- Chương 1: Mở đầu: Thượng thần Bạch Kỳ
- Chương 2: TG1: Luyến sủng của Nhiếp chính vương
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21: TG2: Cậu nhà giàu có thiếu bạn không?
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41: TG3: Quỷ trong gương
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61: TG4: Mỹ nhân như hoạ, kiếm như hồng
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: TG5: Học bá điên rồi
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: TG6: Ta sinh ra khi quân* chưa già
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: TG7: Tìm kiếm hạnh phúc
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: TG8: Bậc thầy diễn xuất thượng vị*
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: TG thực - Chương 1: Tiểu bí cảnh
- Chương 162: TG thực - Chương 2: Thành Cuồng Minh
- Chương 163: TG9: Cá Koi ở mạt thế
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: TG thực - Chương 1: Chung Ly Oánh Oánh
- Chương 185: Chương 2: Thục Vân Tông
- Chương 186: Chương 3: Năm điều cấm
- Chương 187: TG10: Hoàng Thượng, có thần
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208: TG thực - Chương 1: Vô Cưu lão tổ
- Chương 209: Chương 2: Yêu Vương Quân Khâm
- Chương 210: TG 11: Lồng Giam
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231: TG thực - Chương 1: Món quà sinh nhật
- Chương 232: TG thực - Chương 2: Tốn Mộc Linh Tông
- Chương 233: TG thực - Chương 3: Huyền Khôn Trường Tắc Quy Linh phiến* (*quạt)
- Chương 234: TG 12: Bẫy rập
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255: TG tu chân: Đại lục Diệu Hoang
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281: TG tương lai: Trộm vô đạo
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300: TG tu chân: Trở về
- Chương 301: Hoàn chính văn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Máy bay trực thăng lượn vòng trên không trung, lính dù đã bao vây chặt chẽ hiện trường vụ tai nạn.
Chu Phi Dận vội vã đến nơi đã nhìn thấy ngọn lửa bốc cháy cao ngút trời, sắc mặt anh tái nhợt không còn một giọt máu, cơ thể căng thẳng khẽ run rẩy.
Khâu Lễ Hải thấy anh có vẻ không ổn, liền an ủi, "Ngài đừng hoảng, có lẽ Cố công tử không sao đâu."
Chu Phi Dận tiến lên nhìn quanh nhưng không thấy Bạch Kỳ, chỉ thấy Lữ Hách Minh đang ngồi ngây ngốc trên mặt đất.
"Người đâu!?" Chu Phi Dận hỏi gắt.
"Không thấy." Lữ Hách Minh đáp với vẻ đờ đẫn.
Lúc này, Chu Phi Dận giận đến mức muốn xé xác hắn ra, "Không thấy là sao!?"
"... Giống như khói vậy, "phụt" một cái liền biến mất."
Nhớ lại cảnh tượng kỳ lạ khi Bạch Kỳ biến mất, sắc mặt của Lữ Hách Minh lại càng trắng bệch.
Đôi mắt của Chu Phi Dận rà soát từng tấc đất xung quanh, đột nhiên anh nhìn thấy một ánh sáng lập loè.
Chu Phi Dận nhanh chóng tiến lên, vốn muốn đứng dậy nhưng đôi chân mềm nhũn loạng choạng quỳ xuống đất.
"Tiên sinh!" Khâu Lễ Hải muốn đỡ anh nhưng lại bị hất mạnh ra.
Chu Phi Dận run rẩy nhặt mảnh ngọc vỡ dưới đất lên. Viên ngọc dưỡng hồn có thể bảo vệ linh hồn không bị ánh sáng mặt trời tổn hại, nhưng giờ ngọc đã vỡ rồi...
Lồng ngực đau nhói, Chu Phi Dận cắn răng nuốt ngược lại ngụm máu đang chực trào ra khỏi cổ họng, đôi mắt dần trở nên đỏ bừng.
Hôm qua, người ấy còn cười đùa trong lòng anh, vậy mà hôm nay...
Ba trăm năm chờ đợi, chỉ để bên nhau vài ngày rồi lại mất đi, anh cần cây Hoàng Tuyền làm gì? Cầu trường sinh bất tử có ý nghĩa gì?
Chu Phi Dận dường như rơi vào cơn mê loạn, Khâu Lễ Hải đứng bên cạnh lo lắng không yên.
Chiếc điện thoại trong túi vang lên không đúng lúc, Khâu Lễ Hải cau mày, liếc nhìn thì phát hiện là số của nhà họ Chu.
Bạch Nhược là một người câm, chắc chắn không thể gọi điện thoại, vậy thì là ai?
Khâu Lễ Hải nghi hoặc nhận cuộc gọi, nhưng ngay sau đó sắc mặt ông thay đổi, ánh mắt kinh ngạc khó tin.
