- Chương 1: Mở đầu: Thượng thần Bạch Kỳ
- Chương 2: TG1: Luyến sủng của Nhiếp chính vương
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21: TG2: Cậu nhà giàu có thiếu bạn không?
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41: TG3: Quỷ trong gương
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61: TG4: Mỹ nhân như hoạ, kiếm như hồng
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: TG5: Học bá điên rồi
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: TG6: Ta sinh ra khi quân* chưa già
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: TG7: Tìm kiếm hạnh phúc
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: TG8: Bậc thầy diễn xuất thượng vị*
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: TG thực - Chương 1: Tiểu bí cảnh
- Chương 162: TG thực - Chương 2: Thành Cuồng Minh
- Chương 163: TG9: Cá Koi ở mạt thế
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: TG thực - Chương 1: Chung Ly Oánh Oánh
- Chương 185: Chương 2: Thục Vân Tông
- Chương 186: Chương 3: Năm điều cấm
- Chương 187: TG10: Hoàng Thượng, có thần
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208: TG thực - Chương 1: Vô Cưu lão tổ
- Chương 209: Chương 2: Yêu Vương Quân Khâm
- Chương 210: TG 11: Lồng Giam
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231: TG thực - Chương 1: Món quà sinh nhật
- Chương 232: TG thực - Chương 2: Tốn Mộc Linh Tông
- Chương 233: TG thực - Chương 3: Huyền Khôn Trường Tắc Quy Linh phiến* (*quạt)
- Chương 234: TG 12: Bẫy rập
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255: TG tu chân: Đại lục Diệu Hoang
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281: TG tương lai: Trộm vô đạo
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300: TG tu chân: Trở về
- Chương 301: Hoàn chính văn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Bạch Kỳ lại bệnh rồi, tuy rằng nôn vài ngụm máu, nằm mấy ngày đối với y đã là chuyện thường nhưng lần này bệnh như núi đổ, hôn mê mấy ngày sau mới tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì cũng là sống dở chết dở.
Tại Phù Nhã Viên, đại phu quỳ đầy vườn, quản gia mặt đen như mực, cái gì mà dầu hết đèn tắt không còn nhiều thời gian? Lang băm! Toàn là một lũ lang băm!
Văn Nhân Dư Bách mang một thân sương lạnh từ ngoài bước vào vườn, áo choàng đen trên vai đã sớm bị sương sớm làm ướt, "Con đã đưa cốc chủ của Y Tiên Cốc về rồi!"
Tuyên Lương tiến vào ngay sau, trong tay đang kéo một thanh niên áo trắng dung mạo tuấn tú, lảo đảo đi theo sau Tuyên Lương, khuôn mặt phong trần mệt mỏi có chút cạn lời.
Quản gia nhíu mày nhìn thanh niên, đầy nghi ngờ hỏi, "Không phải Mạc lão cốc chủ sao?" Cốc chủ của Y Tiên Cốc ông từng gặp qua, tuyệt đối không phải là thanh niên trước mặt.
Thanh niên hất tay thoát khỏi sự khống chế của Tuyên Lương, chỉnh lại y phục rồi điềm tĩnh nói, "Gia sư đã qua đời nửa năm trước, tại hạ Mẫn Kiều, là cốc chủ hiện tại của Y Tiên Cốc."
Quản gia ngay lập tức tái mặt, bệnh của Bạch Kỳ ông vốn hy vọng dựa vào Mạc lão cốc chủ, giờ đây... mắt quản gia tràn ngập vẻ đau thương.
Mẫn Kiều co rút khóe miệng, biểu hiện này là ý gì chứ? Dù y thuật của hắn không bằng sư phụ nhưng cũng đủ ngạo nghễ giang hồ ít ai sánh kịp chứ?
Lầm bầm xong, Mẫn Kiều ho khan một tiếng rồi giả vờ phong thái tiên phong đạo cốt, "Bệnh nhân đâu?"
"Đi đi." Quản gia bất lực chỉ vào trong phòng, không chút tin tưởng nào đối với Mẫn Kiều.
Mẫn Kiều "..." muốn bỏ cuộc trở về cốc không làm nữa thì phải làm sao đây?
Trong phòng ngủ, Bạch Kỳ yếu ớt nằm sau màn, Phan Hiểu Tĩnh dựa bên giường nói chuyện với y, chỉ là giọng nói chốc lại nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ.
"Trung lang tướng hiện nay là một thanh niên tài tuấn, nghe nói hắn ngưỡng mộ ngươi, bổn vương ban hôn..."
