16
Ngẩng đầu nhìn quãng đường phía trước, nghĩ tới chặng dài phải về nhà, Miêu Gia Hòa càng thêm mệt mỏi.
Cô bèn ngồi xổm xuống ven đường, muốn nghỉ một chút.
Thế nhưng vừa ngồi xuống, mí mắt cô đã díp lại, suýt nữa ngủ gật.
Cô cố gắng tự nhủ không được như vậy, phải về nhà mới được nghỉ ngơi.
Cắn răng đứng dậy, mỗi bước đi đều nặng nhọc, đi được vài bước lại phải dừng.
Lúc này, một chiếc xe Jeep dừng lại ven đường.
Miêu Gia Hòa quay đầu, thấy Trì Cảnh Xuyên bước xuống.
Anh nhìn cô tiều tụy xanh xao, đau lòng vô cùng, vội bước tới: “Gia Hòa, lên xe đi, anh đưa em về.”
Miêu Gia Hòa nhíu mày, giọng khàn khàn: “Anh sao biết tôi ở đây?”
Trì Cảnh Xuyên thành thật: “Anh nhờ người dò hỏi.”
Miêu Gia Hòa lập tức từ chối: “Không cần, tôi tự về được.”
Nói rồi, cô quay đi, tiếp tục bước đi loạng choạng.
Trước kia anh giúp đỡ, cô rất cảm kích, nhưng giờ cô không muốn có thêm dây dưa.
Hơn nữa, việc anh âm thầm tìm tin tức của cô vốn dĩ chẳng quang minh chính đại.
Cô gắng sức đi về phía trước, thở dốc nặng nề.
Trì Cảnh Xuyên theo sát: “Gia Hòa, em đang bệnh, đừng gượng nữa. Anh chỉ muốn đưa em về, không có ý gì khác.”
Miêu Gia Hòa không đáp, chỉ tiếp tục lê bước, sức lực chẳng còn để nói.
Nhìn sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt Trì Cảnh Xuyên tối lại, anh mím môi, sải bước đến, trực tiếp bế cô lên.
Cơ thể đột ngột rời khỏi mặt đất, Miêu Gia Hòa hoảng hốt kêu: “Trì Cảnh Xuyên, anh mau thả tôi xuống!”
Anh hoàn toàn không có ý định buông, bế thẳng cô về phía xe.
Cô vùng vẫy liên tục nhưng không thoát nổi.
Trì Cảnh Xuyên đặt cô vào ghế xe.
Đúng lúc này, một giọng nam nghiêm nghị vang lên: “Dừng tay lại!”
Anh quay đầu, thấy một người đàn ông mặc áo bông quân dụng bước tới, lông mày nhíu chặt.
Người đàn ông chất vấn: “Đồng chí đang làm gì với cô Miêu vậy? Anh là quân nhân, sao có thể hành xử như thế?”
Miêu Gia Hòa nghe mà ngẩn ngơ, hình như cô không quen người này.
Trì Cảnh Xuyên nhíu mày, lạnh giọng: “Anh là ai?”
Người kia đáp thẳng: “Tôi là bạn của đồng chí Miêu.”
Miêu Gia Hòa nhìn kỹ một chút, ngập ngừng hỏi: “Anh là con trai dì Trương?”
Quả thật, nét mặt anh ta giống dì Trương và chú Trương.
Người đàn ông gật đầu: “Đúng, tôi là Trương Phi Nhạc.”
Sắc mặt Trì Cảnh Xuyên trầm xuống, anh không ngờ bọn họ đã quen nhau.
Trương Phi Nhạc quay sang nói với anh: “Đồng chí, phiền anh thả cô Miêu ra.”
Trì Cảnh Xuyên bình thản: “Tôi và Gia Hòa quen biết. Cô ấy đang sốt, tôi chỉ muốn đưa cô ấy về nhà.”
Trương Phi Nhạc nhìn hai người, rồi hỏi: “Đồng chí Miêu, có đúng vậy không?”
Miêu Gia Hòa thoáng liếc Trì Cảnh Xuyên, rồi bình tĩnh đáp: “Không quen.”
Nói xong, cô lập tức xuống xe.
Cô hiểu nếu thừa nhận có quen biết, chắc chắn Trương Phi Nhạc sẽ kể lại với dì Trương, rồi cuối cùng cha mẹ cô cũng biết, như thế sẽ rất phiền.
Tim Trì Cảnh Xuyên nhói đau, tay vừa định giữ cô lại, cuối cùng vẫn buông xuống.
Nếu cô đã nói vậy, anh không thể ép.
Miêu Gia Hòa liền theo Trương Phi Nhạc rời đi.
Đi được mấy bước, Miêu Gia Hòa quay sang nói với Trương Phi Nhạc:
“Cảm ơn cậu nhé, chuyện này xin đừng nói với ai, tôi sợ ba mẹ sẽ lo lắng.”
Cô vẫn dặn thêm một câu, tránh để đến lúc đó ai cũng biết.
Trương Phi Nhạc nhìn Miêu Gia Hòa, gật gật đầu:
“Ừ, tôi biết.”
Miêu Gia Hòa lại thắc mắc:
“Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau, sao cậu lại biết tôi?”
Trương Phi Nhạc hơi ngại ngùng, gãi đầu, ấp úng nói:
“Cha Miêu đưa cho mẹ tôi một tấm ảnh của cô, rồi mẹ tôi lại đưa cho tôi.”
Nghe vậy, Miêu Gia Hòa chỉ biết cạn lời với cha mình.
Trương Phi Nhạc nói tiếp:
“Để tôi đưa cô về, tôi đi xe đạp, cũng đang về nhà.”
Miêu Gia Hòa từ chối, hai người mới quen, nam nữ đơn độc ngồi chung một chiếc xe đạp thì không hay.
Thế là cô một mình đi bộ về.
Đến một con dốc, Miêu Gia Hòa vừa đi được vài bước đã phải dừng lại thở, thật sự quá mệt.
Phía sau, Trì Cảnh Xuyên lái xe chầm chậm theo cô.
Anh nhìn dáng vẻ cô như thế, hận không thể bế cô lên nhét thẳng vào xe, nhưng lúc này anh không thể làm vậy.
Miêu Gia Hòa đi bộ về nhà mất trọn một tiếng, vừa về đến nơi thì ngã xuống giường ngủ ngay.
Đến khi tỉnh lại thì đã là buổi tối.
Miêu Gia Hòa mơ mơ màng màng mở mắt, thấy mẹ Miêu ngồi bên cạnh giường, khẽ gọi:
“Mẹ…”
Cất tiếng xong, cổ họng cô vẫn còn đau rát.
Mẹ Miêu mặt mày khó coi, xót xa nói:
“Rõ ràng hôm nay đã tiêm rồi, sao vẫn còn sốt nặng thế này?”
Miêu Gia Hòa an ủi:
“Mẹ, không sao đâu, lát nữa con uống thuốc, tối nay ngủ một giấc sẽ ổn thôi.”
Ngày hôm sau.
Miêu Gia Hòa đã hạ sốt, chỉ còn hơi ho, nhưng cũng đỡ hơn nhiều.
Cô vẫn nghỉ ngơi thêm một ngày, đợi cơ thể hoàn toàn khỏe hẳn mới đi làm lại.