"Tiên sinh." Khâu Lễ Hải cẩn thận gọi, "Điện thoại."
Chu Phi Dận ngẩng đầu, ánh mắt đầy hận thù và sát khí khiến Khâu Lễ Hải sợ hãi.
"Là của Cố công tử!"
Chu Phi Dận sững người, nhưng tay anh nhanh hơn lý trí, lập tức giật lấy điện thoại từ tay Khâu Lễ Hải.
"Phu quân, chàng đi đâu vậy? Ta đói rồi, mau về đi."
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, từ nỗi đau sâu thẳm đến niềm vui đột ngột khiến Chu Phi Dận rưng rưng nước mắt.
Thấy Chu Phi Dận không trả lời, giọng nói của Bạch Kỳ lạnh đi, "Chàng đi lang thang ở đâu vậy? Vừa mới thành thân đã buông thả rồi, có phải muốn ta dùng gia pháp không?"
Chu Phi Dận cười, đôi mắt ngấn lệ nhưng vẻ mặt lại đầy hân hoan, "Đừng giận, phu quân về ngay đây."
Cúp điện thoại, Bạch Kỳ kiệt sức ngã xuống ghế. Sau khi viên ngọc dưỡng hồn vỡ, ngoại trừ khuôn mặt, toàn thân y gần như bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt.
"Tiểu Thất, cảm ơn nhé." Bạch Kỳ nói.
"Không cần khách sáo."
Trên đường trở về nhà họ Chu, Chu Phi Dận vô cùng lo lắng, anh sợ rằng vừa rồi chỉ là ảo giác, sợ rằng khi về nhà thì thấy cảnh vườn không nhà trống.
Vừa trở về, Chu Phi Dận lập tức lao vào khu vườn nơi mình ở, đâu còn vẻ điềm tĩnh trầm ổn như thường ngày?
Chu Phi Dận vào vườn, nhưng lại dừng lại trước cửa phòng ngủ, anh lại đứng ngẩn ra hồi lâu mà không dám đẩy cửa vào.
"A!" Trong phòng vang lên tiếng kêu đau của Bạch Kỳ.
Chu Phi Dận giật mình, lập tức đẩy cửa vào, chỉ thấy người mà anh ngày đêm mong nhớ đang ngồi trên bàn làm việc, nhìn anh cười tinh nghịch.
Cố nén lại nỗi kinh hoàng trong lòng, Châu Phi Dận cẩn thận đóng cửa lại, ngăn ánh sáng mặt trời bên ngoài.
"Lại đây." Châu Phi Dận chìa tay ra.
"Không." Bạch Kỳ dứt khoát từ chối.
Chu Phi Dận cau mày, khuôn mặt lập tức trầm xuống, "Lại đây!"
"Không!" Anh dữ, Bạch Kỳ còn dữ hơn, "Ta sợ chàng đánh ta."
Chu Phi Dận "..."
Đánh y? Dùng cả sinh mạng để yêu thương, chiều chuộng và bảo vệ y còn chưa đủ, anh sao nỡ lòng nào đánh y?
Chu Phi Dận thở dài, giọng cũng dịu đi, "A Họa, lại đây."
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Chu Phi Dận, Bạch Kỳ cảm thấy hơi không tự nhiên, có lẽ mình đã làm anh sợ rồi?
Bạch Kỳ nhảy xuống bàn, tiến lên ôm lấy Chu Phi Dận.
Chu Phi Dận ôm chặt Bạch Kỳ, cơn giận trước đó vì khoảnh khắc mất đi rồi tìm lại được mà tan biến.
"Sau này, không được dọa tôi nữa." Châu Phi Dận nói.
Hôm nay anh mới biết, hóa ra mình cũng là một kẻ nhát gan.
"Lữ Hách Minh giới thiệu một thợ điêu khắc gỗ cho ta, ta muốn tặng chàng một kinh hỉ." Bạch Kỳ giải thích.
"Chỉ có kinh mà chưa thấy hỉ đâu cả." Châu Phi Dận chỉnh lại.
"Thật sự chỉ là tai nạn." Bạch Kỳ nói.
Câu chuyện không vui kết thúc tại đây, Bạch Kỳ thân mật ôm lấy vai Chu Phi Dận, "Ta muốn quà."
Vẻ kiêu ngạo đương nhiên khiến Chu Phi Dận vừa muốn khóc vừa muốn cười, "Quà gì?"
"Loại ngọc khiến ta không sợ ánh sáng mặt trời, viên trước đã vỡ rồi." Bạch Kỳ nói.
"Đó là viên duy nhất." Châu Phi Dận bình tĩnh đáp.
"Vậy sau này ta chẳng phải sẽ không thể ra khỏi nhà nữa sao?"
