[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
15
“Tôi đi ngang qua thấy có người theo dõi cô gái này, nên đưa cô ấy về thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt cha Miêu Gia Hòa biến đổi.
Dù trong bóng tối, ông vẫn thấy rõ con gái mặt mày tái nhợt, chắc chắn không phải bịa đặt.
Miêu Gia Hòa gật đầu xác nhận, giọng khàn khàn:
“Đúng vậy, ba.”
Vừa nghe Trì Cảnh Xuyên lên tiếng, tay cô còn vô thức siết chặt, nhưng khi thấy anh không hề nhắc đến mối quan hệ giữa hai người, cô mới thở phào.
Cha cô liền cảm ơn:
“Cảm ơn đồng chí.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi xin phép đi trước, tạm biệt.”
Trì Cảnh Xuyên nói xong liền rời đi.
Cha Miêu Gia Hòa nhìn bóng anh xa dần, khen:
“Đúng là một người tốt.”
Miêu Gia Hòa bên cạnh cũng khẽ đáp:
“Vâng.”
Cha cô quay sang, nhìn chằm chằm con gái, lo lắng hỏi:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Miêu Gia Hòa đem mọi chuyện kể lại rành mạch cho cha Miêu nghe.
Sắc mặt cha Miêu trầm xuống, Miêu Gia Hòa cũng đã từng nói chuyện này với cha mẹ, từ đó về sau, chỉ cần có thời gian thì họ luôn ở bên con gái.
Hơn nửa tháng trôi qua, tưởng như không còn chuyện gì xảy ra.
Không ngờ rằng bọn họ đã quá chủ quan, đối phương căn bản chưa từng buông tha cho Miêu Gia Hòa.
Cha Miêu khẽ nói: “Không sao thì tốt, chúng ta về trước đi.”
Hai cha con cùng nhau đi lên lầu, trở về nhà.
Cha Miêu nấu cho Miêu Gia Hòa một bát nước gừng, còn dặn cô đừng nghĩ ngợi nhiều, đi tắm nước nóng rồi ra ăn cơm.
Miêu Gia Hòa gật đầu, ngoan ngoãn làm theo.
Buổi tối nằm nghỉ trên giường, cô trằn trọc không ngủ được, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
Cô không hiểu nổi vì sao mình lại bị nhắm tới, rõ ràng cô chẳng làm gì sai.
Miêu Gia Hòa ép bản thân không được nghĩ nữa, mãi đến tận đêm khuya mới mệt mỏi thiếp đi.
Ở bên kia, cha Miêu và mẹ Miêu cũng chẳng ngủ ngon.
Khi biết con gái bị theo dõi, mẹ Miêu lo lắng không yên, quay sang nhìn chồng: “Ông này, hay là đổi chỗ làm cho Gia Hòa đi?”
Cha Miêu lắc đầu: “Chỉ sợ như thế cũng chỉ là tạm thời, nếu đối phương tiếp tục bám theo thì sao? Bắt được hắn mới là biện pháp triệt để.”
Mẹ Miêu thở dài: “Nhưng đến cả công an cũng không làm gì được, liệu chúng ta có cách nào bắt nổi hắn không?”
Cha Miêu cau mày, ngập ngừng nói: “Hay là… tìm cho Gia Hòa một người đàn ông để nương tựa?”
Mẹ Miêu liền đánh ông một cái: “Ông bớt nói bậy đi! Con bé mà biết, chắc chắn giận ông chết.”
Cha Miêu im lặng, nhưng trong lòng đã có tính toán.
Ông nghĩ, nếu có một người đàn ông có thể che chở cho Miêu Gia Hòa, thì những lúc vợ chồng ông bận rộn, cũng sẽ yên tâm hơn, không để kẻ kia có cơ hội ra tay.
Hơn nữa, chẳng phải dì Trương từng nói con trai bà sắp về nước sao? Có thể thử xem bọn trẻ có hợp nhau không.
Sáng hôm sau.
Trời lạnh cắt da, gió bấc thổi hun hút, luồn thẳng vào người.
Trong khu tập thể, từng nhà từng nhà lục tục tỉnh dậy, mùi cơm sáng thơm lừng lan tỏa khắp dãy hành lang.
Miêu Gia Hòa nằm trên giường, chỉ thấy cả người rét run, yếu ớt không còn sức lực.
Mẹ Miêu đi vào gọi: “Gia Hòa, dậy thôi con.”
Miêu Gia Hòa mơ màng muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể chẳng chịu nghe lời, cô rúc mình trong chăn, giọng khàn khàn: “Mẹ, con bệnh rồi.”
Mẹ Miêu vội vàng chạy đến, đặt tay lên trán con, lông mày lập tức nhíu chặt: “Nóng quá.”
Miêu Gia Hòa mở mắt, cảm giác cả hốc mắt cũng nóng rát, khẽ nói: “Mẹ, cổ họng con đau, rót cho con cốc nước…”
“Được rồi, con cứ nằm yên.”
Mẹ Miêu nói xong liền vội vàng đi lấy nước, tiện tìm thuốc.
Nghe thấy động tĩnh, cha Miêu ngẩng đầu khỏi tờ báo, hỏi: “Gia Hòa sao thế?”
Mẹ Miêu vừa lục lọi vừa đáp: “Nó sốt rồi.”
Cha Miêu lập tức bỏ báo xuống: “Nặng lắm không? Có cần đi bệnh viện không?”
Mẹ Miêu lắc đầu: “Để xem thế nào đã.”
Nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy thuốc, bà chỉ có thể mang nước ấm vào cho con.
Miêu Gia Hòa uống xong, cổ họng dễ chịu hơn một chút.
Mẹ Miêu lại sờ trán con, cuối cùng vẫn quyết định: “Đi bệnh viện thôi.”
Miêu Gia Hòa gật đầu, bây giờ cô khó chịu đến mức chẳng còn sức cãi.
Vậy là cô theo mẹ Miêu đi bệnh viện, còn nhờ cha Miêu tới trường xin nghỉ hộ.
Trong bệnh viện, bệnh nhân đông nghẹt, ai nấy đều ngồi chen chúc trên dãy ghế gỗ dài truyền dịch.
Khám xong, Miêu Gia Hòa cũng tìm được một góc ấm áp để truyền, cô khoác chiếc áo bông dày, quấn thêm chiếc khăn len do mẹ Miêu đan, nhưng vẫn thấy lạnh thấu xương.
Cô run rẩy nhìn chai dịch treo lơ lửng trước mắt.
Truyền xong thì đã hơn năm tiếng, cơ thể Miêu Gia Hòa đỡ mệt hơn một chút.
Cầm thuốc ra ngoài, cô quyết định tự mình về nhà, không muốn để mẹ Miêu phải xin nghỉ làm để chăm sóc.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện, một cơn gió bấc quất vào người, khiến cô rùng mình tỉnh táo hẳn.
Càng đi, cô càng thấy kiệt sức.