẽ không phát hiện sao?”

Anh vội vàng giải thích: “Gia Hòa, anh không nói, chỉ vì muốn sang đó ổn định trước, rồi đón em qua sau. Dù sao điều tới một nơi xa lạ, cũng không biết sẽ gặp chuyện gì, anh chỉ không muốn em phải chịu khổ.”

Miêu Gia Hòa bật cười: “Anh tự tin thật. Anh nghĩ em sẽ tin mấy lời này sao?”

Kiếp trước cô đã khổ một lần, sao có thể tin thêm lần nữa.

Anh nắm lấy tay cô: “Anh nói thật mà.”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Thế còn Phương Quyên Hoa, cũng là thật sao?”

Anh sững lại, mặt thoáng bàng hoàng, vội giải thích: “Anh với cô ta chẳng có gì cả. Bây giờ cô ta ở Tân Cương, anh cũng không hề liên lạc. Người anh thích từ trước đến giờ chỉ có em, yêu cũng chỉ có em. Gia Hòa, ngày trước anh quá ngu ngốc, nếu anh phân biệt rõ sớm hơn, em đã không rời đi rồi.”

“Anh thật sự đã hiểu. Xin em cho anh một cơ hội, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt.”

Thấy mắt anh đã hoe đỏ, tim Miêu Gia Hòa hơi run, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “Trì Cảnh Xuyên, em rất cảm ơn anh đã cứu em mấy lần, nhưng chúng ta không thể quay lại nữa. Người từng yêu anh, đã bị chính anh nhiều lần hủy hoại rồi.”

Thân thể Trì Cảnh Xuyên run rẩy, tim như bị đâm một nhát dao tàn nhẫn, khiến anh không sao thở nổi.

Đúng vậy, người con gái từng yêu anh tha thiết đã bị chính anh nhiều lần hủy hoại.

Anh còn mặt mũi nào cầu xin tha thứ nữa?

Trì Cảnh Xuyên nhìn cô, giọng khàn khàn: “Xin lỗi.”

Miêu Gia Hòa thản nhiên: “Em không cần lời xin lỗi của anh. Chỉ mong sau này anh đừng xuất hiện trước mặt em nữa.”

Anh im lặng, bởi vì anh không làm được.

Cô nhìn thái độ ấy, liền biết anh sẽ không chịu từ bỏ.