[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
12
Miêu Gia Hòa thầm nghĩ hôm nay thật xui xẻo, vừa gặp Trì Cảnh Xuyên xong lại chạm trán Tôn Chính Đông.
Cô lập tức định quay người, đi theo một con đường khác.
Tôn Chính Đông lập tức từ trên xe bước xuống, đi đến trước mặt Miêu Gia Hòa, trên mặt mang theo nụ cười:
“Cô Miêu, mua nhiều sách như vậy à, mang thế này không tiện đâu, để tôi đưa cô về.”
Miêu Gia Hòa liếc nhìn Tôn Chính Đông, từ chối:
“Không phiền thầy Tôn, tôi có thể tự mang về.”
Nhưng Tôn Chính Đông vẫn cứ bám riết lấy cô:
“Cô Miêu, có phải cô ghét tôi không?”
Miêu Gia Hòa nói thẳng:
“Thầy Tôn, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chấp nhận lời theo đuổi của thầy, thầy đừng phí công nữa.”
Ngay từ lần đầu tiên, cô đã nói rõ ràng, nhưng Tôn Chính Đông cứ dây dưa mãi, thật sự rất phiền.
Nghe vậy, Tôn Chính Đông cũng không hề đổi sắc mặt, chỉ nói:
“Đã vậy, chẳng lẽ chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được sao?”
Miêu Gia Hòa đáp thẳng:
“Đúng vậy.”
Ánh mắt Tôn Chính Đông thoáng lóe lên vẻ độc ác, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản, giọng nói mềm mỏng:
“Tại sao?”
Miêu Gia Hòa khựng lại, nguyên nhân thì cô không biết phải nói thế nào.
Thấy cô không trả lời, Tôn Chính Đông tiếp tục:
“Cô Miêu, cô nói không rõ ràng, hay là cứ tiếp xúc với tôi trước đi, biết đâu cô sẽ thay đổi cái nhìn về tôi.”
Nói rồi, hắn đưa tay định lấy chồng sách trong tay cô.
Miêu Gia Hòa vừa định né tránh, thì đột nhiên một bóng đen lao tới, trực tiếp nắm chặt lấy bàn tay đang đưa ra của Tôn Chính Đông.
Trì Cảnh Xuyên vốn đứng trong bóng tối quan sát, lúc đầu nhìn thấy có người đàn ông tiến đến bên cạnh Miêu Gia Hòa, trong lòng anh thoáng run lên, ghen tuông dâng tràn. Nhưng rồi thấy rõ ràng cô không hề thích người đó, mà hắn ta còn có ý định động tay động chân với cô, anh lập tức xông ra.
Bàn tay Tôn Chính Đông bị Trì Cảnh Xuyên bóp chặt, đau đến mức như muốn phế đi. Hắn gào lên:
“Anh là ai vậy?! Bây giờ là xã hội mới rồi đấy!”
Trì Cảnh Xuyên ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng quát:
“Anh cũng biết đây là xã hội mới, thế anh đang làm cái gì? Lại còn dám quấy rối nữ đồng chí!”
Tôn Chính Đông vốn chỉ là một thư sinh văn nhược, dáng người nhỏ bé. Trong khi đó Trì Cảnh Xuyên là một người đàn ông Tân Cương, lại là quân nhân, vóc dáng cao lớn, chỉ cần một cú đấm cũng đủ khiến hắn ngã gục.
Bị bóp chặt tay, Tôn Chính Đông đau đến mức gương mặt méo mó, lập tức thanh minh:
“Tôi với cô ấy là đồng nghiệp, tôi chỉ muốn giúp cô ấy thôi, tôi không hề quấy rối.”
Hắn nói xong, vội quay sang Miêu Gia Hòa:
“Cô Miêu, mau nói với đồng chí này đi, chúng ta quen nhau mà.”
Miêu Gia Hòa lên tiếng với Trì Cảnh Xuyên:
“Buông tay đi, là đồng nghiệp của tôi.”
Chuyện này không cần làm căng, dù sao sau này còn phải gặp mặt.
Trì Cảnh Xuyên mím môi, cuối cùng buông tay.
Sắc mặt Tôn Chính Đông khó coi, tay đau đến muốn gãy, trong lòng hận không thể giết chết Trì Cảnh Xuyên.
Miêu Gia Hòa nói:
“Thầy Tôn, thầy về trước đi, tôi thật sự không cần thầy giúp.”
Tôn Chính Đông liếc nhìn Trì Cảnh Xuyên bên cạnh cô, không dám nói thêm, chỉ bỏ lại một câu:
“Vậy thì, cô Miêu, hẹn gặp ở trường.”
Rồi hắn đạp xe bỏ đi.
Thấy hắn đi rồi, Miêu Gia Hòa lại nói với Trì Cảnh Xuyên:
“Cảm ơn.”
Trì Cảnh Xuyên nhìn chồng sách trong tay cô, nói:
“Để tôi giúp cô mang về.”
Miêu Gia Hòa lùi lại một bước, tránh né:
“Không cần, tôi tự mang được.”
Trì Cảnh Xuyên không nói thêm, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Miêu Gia Hòa cũng mặc kệ anh, tiếp tục đi.
Anh bèn lặng lẽ đi theo sau.
Đúng lúc đó, khi Miêu Gia Hòa chuẩn bị về đến nhà thì cha Miêu cũng vừa về.
Ông đạp xe về, vừa nhìn thấy sau lưng con gái là một người đàn ông lạ liền sầm mặt, phanh xe chặn trước mặt Trì Cảnh Xuyên.
Trì Cảnh Xuyên giật mình, vì từ nãy anh chỉ chăm chú nhìn theo Miêu Gia Hòa, không để ý phía sau.
Anh vốn định mở miệng, nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông trên xe đạp thì lập tức im lặng. Đó chính là cha của Miêu Gia Hòa — anh đã từng thấy hình ảnh ông qua tài liệu điều tra.
Cha Miêu cũng không vội nói gì, chỉ đánh giá anh bằng ánh mắt sắc bén. Người này trông không giống kẻ xấu, nhưng tại sao lại đi theo con gái ông?
Miêu Gia Hòa vốn định vào nhà, nhưng vừa đặt chân lên bậc thang thì trong tầm mắt thoáng thấy cha mình đang đạp xe, quay đầu nhìn lại liền bắt gặp bóng dáng Trì Cảnh Xuyên phía sau.
Trong lòng cô thoáng hoảng, vội đặt chồng sách xuống, bước nhanh tới:
“Ba, sao ba lại dừng ở đây?”
Cha Miêu nhìn con gái, cảm thấy hơi lạ, nhướng mày:
“Không có gì, xích xe bị trục trặc, mai đem đi sửa thôi.”
Rồi ông quay sang Trì Cảnh Xuyên:
“Cậu trai, không bị dọa sợ chứ?”
Trì Cảnh Xuyên lập tức đáp:
“Không ạ.”
“Không sao thì tốt.”