- Chương 1: Mở đầu: Thượng thần Bạch Kỳ
- Chương 2: TG1: Luyến sủng của Nhiếp chính vương
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21: TG2: Cậu nhà giàu có thiếu bạn không?
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41: TG3: Quỷ trong gương
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61: TG4: Mỹ nhân như hoạ, kiếm như hồng
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: TG5: Học bá điên rồi
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: TG6: Ta sinh ra khi quân* chưa già
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: TG7: Tìm kiếm hạnh phúc
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: TG8: Bậc thầy diễn xuất thượng vị*
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: TG thực - Chương 1: Tiểu bí cảnh
- Chương 162: TG thực - Chương 2: Thành Cuồng Minh
- Chương 163: TG9: Cá Koi ở mạt thế
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: TG thực - Chương 1: Chung Ly Oánh Oánh
- Chương 185: Chương 2: Thục Vân Tông
- Chương 186: Chương 3: Năm điều cấm
- Chương 187: TG10: Hoàng Thượng, có thần
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208: TG thực - Chương 1: Vô Cưu lão tổ
- Chương 209: Chương 2: Yêu Vương Quân Khâm
- Chương 210: TG 11: Lồng Giam
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231: TG thực - Chương 1: Món quà sinh nhật
- Chương 232: TG thực - Chương 2: Tốn Mộc Linh Tông
- Chương 233: TG thực - Chương 3: Huyền Khôn Trường Tắc Quy Linh phiến* (*quạt)
- Chương 234: TG 12: Bẫy rập
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255: TG tu chân: Đại lục Diệu Hoang
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281: TG tương lai: Trộm vô đạo
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300: TG tu chân: Trở về
- Chương 301: Hoàn chính văn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tại khu một 《Mạt Đồ》,Bạch Kỳ đang đấu xếp hạng. Sau khi loại bỏ lớp máu cuối cùng của đối thủ cùng cấp, anh xoa cổ tay cứng đờ, lông mày nhíu chặt lại, tình trạng ngày càng nghiêm trọng.
"Anh đang ở đâu?" Trong khung chat hiện lên tin nhắn của ID Tần Văn Lan, rõ ràng cậu cũng vừa kết thúc trận đấu.
Bạch Kỳ rời khỏi khu vực thi đấu đã nhìn thấy "Ta một mét chín" đứng canh ở lối vào, vừa thấy anh ra ngoài liền lập tức xúm lại, nhưng sau khi đến gần thì lại im thin thít như cái hũ nút.
"Thắng rồi?" Bạch Kỳ tiện miệng hỏi một câu.
"Ừ, ba trận." Tần Văn Lan trả lời, tuy nói mơ hồ nhưng Bạch Kỳ lại hiểu, đồng thời cũng càng thêm khó chịu.
Tần Văn Lan là một tân thủ nhỏ còn đánh liên tiếp ba trận, trong khi đó mình chỉ đấu một trận, mà lại là khổ chiến, loại huấn luyện cường độ cao như vậy mình đã bắt đầu không chịu nổi nữa rồi.
"Offline đi, buổi chiều tôi có khách không dẫn cậu nữa." Bạch Kỳ để lại lời rồi rất dứt khoát biến mất tại chỗ.
Bạch Kỳ đi rồi, Tần Văn Lan lại đứng đó không nhúc nhích, mà thực tế là cậu ta đang thất thần. Dạo gần đây cùng Bạch Kỳ tổ đội đi phó bản, phản ứng của anh ấy rõ ràng ngày càng giảm sút.
Người qua đường không rõ sự thật có lẽ sẽ chế giễu anh tay chậm, nhưng Tần Văn Lan biết rõ nội tình thì hiểu đó là do vết thương của Bạch Kỳ kéo chân. Cấp độ càng cao thì độ khó càng tăng, mỗi lần độ khó tăng lên đồng nghĩa với việc tay anh ấy ngày càng đau.
Tần Văn Lan đã sớm tìm được bác sĩ, nhưng không biết làm sao danh chính ngôn thuận giúp Bạch Kỳ mà không khiến anh nghi ngờ, cậu sợ mình bại lộ thân phận thì sẽ bị Bạch Kỳ bỏ rơi.
Buổi chiều, Bạch Kỳ ngồi trên sofa trong phòng khách vừa nhai bánh quy vừa gọi điện thoại, đối phương không ai khác chính là đội trưởng của Tường Huy - "Nhất Kiếm Phong Tuyết" Ngụy Tử Dung.