"Ta không gả." Phan Hiểu Tĩnh nghẹn giọng nói.
"Đều là cô nương lớn rồi, ngươi muốn làm ni cô thế tục cả đời sao?" Bạch Kỳ hỏi.
"Ta không quan tâm." Phan Hiểu Tĩnh cứng đầu không chịu.
Bạch Kỳ xuyên qua màn nhìn sâu vào Phan Hiểu Tĩnh một lúc lâu, "Bổn vương hiểu ý ngươi, nhưng nếu ngươi gả vào đây thì nửa đời sau cũng là góa phụ thủ tiết."
"Ta không quan tâm!" Phan Hiểu Tĩnh lập tức đáp.
"Nhưng Phan ngự sử quan tâm, ngươi là nữ nhi duy nhất của ông ta."
"Ta..." Phan Hiểu Tĩnh định tranh cãi thêm, Văn Nhân Dư Bách dẫn Mẫn Kiều đẩy cửa bước vào, có người ngoài nàng chỉ đành im lặng.
"Hoa đào a hoa đào." 771 nhẹ nhàng ngâm khúc kịch.
"Câm miệng! Thằng con bất hiếu!"
Mẫn Kiều vào phòng trước tiên hành lễ đúng mực, sau đó không để ý tôn ti trật tự bước lên phía trước dùng quạt trong tay vén màn, khi thấy người trong màn ánh mắt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có "tuyệt sắc nhân gian" mới có thể miêu tả người này.
"Y Tiên Cốc?" Bạch Kỳ hỏi, hiển nhiên là nghe thấy lời nói ngoài phòng vừa rồi.
"Phải." Mẫn Tường đáp.
Bạch Kỳ cũng không khách sáo, cánh tay mảnh khảnh từ trong chăn rút ra đặt lên gối mềm, "Đến đi." Chẩn (bệnh) sớm xong sớm.
Mẫn Kiều kéo ghế gỗ ngồi xuống, vén tay áo rồi đặt tay lên mạch của Bạch Kỳ, nhưng trong quá trình chẩn đoán, vẻ mặt vốn không để ý của hắn dần dần trở nên nghiêm túc.
Nửa khắc sau, Bạch Kỳ rút tay lại bình tĩnh nói, "Bệnh tình thế nào cứ nói thẳng đi." Xác phàm không chịu nổi "căn bệnh thần hồn" này, hắn mà chữa được, y sẽ tự mình quỳ gọi cha.
"Dầu hết đèn tắt." Mẫn Tường đưa ra câu trả lời giống như các đại phu thông thường.
"Tìm chết sao đồ lang băm!!" Văn Nhân Dư Bách tức giận muốn xông lên đánh người.
"Câm miệng." Bạch Kỳ quát một tiếng, sau đó lại bình tĩnh nói, "Tiếp tục."
"Vương gia là bệnh cũ tích lũy lâu ngày, tại hạ không thể xoay chuyển tình thế, chỉ có thể tạm thời kéo dài mạng sống." Mẫn Tường nói.
"Bao lâu."
"Nhiều nhất một năm."
"Đủ rồi." Chỉ cần Hoắc Uyên có thể chiếm lấy Huyền La, y liền có thể công thành danh toại thoái lui.
Biên quan, trong đại trướng quân doanh, Hoắc Uyen tháo giáp ngồi lại sau bàn làm việc, lấy một bức thư mở ra, trên đó chỉ có một câu ngắn gọn: "Nhiếp chính vương bị bệnh, Phan Hiểu Tĩnh vào vương phủ ngày đêm chăm sóc bên giường."
"Rầm!" Một tiếng động lớn làm kinh động lính tuần tra bên ngoài đại trướng, họ xông vào nhưng thấy tướng quân đang nắm chặt bức thư, trước mặt là chiếc bàn bị đập tan tành.
Binh lính trong đại trướng hai mặt nhìn nhau, "Tướng quân..."
"Cút ra ngoài!!" Hác Nguyên giận dữ quát lớn.
Binh lính lập tức tản ra, trong mắt Hoắc Uyên hiện lên sự u ám, khuôn mặt vì ghen tuông mà méo mó dưới ánh nến cam như một ác quỷ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bức thư như muốn từ đó kéo ai ra rồi xé xác ăn tươi nuốt sống.
"Đầu tiên là Phượng Vũ Minh, sau là Phan Hiểu Tĩnh! Ngươi còn muốn câu dẫn thêm ai nữa!?"
"Phụng Bình!" Hoắc Uyên ngữ khí âm trầm gọi một tiếng.