"Ta sẽ tìm cho em một viên khác." Chu Phi Dận hứa với Bạch Kỳ.
Mặc dù Chu Phi Dận không nổi giận với Bạch Kỳ, nhưng anh cũng không rộng lượng mà cho qua chuyện này.
Đỗ Lão Tứ đã tan xác trong vụ nổ, vậy nên Chu Phi Dận trút hết giận dữ lên Đỗ gia. Ngoài Đỗ Lão Tam và Đỗ Thiệu Huy, gần như cả Đỗ gia đều bị anh tiêu diệt.
Nguyên nhân khiến nhà họ Đỗ gặp chuyện ai ai cũng biết, đó là vì một người đàn ông tên "Cố Họa". Chu Phi Dận đã nổi cơn thịnh nộ vì người này.
Phòng triển lãm mà Chu Phi Dận chuẩn bị cho Bạch Kỳ cũng đã hoàn thành và chính thức khai trương, được đặt tên là Thanh Vân Nhã Quán.
Tại nhà họ Chu, trong mộ Hoàng Tuyền dưới lòng đất, Chu Phi Dận gấp lại cuốn sách tre trong tay rồi cất đi. Sau đó, anh lấy từ kệ sách ra một hộp sắt.
Chu Phi Dận ra khỏi gian phòng và đi đến cầu sắt, mở hộp sắt ra. Bên trong là cả một hộp ngọc dưỡng hồn.
Ngọc dưỡng hồn là một bảo vật vô giá, nhưng Chu Phi Dận không chút do dự ném toàn bộ xuống gốc cây Hoàng Tuyền, để mặc cho chúng tan chảy trong nước.
Chu Phi Dận quay lưng rời đi, trên cây Hoàng Tuyền, trong số những gương mặt ma quái, có một gương mặt đặc biệt méo mó đau khổ.
Đó là khuôn mặt của Đỗ Lão Tứ.
Dưỡng chất giúp cây Hoàng Tuyền sống sót đến từ việc hấp thụ linh hồn. Mặc dù Chu Phi Dận không phải là một đại thiện nhân
(người tốt như Bồ Tát)
đầy lòng từ bi, nhưng cũng không phải là kẻ xấu xa, những linh hồn được dùng để nuôi dưỡng cây Hoàng Tuyền đều là những kẻ đại gian đại ác khi còn sống.
Anh dùng linh hồn của con người để nuôi dưỡng cây Hoàng Tuyền, và nhờ mối liên kết sinh mệnh với cây này, anh có thể trường sinh bất tử.
Có lẽ việc này là trái với thiên đạo, nhưng để có thể sống cùng A Họa mãi mãi, dù có vạn kiếp bất phục anh cũng không sợ.
Tại bệnh viện, Lữ Hách Minh dựa lưng vào giường bệnh chán nản chơi game, mặc dù chỉ bị thương ngoài da, nhưng mẹ hắn đã khóc lóc đòi giữ hắn lại để theo dõi.
Cửa phòng bệnh được đẩy ra từ bên ngoài, Đỗ Thiệu Huy bước vào.
"Sao anh lại đến nữa?" Trong giọng của Lữ Hách Minh đầy sự gai góc.
Mặc dù Lữ Hách Minh có chút khó chịu với Đỗ Thiệu Huy, nhưng hắn cũng không đuổi anh ta ra khỏi phòng nữa.
Đỗ Thiệu Huy mở hộp cơm, rót canh ra và đưa cho Lữ Hách Minh, giả vờ không thấy ánh mắt khó chịu của hắn.
"Ngài Chu có gây khó dễ cho nhà họ Lữ không?" Đỗ Thiệu Huy hỏi.
Bạch Kỳ và Lữ Hách Minh cùng gặp chuyện, nếu Chu Phi Dận vì thế mà trút giận lên Lữ gia, thì e rằng...
"Không sao, có anh Họa ở đó, ngài ấy chắc sẽ không ra tay nặng với nhà họ Lữ đâu."
Lữ Hách Minh vẫn khá tự tin vào thiện cảm mà anh đã xây dựng được với Bạch Kỳ.
Ngày hôm đó, khi chứng kiến Bạch Kỳ đột ngột biến mất, từ sự kinh ngạc và sợ hãi ban đầu, Lữ Hách Minh dần dần chuyển sang tò mò.
Hắn không biết Bạch Kỳ là yêu quái hay hồn ma, nhưng hắn tin rằng anh ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.
Kiếp này, Bạch Kỳ đã ở lại bên cạnh Chu Phi Dận suốt hai trăm năm. Trong hai trăm năm đó, Chu Phi Dận gần như nâng niu y trong lòng bàn tay.
Do sinh mệnh gắn liền với cây Hoàng Tuyền nên Chu Phi Dận không thể rời khỏi thành phố C. Vì vậy 40 năm sau khi những người xung quanh lần lượt già đi, họ không còn rời khỏi Chu trạch nữa.
