- Chương 1: Mở đầu: Thượng thần Bạch Kỳ
- Chương 2: TG1: Luyến sủng của Nhiếp chính vương
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21: TG2: Cậu nhà giàu có thiếu bạn không?
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41: TG3: Quỷ trong gương
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61: TG4: Mỹ nhân như hoạ, kiếm như hồng
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: TG5: Học bá điên rồi
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: TG6: Ta sinh ra khi quân* chưa già
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: TG7: Tìm kiếm hạnh phúc
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: TG8: Bậc thầy diễn xuất thượng vị*
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: TG thực - Chương 1: Tiểu bí cảnh
- Chương 162: TG thực - Chương 2: Thành Cuồng Minh
- Chương 163: TG9: Cá Koi ở mạt thế
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: TG thực - Chương 1: Chung Ly Oánh Oánh
- Chương 185: Chương 2: Thục Vân Tông
- Chương 186: Chương 3: Năm điều cấm
- Chương 187: TG10: Hoàng Thượng, có thần
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208: TG thực - Chương 1: Vô Cưu lão tổ
- Chương 209: Chương 2: Yêu Vương Quân Khâm
- Chương 210: TG 11: Lồng Giam
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231: TG thực - Chương 1: Món quà sinh nhật
- Chương 232: TG thực - Chương 2: Tốn Mộc Linh Tông
- Chương 233: TG thực - Chương 3: Huyền Khôn Trường Tắc Quy Linh phiến* (*quạt)
- Chương 234: TG 12: Bẫy rập
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255: TG tu chân: Đại lục Diệu Hoang
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281: TG tương lai: Trộm vô đạo
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300: TG tu chân: Trở về
- Chương 301: Hoàn chính văn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Hắc Thất nhìn người đàn ông chặn trước mặt mình với vẻ mặt mơ hồ và nghi hoặc. Một người xa lạ không hề tồn tại trong cơ sở dữ liệu... nhưng lại khiến cậu cảm thấy một cảm giác quen thuộc kỳ lạ đến mức vui mừng khó hiểu.
Anh ta quen mình sao?
"Anh là ai?" Hắc Thất hỏi.
Bạch Kỳ ngẩn người, trong lòng như bị dội một chậu nước lạnh, chợt trở nên giá buốt.
"Vút——!!"
Lưỡi dao kim loại trong khoảnh khắc trồi lên từ mặt đất, Bạch Kỳ linh hoạt lùi lại né tránh.
Hàng trăm, hàng ngàn lưỡi dao sắc nhọn đan chéo như bụi gai, cắm ngược trên mặt đất, chia cách Thượng Thần Bạch và Hắc Thất. Gã câm đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt Hắc Thất, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ.
Gã câm đeo mặt nạ, chiếc mặt nạ đặc trưng khiến Bạch Kỳ lập tức nhận ra hắn chính là vị Tang thi hoàng đã tập kích toàn diệt đội của nguyên chủ ở khu cấm và làm phế dị năng của nguyên chủ.
Ý thức còn sót lại của nguyên chủ gào thét giận dữ đòi báo thù, Bạch Thượng Thần đè nén cảm xúc kích động đó xuống, lạnh lùng nhìn đối phương.
Tang thi hoàng trà trộn vào loài người, y không quan tâm. Điều y quan tâm là tại sao Hắc Thất lại ở cùng hắn ta?
Khi nãy Hắc Thất hỏi hắn là ai, Thượng Thần Bạch đã cảm thấy có điều bất thường, nhưng vẫn muốn thử vận may.
"Con trai, quay về đây."
Hắc Thất ngơ ngác nhìn Bạch Kỳ hồi lâu không nói, mãi đến khi bị gã câm che tầm nhìn mới giật mình hoàn hồn.
"Tôi ..."
"Anh quen tôi sao?"
Chưa kịp để Bạch Kỳ trả lời, gã câm đã ra tay nhanh như điện giật.
Mặt đất lõm xuống, các kiến trúc kim loại xung quanh vặn vẹo biến hình, bao phủ lấy Bạch Thượng Thần.
Bạch Kỳ lập tức nhảy lùi, dùng thần lực bảo vệ toàn thân.