Phó tướng Phụng Bình nghe tiếng gọi nhanh chóng vào trướng, "Tướng quân có gì sai bảo?"
"Truyền tin Huyền La quốc đã dâng thư đầu hàng về kinh thành, đại quân lui lại hai mươi dặm để chỉnh đốn binh mã nghỉ ngơi vài ngày." Hoắc Uyên ra lệnh.
Phó tướng Phụng Bình ngẩn ra một lúc, sau đó hiểu được ý của Hoắc Uyên, "Tướng quân muốn ra ngoài?"
"Giấu kín tin tức, ta đi rồi sẽ về ngay."
"...Rõ." Tướng quân muốn đi đâu? Có thể làm tướng quân nổi giận chỉ có thể là người ở kinh thành kia thôi.
Năm nay tuyết đến đặc biệt sớm, Phan Hiểu Tĩnh thấy Phù Nhã Viên vào mùa đông trụi lủi không đẹp nên đã gọi người trồng đầy hoa mai, vào đông tuyết trắng và mai đỏ tôn nhau thêm rực rỡ.
Từ khi Bạch Kỳ bệnh, Phan Hiểu Tĩnh đã ở lại vương phủ chăm sóc y, thanh danh huỷ hết, người kinh thành đều nói phủ ngự sử Phan gia sắp có một Nhiếp chính vương phi làm Phan Liêu chỉ biết cười khổ.
Hôm nay Văn Nhân Tĩnh mang nhi tử vừa tròn ba tuổi đến vương phủ, cả đám tụ tập trong phòng dù hơi ồn ào nhưng rất náo nhiệt.
Dưới sự uy h**p của Văn Nhân dư Bách, Mẫn Kiều cũng ở lại phủ, lâu dần cũng lộ nguyên hình, cả ngày uống say sưa rồi trêu chọc các cô nương trong phủ, hôm nay uống rượu trêu ghẹo Văn Nhân Tĩnh, kết quả bị Đoạn phò mã đánh cho một trận.
Sau một ngày náo nhiệt, buổi tối Bạch Kỳ ngồi trong phòng quây quanh lò than sưởi ấm, Phan Hiểu Tĩnh chăm chỉ dọn giường cho y, giờ ngoài Bạch Kỳ ra, cả phủ đều đã coi nàng là vương phi.
"Phan tiểu thư dù xấu một chút, dữ một chút, mặt dày một chút, nhưng là người tốt, gia cảnh tốt, đối xử với vương gia cũng tốt, là một cô nương không tồi." Trong mắt mọi người ở vương phủ, Phan Hiểu Tĩnh chính là như vậy.
Bạch Kỳ không nói nên lời nhìn Phan Hiểu Tĩnh bận rộn trước sau, "Ngươi thật sự không cần thanh danh nữa sao?"
"Cần chứ." Phan Hiểu Tĩnh giờ không còn sợ Bạch Kỳ, "Chỉ cần vương gia thú ta vào cửa, không phải ta sẽ danh chính ngôn thuận sao?"
"..." Bạch Kỳ.
"Lợi hại à nha, Bạch Thượng Thần của tôi ơi, nam nữ thông sát
(đều bị thu hút)
nha." 771 trêu ghẹo.
"Dựa vào tính cách, nàng ấy ngược lại càng giống nữ tử của Dạ Hoang Đại Lục hơn." Bạch Kỳ nói.
Trong bóng tối, ánh mắt Hoắc Uyên tối tăm nhìn chằm chằm hai người trong phòng cười nói, tình cảm thắm thiết, tay nắm chặt đến chảy máu cũng không hay biết, khuôn mặt bừng bừng sát khí làm người ta sợ hãi.
Khi Phan Hiểu Tĩnh nói "Vương gia nghỉ ngơi đi", Hoắc Uyên không thể nhìn nổi nữa liền quay người rời đi, hắn sợ nếu nhìn thêm nữa sẽ không kiềm chế được mà xông vào chém chết người phụ nữ trong phòng.
Hoắc Uyên ra ngoài đến Phù Nhã Viên, cả vườn hoa mai rực rỡ đâm vào mắt hắn đau đớn, giống hệt như Phan Hiểu Tĩnh trong phòng khiến hắn căm hận.
Một chưởng hạ xuống, chưởng phong đầy sát khí phá hủy toàn bộ hoa mai trong vườn, đôi mắt Hoắc Uyên tràn ngập oán hận tàn bạo, "Văn Nhân Thiên, là ngươi ép ta."