"Đã mùa bảy rồi, cậu cũng nên sớm quen." Lời nói độc miệng của Bạch Kỳ câu nào cũng châm chọc vào tim.
"Đồ khốn, câm miệng!" Ngụy Tử Dung tức giận rít lên, "Dù năm ngoái anh không bị tai nạn tôi cũng có thể thắng anh!"
"Chậc, tự lừa mình dối người." Bạch Kỳ thở dài một cách u ám.
"Anh..."
"Hợp đồng của cậu với Tường Huy sắp hết hạn rồi phải không?" Bạch Kỳ chuyển hướng hỏi một câu khác.
Ngụy Tử Dung khựng lại, có chút không hiểu, "...Ừ."
"Tường Huy phong thủy không tốt, cậu ở đó sớm muộn cũng gặp chuyện, đừng gia hạn nữa, đến Vương Trung Vương đi, bản đại thần sẽ dẫn cậu thăng hạng, dẫn cậu trở thành thần." Bạch Kỳ công khai đào góc tường.
"Phì!" Ngụy Tử Dung phun một ngụm nước, mặt đen lại, da mặt của Bạch Kỳ rốt cuộc dày đến mức nào? Chuyện đào góc tường như vậy mà cũng dám đề cập.
"Ông đây đã sớm thành thần rồi." Ngụy Tử Dung khinh thường hét lên, "Hơn nữa một tên nghèo kiết xác như anh cũng đòi đào tôi? Anh có biết bản kiếm thần đáng giá bao nhiêu tiền không?"
"Nói đến tiền là th* t*c." Giọng Bạch Kỳ mang theo ngữ khí hận sắt không thành thép, "Vô địch đâu phải thứ có thể đo bằng chút tiền lẻ?"
Ngụy Tử Dung "..." Nói tóm lại là anh muốn tay không bắt sói sao??
"Mộ Phong có Hứa Tuấn Du và Tào Lăng là cặp đôi át chủ bài, Tường Huy của cậu thua không oan." Đây là lời Hắc Thất nói với Bạch Kỳ sau khi xem video trận chung kết.
Ngụy Tử Dung im lặng, năm ngoái sau khi Tường Huy đoạt quán quân, đồng đội của hắn - "Cơ giới sĩ - Vân Hạ Hạc" tuyên bố giải nghệ khiến Tường Huy suy yếu trầm trọng, dù không muốn thừa nhận nhưng...
"Nhiễm Dương, vụ tai nạn xe của anh trước trận đấu năm ngoái... thật sự là ngoài ý muốn sao?" Ngụy Tử Dung hỏi.
Bạch Kỳ dường như cười một tiếng, "Là ai nói gì với cậu à?"
"Nghe được một vài thứ." Hồi tưởng lại chuyện nghe được ở trước văn phòng phó tổng hôm qua khiến hắn cảm thấy bứt rứt không yên, đêm qua hắn không ngủ cả đêm và suy nghĩ rất nhiều, bao gồm cả những lời "Vân Hạ Hạc" nói lúc rời đi.
"Quá bẩn thỉu." Trước khi rời khỏi công ty, "Vân Hạ Hạc" nhìn vào logo đội của Tường Huy và thở dài.
Lúc đó hắn còn đang tức giận vì "sự phản bội" của "Vân Hạ Hạc", không suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa trong lời nói của anh ta, nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Bạch Kỳ không trả lời câu hỏi của Ngụy Tử Dung, chỉ nói một câu, "Nếu không định ở lại Tường Huy nữa thì cân nhắc về Vương Trung Vương đi."
Kết thúc cuộc gọi với Ngụy Tử Dung, một tiếng cười nén lại đột nhiên vang lên từ phía đối diện Bạch Kỳ, "Anh đào góc tường đến cả chỗ Tường Huy, không sợ Tường Huy tới đánh hội đồng anh sao?"
Trong phòng khách, ngoài Bạch Kỳ còn có ba người khác, hai nam một nữ, "Chiến Vô Nhai" - Chử Cạnh, "Mạc Vô Hoa" - Đường Thiến Thiến, "Nhất Chu Tái Nhất Diệp" - Tạ Văn Nham, đây đều từng là trụ cột của Vương Trung Vương.
"Đào được người là khả năng của tôi, họ không giữ được người thì trách ai?" Bạch Kỳ nói.