Gã câm và Bạch Kỳ lao vào giao chiến, ảnh hưởng đến xung quanh khiến cả con phố trở nên hỗn loạn, người dân la hét chạy toán loạn.
Sau một hồi giao đấu, sắc mặt Bạch Kỳ trầm xuống.
Tang thi hoàng trước mặt quả thực rất mạnh, tay không không thể địch lại, trừ khi mượn sức mạnh từ bản hồn. Nhưng thần lực nguyên bản quá cường đại, nếu sử dụng quá nhiều, thân thể phàm trần của nguyên chủ hoàn toàn không chịu nổi.
Vô số mũi tên như mưa bao vây Bạch Kỳ, nếu tất cả rơi xuống sẽ khiến y tan xác.
"Câm! Dừng tay!" Hắc Thất hoảng hốt kêu lên.
Bạch Kỳ ánh mắt sắc lạnh, đang định liều mạng với kẻ to gan dám ra tay với hắn thì mưa tên đột nhiên ngừng lại, như bị thời gian đóng băng.
Ngay sau đó, mưa tên như bị ăn mòn, cong vênh như đâm vào đậu hũ, rồi hóa thành bụi phấn bay đầy trời.
Viên Tư xuất hiện, đứng sau lưng bảo vệ Bạch Kỳ, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên câm.
"Ngươi dám đánh người của ta?"
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ bốn phía, bao vây lại. Người kia ánh mắt u tối nhìn chằm chằm Bạch Kỳ và Viên Tư một lúc, rồi ôm lấy Hắc Thất bỏ chạy.
Viên Tư vừa định đuổi theo thì Bạch Kỳ đưa tay cản lại.
"Không cần đuổi."
"Anh không đánh lại hắn."
Ít nhất với thân phận người thường thì không thể thắng. Tang thi hoàng kia có tu vi quá sâu, đến mức ngay cả y cũng không nhìn thấu.
Viên Tư: "..."
Tại khách sạn.
"Con trai?"
Sau khi tránh được cảnh sát và quay về khách sạn, nghe Bạch Kỳ thuật lại mọi chuyện, Viên Tư vừa giận vừa buồn cười.
"Nó chỉ là một con robot , nếu tôi nhìn không nhầm thì là loại người máy quản gia dùng trong gia đình. Nếu cậu hích, tôi có thể đặt hàng cho cậu mấy trăm cái giống hệt."
"Giữa đường cướp robot của người khác, bị đánh cũng đáng." Viên Tư chế giễu.
Bạch thượng thần liếc mắt nhìn kẻ lắm mồm một cái, thành công khiến hắn câm miệng.
Từ lúc ký khế ước với Hắc Thất, hai người đã đồng hành qua mười mấy kiếp, luân hồi cả nghìn năm. Sự quen thuộc giữa họ đã khắc sâu vào linh hồn. Dù khế ước bị phá, y vẫn nhận ra Hắc Thất.
Con trai y nuôi, dù có hóa thành tro, chỉ cần liếc mắt cũng biết là ai. Hắc Thất nhất định đã gặp chuyện gì đó.
Cùng lúc đó.
Người đàn ông câm khí thế đáng sợ mang Hắc Thất về căn hộ, tức giận đóng cửa, ép cậu vào tường. Trong đôi mắt đỏ sậm cuồn cuộn giông bão như sắp nuốt chửng người ta.
"Câm, anh đừng..."
Hắc Thất chưa nói hết câu, một bàn tay tái nhợt đã che mắt cậu. Khi tầm nhìn chìm vào bóng tối, cậu nghe tiếng mặt nạ bị gỡ xuống. Giây tiếp theo, môi cậu có cảm giác lành lạnh như bị thứ gì chạm vào.
"!!" Hắc Thất
Cậu giãy giụa kịch liệt, muốn thoát ra, nhưng trước sức mạnh vượt xa hắn cả trăm lần thì nỗ lực của hắn chẳng đáng là bao.
Tức giận, Hắc Thất định với tay rút pin sau lưng, nhưng người đàn ông câm nhanh hơn, giữ chặt tay cậu ngăn hành động 'tự hủy' đó.
"Cút!"
Trong cơn hỗn loạn, Hắc Thất vừa xấu hổ vừa giận, chộp lấy một vật sắc nhọn gần đó đâm vào vai sau của hắn.