Được cưng chiều suốt hai trăm năm, Bạch Kỳ sống rất thoải mái. Điều duy nhất thiếu sót là Chu Phi Dận không tìm được viên ngọc dưỡng hồn mới cho y, nên suốt hai trăm năm qua ykhông thể rời xa anh nửa bước.
Tại nhà họ Chu, dưới ánh trăng mờ ảo và dịu dàng, Bạch Kỳ mặc bộ Đường trang rực rỡ, dựa vào gốc cây hợp hoan, đối diện với Chu Phi Dận.
"Hôm trước, tôi có được một tấm lụa điểm hoa văn, màu sắc rất tươi sáng, rất hợp với em. Tôi định dùng nó để may cho em một bộ y phục." Chu Phi Dận nói với Bạch Kỳ như mọi khi.
"Cây trâm ngọc của em chẳng phải đã bị vỡ sao? Tôi đã khắc một cái mới, ngày mai sẽ hoàn thành."
"Còn nữa, cuốn sách kia..."
"Phi Dận." Bạch Kỳ bình tĩnh ngắt lời Chu Phi Dận, người bỗng nói nhiều hơn thường lệ.
"Ta phải đi rồi."
Chu Phi Dận im lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng hỏi, "Là do tôi làm không tốt ở chỗ nào sao?"
"Chàng rất tốt." Bạch Kỳ đáp.
Trong suốt mấy tháng qua, Chu Phi Dận đã nhận thấy sự thay đổi của Bạch Kỳ. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh biết rằng Bạch Kỳ sắp rời xa mình.
"A Họa..." Giọng Chu Phi Dận trở nên khàn khàn.
"Hồn phách đang tách rời." Hắc Thất trong chế độ ngủ bỗng nhiên khởi động.
Bạch Kỳ dựa vào gốc cây ngồi xuống, dưới ánh trăng, thân hình y được phủ lên một lớp sáng dịu dàng. Nụ cười của y vẫn đẹp như mọi khi, nhưng lại khiến trái tim Chu Phi Dận đau đớn.
Trong tầm nhìn ngày càng mờ mịt, Bạch Kỳ mơ hồ nhìn thấy Chu Phi Dận từ từ đứng dậy từ xe lăn, từng bước tiến về phía y.
Nhưng mỗi bước anh tiến tới, tóc của anh lại bạc thêm một chút, và gương mặt cũng trở nên già nua hơn.
Chu Phi Dận ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm Bạch Kỳ vào lòng, "Đừng nhìn, rất xấu xí."
"Phu quân." Bạch Kỳ thì thầm gọi.
"Ta đây."
"Nếu kiếp sau... chàng vẫn có thể đến, đừng dùng khuôn mặt của người đó nữa."
"... Được."
"Phu quân." Lần này là Chu Phi Dận gọi.
"Kiếp sau em phải đợi tôi, không được lăng nhăng, không được tán tỉnh người khác, không được trêu chọc ai khác, không được..."
Chu Phi Dận từng câu từng chữ dặn dò, cho đến khi Bạch Kỳ trong vòng tay anh tan biến thành những ngôi sao.
Trên đại lục Diệu Hoang, trong một bí cảnh nhỏ ở Hợp Đà Phong núi Ngọc Hoàng.
Bạch Kỳ tỉnh dậy trong cơn đau đớn, mở mắt ra, xung quanh toàn là đá đen tối.
Nhưng bên cạnh thân thể y, có một đống quần áo được xếp gọn gàng, có cả trang phục anh mặc thường ngày ở kiếp trước, hí phục và cả y phục cưới với Châu Phi Dận.
"Xin lỗi." Hắc Thất lên tiếng xin lỗi, "Năng lượng của ta đã hết rồi."
"Không sao." Bạch Kỳ đáp lại nhẹ nhàng, "Hai trăm năm, là đủ rồi."
"Vậy ký chủ đồng ý tiến tới thế giới tiếp theo ngay chứ?" Hắc Thất thăm dò hỏi.
"Đồng ý."
Trong một thần phủ trên Thượng Thần Giới, có một người đang ông không thấy rõ mặt mũi đang nằm dưới một hồ nước đen sâu thẳm.
"Tách." Một giọt chất lỏng rơi xuống mặt nước đen, tạo nên những gợn sóng lan rộng.
Người đàn ông dường như bị đánh thức, đôi mắt của hắn đột ngột mở ra, ánh mắt hắn u ám sâu thẳm phảng phất như một xoáy nước vô tận, ẩn chứa sát khí khiến người ta khiếp sợ.
Đôi mắt chỉ mở ra trong chốc lát, rồi nhanh chóng khép lại.
—Hoàn thế giới 3—