- Chương 1: Mở đầu: Thượng thần Bạch Kỳ
- Chương 2: TG1: Luyến sủng của Nhiếp chính vương
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21: TG2: Cậu nhà giàu có thiếu bạn không?
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41: TG3: Quỷ trong gương
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61: TG4: Mỹ nhân như hoạ, kiếm như hồng
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: TG5: Học bá điên rồi
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: TG6: Ta sinh ra khi quân* chưa già
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: TG7: Tìm kiếm hạnh phúc
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: TG8: Bậc thầy diễn xuất thượng vị*
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: TG thực - Chương 1: Tiểu bí cảnh
- Chương 162: TG thực - Chương 2: Thành Cuồng Minh
- Chương 163: TG9: Cá Koi ở mạt thế
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: TG thực - Chương 1: Chung Ly Oánh Oánh
- Chương 185: Chương 2: Thục Vân Tông
- Chương 186: Chương 3: Năm điều cấm
- Chương 187: TG10: Hoàng Thượng, có thần
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208: TG thực - Chương 1: Vô Cưu lão tổ
- Chương 209: Chương 2: Yêu Vương Quân Khâm
- Chương 210: TG 11: Lồng Giam
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231: TG thực - Chương 1: Món quà sinh nhật
- Chương 232: TG thực - Chương 2: Tốn Mộc Linh Tông
- Chương 233: TG thực - Chương 3: Huyền Khôn Trường Tắc Quy Linh phiến* (*quạt)
- Chương 234: TG 12: Bẫy rập
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255: TG tu chân: Đại lục Diệu Hoang
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281: TG tương lai: Trộm vô đạo
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300: TG tu chân: Trở về
- Chương 301: Hoàn chính văn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Việc Mật Nguyên Thành giao lại quyền lực đã phá vỡ sự cân bằng vốn có, làm rối loạn sự yên bình bề ngoài mà hành tinh Karan vẫn duy trì bấy lâu.
Mật Nguyên Thành sắp chết, nhà họ Mặc sắp sụp đổ.
Tin tức này phơi bày ra một cuộc khủng hoảng đã âm ỉ từ lâu. Cuộc nội chiến mà hành tinh Karan đã âm thầm chuẩn bị từ trước nay bùng nổ dữ dội, vô số người bắt đầu ngấp nghé muốn chia phần chiếc bánh lớn sắp không còn chủ.
Mật Hoài Sơn vừa mới lên nắm quyền đã bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối. Do bị gia tộc Byrd chèn ép, rất nhiều người bắt đầu tránh né hắn như tránh ôn dịch, khiến hắn va vấp khắp nơi.
Người nhà họ Mật bất mãn vì Mật Nguyên Thành giấu họ, tự ý giao quyền cho một hậu bối. Ban đầu họ còn định khoanh tay đứng nhìn, nhưng sau khi nhà họ Mật liên tiếp gặp đả kích, họ cũng không thể ngồi yên được nữa.
Chuyện nhà thì phải do người nhà giải quyết, có đánh nhau đến đầu rơi máu chảy cũng được, nhưng một khi gặp khó khăn thì phải gạt bỏ ân oán cá nhân để cùng nhau đối phó với bên ngoài.
Họ đều hiểu rằng: nhà họ Mật thịnh thì họ mới sống, nhà họ Mật diệt thì họ cũng chẳng còn.
Tuy họ không phục việc Mật Hoài Sơn nắm quyền, nhưng muốn đấu tranh thì cũng phải đợi sau khi mọi thứ đã ổn định. Hiện tại, họ phải cùng nhau vượt qua gian khó, bảo vệ nhà họ Mặc khỏi sụp đổ.
Với sự trợ giúp của các cô chú trong gia tộc, cuối cùng Mật Hoài Sơn cũng có thể thở phào trong cơn giông bão, bắt đầu có thời gian để tính kế phản công.
Nhà họ Mật từ chỗ bị dồn ép đến mức không ngóc đầu lên nổi, dần dần bắt đầu có thể phản kháng. Tuy vẫn chưa giành được thế thượng phong, nhưng ít nhất cũng có thể ngang cơ.