Bên ngoài vang lên tiếng kêu "Bắt thích khách", Bạch Kỳ nằm trên giường mở mắt ngơ ngác, "Người đi rồi?"
"Phải." 771 trả lời, "Đã ra khỏi thành, nhìn hướng đi có lẽ là về biên cương."
"..." Bạch Kỳ cứng đờ. "Hắn đội gió tuyết ngàn dặm về kinh chỉ để phá vườn hoa của ta?" Hắn ghét hoa mai đến thế sao?
"Có lẽ..." 771 do dự một chút, "Có lẽ là về xem anh đã chết chưa, rồi đốt pháo ăn mừng."
"Mẹ ngươi!" Bạch Kỳ chửi một câu.
"Tôi là từ máy sinh ra, không có mẹ." 771 đáp trả.
Gương mặt Bạch Kỳ hiện lên biểu cảm nguy hiểm, "Tiểu Thất Thất, một ngày không gây chuyện thì ngươi không sống nổi sao?"
"...Con sai rồi, ba là ba ruột của con."
"Đứa con bất hiếu!"
Bên ngoài kinh thành, Hoăc Uyên mặc bộ y phục đen đứng trong tuyết, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm vào bức tường thành. Nếu ngày đó y không cứu hắn khỏi vụ hành hình đó thì...
Nhưng hắn sẽ không hối hận vì đã được cứu, cũng không hối hận vì đã gặp y. Chỉ là y không nên kéo hắn xuống vực thẳm rồi lại bỏ mặc không quan tâm. Đã xác định dây dưa với hắn thì đừng mong thoát khỏi!
"Ta sẽ trở lại, nhưng lần sau gặp lại, ta sẽ đứng ở trên ngươi!" Hoắc Uyên thề như vậy.
Hắn hận y, oán y, nhưng sẽ không lấy mạng y nữa. Những gì y nợ hắn thì hãy để y dùng nửa đời sau để trả.
Vì vụ "thích khách" mà Phù Nhã Viên từ trong ra ngoài bị vệ binh bao quanh như tường đồng vách sắt, ngay cả một con ruồi cũng không lọt qua. Trước tình cảnh đó, Bạch Kỳ chỉ biết nhìn trời mà không nói gì.
Y có thể nói gì đây? "Đừng hoảng, chỉ là một tên tiểu tử ghét hoa ta trồng, vượt ngàn dặm trở về để phá hủy mà thôi?" Ngay cả y cũng thấy mình giống như một trò đùa.
Nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, Bạch Kỳ kéo 771 nói chuyện, từ Thượng Thần Giới đến vũ trụ ngân hà, chủ đề trải rộng hàng triệu năm ánh sáng.
"Ta có nên viết di thư không?" Đang hỏi về câu chuyện chiến tranh giữa các hành tinh, Bạch Kỳ đột nhiên chuyển đề tài.
"Binh phù đã sớm giao cho Hoắc Uyên rồi, anh còn gì để chia nữa?" 771 khinh bỉ đáp.
"Tiền, nhà và một kho chứa đầy tranh chữ cổ vật, nghe nói ở phàm giới rất đáng giá." Bạch Kỳ khoe của.
"Dù nhiều tiền cũng không phải của anh, đó là gia sản của nguyên thân tích lũy." 771 đáp.
"Ngay từ khi ta đến đây thì đã thuộc về ta rồi." Làm lưu manh thổ phỉ thì Bạch Kỳ thuộc đẳng cấp tổ tông rồi, "Mấy đứa trẻ đó đã theo bản thượng thần nhiều năm, khi ta rời đi hoàn thành nhiệm vụ, cũng nên để lại chút gì đó."
"Tùy anh." 771 không để ý, "Dù sao cũng không phải của anh, có chia ra anh cũng không thấy xót."
Trong mắt 771, Bạch Kỳ đã bị dán nhãn là kẻ keo kiệt, nhưng bản thân y vốn đầy nhán dãn tiêu cực nên đã học được cách phớt lờ những đánh giá đó, sau khi đề cập đến chủ đề này thì y đã bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Thực ra, 771 bên ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong đang âm thầm phấn khởi, bởi việc hoàn thành nhiệm vụ nghĩa là họ có thể đi tìm mảnh vỡ tiếp theo, tiến thêm một bước gần hơn với giấc mơ phục thù của mình.
"Mấy tên tiểu nhân của liên minh, quỳ đợi bản trí năng quay lại vũ trụ đánh cho các ngươi hối hận vì đã sinh ra đi!!"
*P/S: Còn hai chương nữa là end TG1