Ba người đều cười, sau khi bàn vài câu về chủ đề đào người thì quay lại vấn đề chính của lần tụ họp này, "Đấu giải chúng ta chắc chắn có tự tin, nhưng hiện tại có hai vấn đề."
"Nói." Bạch Kỳ hỏi.
"Thứ nhất: nhân sự." Vương Trung Vương vốn có bảy người, "Song Tinh" đã ký hợp đồng với Lôi Vân, còn một người ra nước ngoài, giờ tụ họp lại chỉ có bốn người, cơ bản đội hình năm người không đủ.
"Người thứ năm tôi đã có người chọn, tiếp theo." Bạch Kỳ nói.
"Địa điểm huấn luyện." Tạ Văn Nham nói, "Chúng ta không thể vẫn đi quán net để luyện tập được, đúng không?"
Vương Trung Vương vốn là một đội nổi lên từ quán net, nhưng sau khi bước vào giới chuyên nghiệp, họ đã thuê một địa điểm huấn luyện mới, chuyên nghiệp hơn, nhưng vấn đề hiện giờ... nói thẳng ra là tiền.
Bạch Kỳ trầm ngâm một lúc, sau đó nói, "Tôi sẽ giải quyết." Rồi lại đùa một câu, "Cùng lắm thì đi bán mình thôi."
"Tôi có tiền!!"
Mấy đôi mắt bỗng dưng nhìn về phía cửa phòng ngủ, Tần Văn Lan nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ, "Tôi có tiền, rất nhiều tiền."
Mấy người Chử Cạnh, "..." Cảm giác thằng nhóc này có ý đồ không tốt nha.
Bạch Kỳ sững người một lúc, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, chỉ vào Tần Văn Lan lười biếng giới thiệu, "Gọi là ông chủ đi."
"Ông chủ!" Ba người Chử Cạnh đồng thanh.
Trong khu một《Mạt Đồ》, ID "Ta một mét chín" và "Thượng Giới Đệ Nhất Thần" cùng đứng trên tầng thượng của một tòa nhà, trong mắt người ngoài đây là một màn PK sắp diễn ra, nhưng thực tế là...
"Giải... giải đấu chuyên nghiệp?" Tần Văn Lan ngơ ngác.
"Đến đội của tôi, làm đồng độivới tôi." Huyễn sĩ và Y sư là hai nghề phụ trợ hợp tác, 2 support cùng một đội ở trong《Mạt Đồ》phỏng chừng là có một không hai*
Hợp tác với Bạch Kỳ là điều cậu luôn ao ước, nhưng... nếu biết mình là ai liệu anh ấy có giận không? Tần Văn Lan rơi vào sự giằng xé.
"Chiều mai bốn giờ tôi đợi bạn." Bạch Kỳ để lại một địa chỉ rồi lại biến mất như chớp, chỉ còn lại ID của Tần Văn Lan đơn độc giữa gió.
Trong phòng ngủ, Tần Văn Lan với khuôn mặt đầy khổ não, nhăn nhó hết cả lại. Một lúc lâu sau, cậu lấy điện thoại ra và gọi cho Tần Tu.
Ở thành phố Y xa xôi, Tần Tu khi nhìn thấy cuộc gọi đến suýt nữa rơi khỏi ghế, đứa em trai lạnh lùng chủ động gọi điện? Chẳng lẽ lại bị bắt cóc nữa sao?
Tần Tu cẩn thận nhấn nút nghe, lần này Tần Văn Lan là người mở lời trước, "Em muốn《Mạt Đồ》."
"??" Tần Tu ngẩn người một lúc, nửa ngày mới hiểu ý của em trai, "《Mạt Đồ》hiện giờ là trò chơi kiếm tiền nhiều nhất dưới tay chú hai, nuôi sống hàng trăm nhân viên, em nói muốn là có được sao?"
"Anh đi xin đi." Tần Văn Lan ra lệnh.
"Dựa vào cái gì?" Tần Tu quyết tâm lần này không chiều theo sự bướng bỉnh của đứa em trai lạnh lùng nữa.
Tần Văn Lan im lặng một lúc, sau đó đưa ra điều kiện trao đổi, "Trao đổi với anh."
Nghe ba chữ này, tai của Tần Tu lập tức dựng lên, chỉ nghe Tần Văn Lan nói, "Làm việc miễn phí cho anh một năm."