Nhà họ Hill.
"Perth!"
Cha Hill giận dữ đá tung cửa xông vào phòng Perth.
"Đơn đặt hàng giáp máy của nhà Byrd là do con chặn lại sao?!"
"Vâng." Perth thẳng thắn thừa nhận.
"Lô giáp máy K02 đã được nâng cấp đó con đã hứa cung cấp cho Mật Hoài Sơn rồi."
"Mật Nguyên Thành đã sụp, Mật Hoài Sơn lên nắm quyền chẳng thể trấn giữ được cục diện. Giờ ai cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu ta để chia phần nhà họ Mặc. Con mà cung cấp cơ giáp cho cậu ta chẳng khác nào tự tìm đường chết!" Cha Hill gần như phát điên.
"Nhà họ Mật không sụp được đâu."
Nếu nói ban đầu hắn cũng có cùng lo ngại như cha mình, thì sau khi gặp Mật Nguyên Thành ngày hôm qua, hắn đã có thêm lòng tin.
Đã chọn đứng về phía nhà họ Mật, thì hắn phải dốc toàn lực hỗ trợ Mật Hoài Sơn. Sống chết vinh nhục, hai người họ phải cùng nhau đối mặt.
"Con không có quyền quyết định." Cha Hill nói.
"Chính vì con không có quyền quyết định nhiều việc, nên lần này con phải đánh cược một phen. Để sau này con có thể làm chủ chuyện của chính mình, khi đó cha sẽ không dễ dàng hy sinh con vì gia tộc Hill nữa."
Perth nhìn cha mình với ánh mắt u ám.
"Cha, cha đang bệnh. Cha cần nghỉ ngơi một thời gian. Mọi việc trong nhà con sẽ thay cha xử lý."
"Con định giam cha lại à?" Ánh mắt cha Hill trở nên nguy hiểm.
Perth lắc đầu.
"Cha là cha con, con sẽ không làm hại cha. Nhưng con cần một cơ hội. Con sẽ chứng minh với cha lần này con đã đúng."
Tình hình hỗn loạn ở hành tinh Karan đều không lọt khỏi mắt Bạch Kỳ Quang, nhưng cậu không định can dự. Giúp Mật Nguyên Thành chỉ là chuyện tình nghĩa, lần trở về này của cậu không phải để làm đấng cứu thế
.
Mâu thuẫn giữa nhà họ Mật và hoàng tộc Byrd là không thể tránh khỏi, Liên bang sớm muộn gì cũng sẽ rối loạn, cho dù không có cậu châm ngòi thì cũng thế thôi.
Từ lần vô tình gặp và ăn một bữa cùng Byrd Fervo, Kỳ Quang và hắn ta vẫn giữ liên lạc – vừa trò chuyện qua mạng, thỉnh thoảng cũng gặp nhau ngoài đời.
Vì trong lòng còn nhiều nghi ngờ, Kỳ Quang vẫn luôn âm thầm thăm dò Byrd Fervo. Và kết quả ngày càng xác thực những suy đoán của cậu.
Người mà cậu luôn ghi nhớ trong tim bỗng dưng xuất hiện, khiến Kỳ Quang không khỏi có chút lúng túng.
Hôm nay, Kỳ Quang hẹn Fervo đến một cửa hàng bán khoang chơi game, nói là để tham khảo ý kiến. Nhưng trong lúc chọn lựa, đầu óc cậu lại lơ đễnh, cứ mãi thất thần.
Giữa chừng, quang não của Fervo nhận được một tin nhắn.
Xem xong, Fervo áy náy xin lỗi Kỳ Quang: "Xin lỗi, có việc gấp, tôi phải đi... cậu cứ chọn mẫu nào mình thích, tôi sẽ tặng cậu."
Vì lý do công việc, Fervo phải rời đi.
Bạch Kỳ Quang nhìn bóng lưng hắn, đến khi người kia sắp bước ra khỏi cửa thì bất chợt cất tiếng gọi: "Dư Trạch!!"
Byrd Fervo sững người lại, không lên tiếng, không quay đầu, chỉ đứng lặng im như một bức tượng.
Gọi nhầm sao?
Không phải Dư Trạch?
Hắn ta...
Trái tim đang thấp thỏm của Bạch Kỳ Quang cuối cùng cũng hạ xuống khi Fervo quay đầu lại.
Sự nghi ngờ tám phần ban đầu đã được ánh mắt lúc quay đầu ấy bổ sung thêm hai phần chắc chắn.
Bạch Kỳ Quang không biết mình đã lên phi thuyền của Fervo như thế nào, cũng không rõ tại sao lại theo hắn về đến căn hộ riêng.
Sau khi về nhà, Fervo - người vốn luôn điềm đạm, nay chỉ lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, chẳng còn sự dịu dàng như trước.
"Cậu là ai?"
Fervo hỏi.
Bạch Kỳ Quang không trả lời.
Cậu thật sự không biết nên nói gì.
Diệu Hoang đại lục, Bạch Kỳ, từng đời từng kiếp luân hồi... mọi chuyện đã trải qua quá nhiều, quá rối rắm.
"Thất Thất?" Fervo thử gọi một tiếng.
Mũi Bạch Kỳ Quang cay xè, lại càng không biết nên phản ứng thế nào.
Khoảnh khắc sau, cậu đã bị Fervo ôm chặt vào lòng.
"Thất Thất."
Giọng Fervo hơi run, mang theo sự thử thách đầy hoài nghi.
"Dư ngốc, là tôi đây." Bạch Kỳ Quang đáp.
Một tiếng "Dư ngốc" đã phá tan mọi nghi ngờ trong lòng Fervo.
Là Thất Thất của hắn thật rồi, chỉ có cậu mới ngạo mạn gọi anh là "Dư ngốc".
Bạn cũ lâu năm khi gặp lại sẽ làm gì?
Ôm nhau mà khóc?
Tâm tình dốc bầu?
Không.
Thay vào đó, lại hơi lúng túng.
Ôm xong, hai người nhìn nhau mà không biết nên nói gì thêm nữa.
"Cậu..." Fervo nhìn Bạch Kỳ Quang như thể đang gặp cậu lần đầu.
"Trúng giải ngẫu nhiên, nên tôi dùng thân xác này." Bạch Kỳ Quang bất đắc dĩ giơ tay ra.
Nếu là trước đây, có lẽ anh đã nổi nóng mà lao lên đánh cho Dư Trạch một trận bất kể đúng sai để hả giận, nhưng giờ...
Cậu đã trưởng thành, đã chín chắn, không còn là bộ dữ liệu giáp máy hành xử theo cảm tính nữa.
"Còn anh?" Bạch Kỳ Quang hỏi.
Fervo bắt chước cậu, cũng giơ tay ra.
"Tỉnh lại là đã trở thành Byrd Fervo rồi."
Nhìn gương mặt đã không còn như xưa của Byrd Fervo, hai người nhìn nhau thật lâu, Bạch Kỳ Quang bỗng bước tới ôm lấy hắn một lần nữa.
"Đồ ngốc, anh còn sống, thật tốt biết bao."
Trong căn phòng tối đen như mực.
Phỉ Duật tựa lưng vào tường ngồi dưới đất, đôi mắt đen kịt dán chặt vào cánh cửa phòng đang đóng kín.
Hắn chờ từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, lại từ chiều đến tối... Kỳ Quang vẫn chưa trở về.
Mỗi khi trời tối thêm một chút, cơn buồn bực trong lòng Phỉ Duật lại nặng thêm một phần. Khi trời hoàn toàn chìm vào bóng đêm, trái tim hắn cũng như bầu trời lúc này - tràn ngập cảm xúc tiêu cực đầy giận dữ và hung bạo.
Cho đến tận nửa đêm.
Cánh cửa mà Phỉ Duật đã nhìn suốt cả ngày cuối cùng cũng mở ra, Bạch Kỳ Quang biến mất cả ngày, đã trở về.