"..." Trong đầu Tần Tu nổ ra pháo hoa lớn, sau khi kìm nén cảm xúc vui sướng, anh cố ý trầm giọng giả vờ lạnh lùng, "Hai năm, chỉ cần em... tút tút~"
Tiếng gác máy quen thuộc khiến Tần Tu như bị sét đánh, thằng nhóc thúi này!!
Trong phòng ngủ, Tần Văn Lan gõ ngón tay lên bàn tính thầm trong đầu, khi đếm đến hai mươi bảy giây thì điện thoại nhận được một tin nhắn từ Tần Tu, "Thành giao!!"
Trong phòng ngủ bên cạnh, Bạch Kỳ đang nghiên cứu quyển sách hướng dẫn mà nguyên thân để lại, Hắc Thất nằm bò trên máy tính, gõ bàn phím chạy loạn giữa một đám người đang tấn công, đôi vuốt mèo nhanh đến mức gần như chỉ nhìn thấy tàn ảnh.
"Biết rõ cậu ta là ai mà vẫn cố tình dọa." Hắc Thất không nói nên lời trước sở thích trêu chọc người khác của Bạch Kỳ.
"Ta sẽ mời cậu ấy ăn tối coi như an ủi." Bạch Kỳ đáp lời qua quýt.
Nghe đến ăn tối, mắt Hắc Thất lập tức sáng lên, "Tôi cũng đi."
"Không mang theo mi." Bạch Kỳ vô tình từ chối.
Hắc Thất "..." Có người mới quên tình cũ, kẻ phụ bạc này đáng bị sét đánh!
Chiều hôm sau, Bạch Kỳ rời nhà dưới ánh mắt u oán của một người một mèo. Không lâu sau, Tần Văn Lan với vẻ mặt "mặc kệ tất cả" cũng đi theo.
Bị bỏ lại trông nhà, Hắc Thất đầy oán khí cào cấu cây cào móng mà Bạch Kỳ mua, ngấm ngầm nguyền rủa đôi cẩu nam nam kia ra ngoài "vui vẻ."
3h20 chiều, trong một quán trà bánh, Bạch Kỳ ngồi trên ghế mây nhàn nhã thưởng trà và ăn bánh, hoàn toàn làm ngơ đôi mắt đã lén lút nhìn anh nửa ngày.
Tần Văn Lan trốn trong bóng tối, âm thầm nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ, trong lòng nghĩ ra cả trăm cái cớ, thậm chí còn mô phỏng đủ loại cảm xúc và câu hỏi mà Bạch Kỳ có thể đưa ra.
Khi còn lại năm phút trước giờ hẹn, dù không muốn nhưng Tần Văn Lan vẫn phải hiện thân và từ từ bước đến chỗ Bạch Kỳ.
Đứng trước mặt Bạch Kỳ, Tần Văn Lan do dự mở miệng, "Nhiễm..."
"Đến rồi à? Ngồi đi." Bạch Kỳ ngẩng đầu nhìn Tần Văn Lan, rất tự nhiên chỉ vào chiếc ghế mây đối diện.
"???" Tần Văn Lan ngẩn người, tất cả những lời nói dối và cái cớ đã chuẩn bị đều bị chặn lại bởi câu chào hỏi bình thường này.
Anh đang xem mình là ai? Tần Văn Lan không biết điều lén lút theo sau? Hay là người đồng đội sát cánh cùng anh trong game "Ta một mét chín"?
"Những món bánh ngọt ở đây khá ngon, cậu thử xem." Bạch Kỳ đẩy đĩa bánh trước mặt mình về phía Tần Văn Lan đề nghị.
Tần Văn Lan máy móc ăn một miếng, cảm giác như nhai sáp, không biết mùi vị gì.
Hai người ngồi đối diện im lặng rất lâu, không chịu nổi nữa, Tần Văn Lan lại mở miệng, "Nhiễm Dương, thật ra tôi là..."
"Bốp!" Một bàn tay đặt lên đầu Tần Văn Lan vò nhẹ, Bạch Kỳ cười cười trêu chọc, "c** nh* thế này mà cao một mét chín à?"
"!!!" Tần Văn Lan sững sờ, lúc này cậu sao còn không nhận ra rằng Bạch Kỳ đã biết thân phận của mình, nhưng, anh ấy biết từ khi nào?
"Ông chủ kiêm đồng đội, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn." Dưới ánh hoàng hôn chiếu nghiêng từ ngoài cửa sổ, Bạch Kỳ cười tươi, hai lúm đồng tiền hiện lên rạng rỡ như hoa.
"...Mong được chỉ giáo nhiều hơn."