Dưới ánh sáng mờ nhạt hắt từ bên ngoài cửa sổ, Phỉ Duật nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Kỳ Quang, cảm giác như bị dao cứa vào tim. Từ khi quen nhau đến nay, người ấy chưa từng dành cho hắn một nụ cười rạng rỡ như vậy.
"Cá béo?"
Phỉ Duật đang ngồi dưới đất bên cửa sổ làm Kỳ Quang giật mình.
"Nửa đêm nửa hôm anh ở trong phòng tôi làm gì?"
Sự im lặng của Phỉ Duật khiến Bạch Kỳ Quang cảm thấy bất an, cậu bước tới định chạm vào hắn thì vừa mới vươn tay ra đã bị Phỉ Duật nắm lấy, rồi thô bạo đè xuống đất.
"Cá béo!" Bạch Kỳ Quang giận dữ.
Phỉ Duật như con chó điên, ngửi khắp người cậu, cứ như phát điên.
"Mùi Alpha."
"Byrd Fervo đã chạm vào em?"
"Em để hắn ta chạm vào em?"
"Phỉ Duật, buông ra!!" Bạch Kỳ Quang vừa xấu hổ vừa tức giận giãy giụa, nhưng không có tác dụng.
"Là do tôi chưa đủ tốt với em sao?" Phỉ Duật hỏi từng tiếng như người mất trí.
"Tôi đã vứt bỏ lòng tự trọng, vứt cả danh dự, cười gượng đưa đến trước mặt em để em dẫm đạp lên chỉ vì một nụ cười của em."
"Em ghét tôi bá đạo, ghét tôi mạnh mẽ, được, tôi thay đổi."
"Quang Quang, tôi đã hèn mọn đến mức đó rồi, đúng không?"
"Là anh hèn hạ!" Bạch Kỳ Quang mắng.
"Đúng!" Phỉ Duật bỗng gào lên như điên dại.
"Tôi hèn hạ đến tận xương tủy, bị em giày vò đến thân tàn ma dại mà vẫn không thể hận, không thể buông!!"
"Dư... Byrd Fervo là bạn tôi!"
"Hắn không phải Dư Trạch!! Hắn đang lừa em!"
Bạch Kỳ Quang: "......"
Không khí như đặc quánh lại trong khoảnh khắc.
Một khoảng lặng dài.
Bạch Kỳ Quang nhìn Phỉ Duật, sắc mặt thay đổi liên tục.
"Tôi chưa từng nói với anh về Dư Trạch."
"......" Phỉ Duật.
"Anh là ai?" Bạch Kỳ Quang hỏi.
Phỉ Duật nhìn cậu thật lâu bằng ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng im lặng buông cậu ra rồi đứng dậy rời đi.
"Phỉ Duật!!"
Phỉ Duật khựng lại.
Nhưng chưa kịp phản ứng, một chiêu tấn công sắc bén đã lao đến. Phỉ Duật nhanh nhẹn né sang bên tránh được.
Bạch Kỳ Quang giơ kiếm chỉ vào Phỉ Duật, ánh mắt lạnh lùng.
"Tôi vừa rồi đâu có gọi thành tiếng."
Một câu nói khiến đồng tử của Phỉ Duật co rút kịch liệt.
Tiếng "Phỉ Duật" vừa rồi chỉ vang lên trong lòng Kỳ Quang, vậy mà Phỉ Duật lại đáp lại.
Mắt Bạch Kỳ Quang đỏ lên, cậu lao tới tấn công Phỉ Duật bằng tất cả sự quyết liệt, hai người đánh nhau kịch liệt trong phòng.
"Trong những người tôi biết, chỉ có một kẻ có khả năng nhìn thấu lòng người."
"Đã đến kiếp thứ ba rồi, sao anh vẫn bám riết không tha!"
Một kiếm của Kỳ Quang mang theo hồn lực, nhưng lại bị Phỉ Duật cản lại.
Kỳ Quang biến sắc.
"Là quỷ lực?"
"Anh tu quỷ đạo sao?"
"Ai đang giúp anh!?"
Bạch Kỳ Quang hỏi một tràng nhưng Phỉ Duật không trả lời câu nào, chỉ im lặng.
Bạch Kỳ Quang nhìn Phỉ Duật, đầu óc rối như tơ vò.
"Là... là cha tôi sao?"
"Trả lời tôi!!"
"Sau khi em moi tinh hạch của tôi, tôi thật sự đã chết." Phỉ Duật cất giọng khàn khàn.
"Nhưng linh hồn tôi vẫn còn, cha em có lẽ vì thương hại nên đã để lại một tia thần lực giúp củng cố linh hồn sắp tan biến của tôi, và truyền một bộ công pháp tu luyện quỷ đạo vào đầu tôi."
"Sau khi đưa tôi rời khỏi thế giới đó, anh ta ném tôi vào hư không. Tôi trôi dạt trong bóng tối suốt một thời gian dài. Tôi bắt đầu tu luyện và dần dần có được hình thể."
"Bóng tối vô tận, thế giới tĩnh lặng, thời gian ngưng đọng, đáng sợ như thể người sống bị nhốt vào mộ. Tôi như đã ở trong đó cả chục ngàn năm."
"Quang Quang, tôi sắp phát điên rồi."
Bạch Kỳ Quang im lặng.
Trước khi trốn đến Diệu Hoang, cậu cũng từng ở trong hư không. Thời gian không dài, nhưng cậu hiểu rõ nỗi kinh hoàng bên trong đó.
"Cho đến một ngày tôi nhìn thấy em."
"Dù hình dáng em đã thay đổi, tôi vẫn nhận ra em ngay lập tức. Em là Hạo Bạch, là Tiểu Thất."
"Tôi đuổi theo em, đến tinh cầu Kha Lam, chiếm lấy thân xác của Phỉ Duật."
"Phỉ..." Bạch Kỳ Quang gần như không thốt ra được cái tên ấy.
"Trước kia tôi dịu dàng từ tốn mà không thành, kiếp này tôi mặt dày đeo bám không ngừng, nhưng có vẻ vẫn không hiệu quả." Phỉ Duật cười khổ.
"Lâm Cẩn Diệp, anh thật sự yêu tôi sao?" Bạch Kỳ Quang hỏi.
"Là tình yêu, hay chỉ là chấp niệm vì không có được?"
"Hay tôi chỉ là một mục tiêu trong số phận trắc trở của anh, mất đi mục tiêu rồi anh chỉ là một con rối, nên anh sợ, sợ đến mức tìm mọi cách để giữ lấy tôi?"
"Tôi không biết." Phỉ Duật gượng cười, nhưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Có lẽ chỉ khi thật sự có được em rồi tôi mới hiểu được."
"...Lâm Cẩn Diệp."
"Anh đã điên rồi."
"Có thể vậy." Phỉ Duật cười.
Anh ngơ ngẩn nhìn Kỳ Quang, ánh mắt đầy yếu ớt như mũi kim đâm vào tim Bạch Kỳ Quang.
"Quang Quang."
"Thần linh... có phải ai cũng vô tình và lạnh nhạt như các người không?"
Bạch Kỳ Quang im lặng.
Không biết đã qua bao lâu.
"Tôi không phải thần."
Phỉ Duật rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Kỳ Quang.
Bạch Kỳ Quang không biết, về chuyện tu luyện quỷ đạo, Phỉ Duật vẫn giấu một phần. Khi ấy, ngoài thần lực và công pháp quỷ đạo, Bạch Kỳ còn để lại một đoạn lời dặn:
"Ngươi là một cửa ải trong số mệnh của Thất ngốc. Hắn tưởng ngươi chết thì mối nhân quả giữa hai người kết thúc, nhưng không biết tâm ma mới là điều đáng sợ."
"Bản thượng thần lưu lại cho ngươi một tia sinh cơ, để sau này giúp hắn vượt kiếp nạn."
"Để báo đáp ân này, bản thần để lại một luồng thần hồn giúp ngươi tu hành. Còn tu luyện quỷ đạo thành ra sao, tất cả tùy vào tạo hóa của ngươi."
"Ngươi hãy... nỗ lực rèn luyện cho tốt."
Hận ư?
Cũng không đến mức đó.
Oán trách chăng?
Lâm Cẩn Diệp chắc chắn có chút oán hận Bạch Kỳ.
Y lạnh lùng, ích kỷ, không hỏi ý kiến mà đã quyết định sống chết của anh.
Nhưng y là thần, còn dưới sức mạnh của y, Lâm Cẩn Diệp như con kiến nhỏ, mặc người định đoạt.
Nhưng Lâm Cẩn Diệp cũng không thấy điều đó là bất công.
Anh không còn là thiếu niên ôm mộng nhiệt huyết, thế giới này từ xưa đến nay luôn là kẻ mạnh ăn kẻ yếu, làm gì có công bằng thật sự?
Sau cuộc tranh cãi, Phỉ Duật đi rồi không quay lại. Bạch Kỳ Quang cũng không biết hắn đã đi đâu.
Kỳ Quang đứng bên cửa sổ rất lâu, cho đến khi trời sáng hẳn, vẫn bất động như bức tượng.
Một tay cậu đè lên ngực, dùng rất nhiều sức, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu bên trong, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Cấu Thầm đã theo đuổi Bạch Kỳ qua bao kiếp, dây dưa từ đời này sang đời khác — vì hắn yêu Bạch Kỳ.
Còn Lâm Cẩn Diệp thì sao?
Lâm Cẩn Diệp cũng yêu cậu sao?
Cấu Thầm yêu Bạch Kỳ là bởi họ quen nhau hơn vạn năm, trước đây Bạch Kỳ đã hy sinh rất nhiều vì hắn, thậm chí suýt mất mạng.
Nhưng bản thân cậu chưa từng vì Lâm Cẩn Diệp mà hy sinh điều gì, ngược lại còn làm tổn thương hắn không biết bao lần, khiến hắn phải trả giá quá nhiều.
Vậy, Lâm Cẩn Diệp yêu cậu vì điều gì?
Bạch Kỳ Quang đứng thẫn thờ như người mất hồn, cho đến khi Byrd Fervo tìm đến.
Nhìn căn phòng tan hoang, Byrd Fervo trông rất lo lắng.
"Hai người đánh nhau à?"
"Ừm." Bạch Kỳ Quang thản nhiên đáp.
"Tôi lại thắng rồi."
Ở bên cậu, Lâm Cẩn Diệp dường như luôn là kẻ thua. Thua đến mức mất cả mạng, chỉ còn lại linh hồn cô độc.
"Thất Thất, em..."
"Tôi không sao, chỉ là đang nghĩ vài chuyện."
Kỳ Quang quay người, tựa vào tường, rồi chậm rãi trượt xuống ngồi bệt trên sàn.
"Chân tê quá, để tôi ngồi nghỉ một lúc."
Bạch Kỳ Quang ngồi bệt một cách mỏi mệt, trước ánh mắt đầy lo lắng của Byrd Fervo, cậu muốn cười mà chẳng cười nổi, cuối cùng dứt khoát từ bỏ.
Bạch Kỳ Quang im lặng hồi lâu rồi khẽ cất lời:
"Lúc anh không có mặt, đã xảy ra rất nhiều chuyện."
"Tôi gặp được vài người. Tôi có hai người cha... người còn lại thì tạm xem là vậy."
"Tôi có người thân, có bạn bè, có nhà, cuộc sống khá hạnh phúc."
"Gặp anh ấy là một tai nạn."
"Thật sự chỉ là một tai nạn..."
Bạch Kỳ Quang không nói tiếp được nữa, chỉ lặp lại câu cuối cùng, giọng ngày càng nhỏ, cho đến khi tan biến.
Như thể chính cậu cũng không thể tự lừa dối mình thêm.
Lâm Cẩn Diệp, đối với Bạch Kỳ Quang, thật sự chỉ là một tai nạn thôi sao?
Bạch Kỳ Quang thật sự có thể không để tâm đến điều gì, tiếp tục sống vô tâm vô phế hay sao?