Hắn không kêu một tiếng, chỉ lặng lẽ chịu đựng, khiến Hắc Thất ngây người, im bặt không còn la hét.
Người đàn ông ôm Hắc Thất vào lòng, không cho cậu nhìn thấy mặt mình. Tuy không gào thét điên cuồng, nhưng Hắc Thất lại cảm nhận được sự tuyệt vọng khó diễn tả tỏa ra từ hắn.
"Tiểu Thất, anh không giữ được em."
Đây là lần đầu tiên Hắc Thất nghe người này nói chuyện, giọng hơi khàn, như tiếng đàn nhị kéo ra khúc nhạc u sầu.
Hắn buông Hắc Thất ra, quay người mở cửa rời đi. Khi ánh sáng bất ngờ tràn vào, Hắc Thất chưa kịp nhìn rõ mặt hắn, chỉ thấy thoáng qua một vết sẹo mờ dưới cằm hắn.
Người đàn ông câm đi vào một căn phòng khác, không nhíu mày mà rút vật sắc nhọn khỏi vai, vết thương không chảy máu, rút ra xong thì bắt đầu liền miệng.
Hắn giống như linh hồn lang thang không nơi nương tựa, không biết bản thân là còn sống hay đã chết từ lâu rồi.
Lẽ ra từ rất lâu trước đây hắn đã không còn biết mùi vị của đau đớn, vậy mà kể từ khi cậu quay lại, hắn một lần nữa cảm nhận được nỗi đau đến nghẹt thở nơi con tim.
Cậu giống như một lưỡi dao, trở thành thứ vũ khí duy nhất có thể làm hắn bị thương. Rõ ràng rất đau, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện mỉm cười như thể đó chỉ là chuyện nhỏ.
Quang não phát tín hiệu tin nhắn thoại, người gửi không được đánh dấu.
"Thầy ơi, thầy đang ở khu phố số 6..."
Tin nhắn vừa kết nối, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói đầy lo lắng.
"Trình Ngôn Linh vẫn còn sống." – Người đàn ông câm lạnh giọng cắt ngang.
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát.
Một lúc sau, giọng nói lại vang lên, lần này bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều: "Em sẽ giúp thầy giết hắn."
Ngày diễn ra lễ cưới của Trình Khiêm và Sở Ninh bị tang thi tấn công, gây thương vong nặng nề, người chết toàn là những nhân vật có địa vị. Tin tức lan truyền đã gây chấn động toàn thể công dân thế giới.
Cháu của nguyên thủ Liên bang – Điền Phi Sóc cũng mất tích trong hỗn loạn, không thấy thi thể, có người nói đã tận mắt thấy cậu ta bị tang thi bắt đi.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã xảy ra ba lần tang thi tấn công, mạng tinh võng đầy rẫy suy đoán, ai nấy đều mở rộng não bộ tưởng tượng ra âm mưu của tang thi.
Tang thi có thể lặng lẽ xâm nhập vào nội bộ nhân loại, vượt qua các tầng kiểm soát và phòng vệ – chắc chắn có người trong loài người tiếp tay. Mọi nghi ngờ dồn về phía nhà họ Sở.
Dù sao thì ngày hôm đó, Sở Ninh hóa thành tang thi, "giết" cha của Trình – có rất nhiều người tận mắt chứng kiến.
Dư luận ngày càng dữ dội, bắt đầu có người nghi ngờ chuyện Trình Ngôn Linh bị tấn công và hy sinh ở khu hai liệu có thật sự đơn giản như vậy, hay có người âm mưu hại chết trung tướng Trình?
Đến ngày thứ năm sau vụ tấn công, Trình Khiêm lên tiếng.
Trong video, hắn ta trông tiều tụy như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc đối với các nạn nhân trong vụ tấn công của tang thi, đồng thời tuyên bố sẽ phối hợp toàn diện với cấp trên trong việc điều tra.
Bài phát biểu mang đậm tinh thần chính nghĩa đó đã chiếm được cảm tình của vô số người. Còn chuyện hắn là Beta nhưng lại bị cải tạo thành Alpha – thì giờ đã bị đổ hết lên đầu cha mình nhờ sự thao túng khéo léo.
Sự việc lan rộng, nguyên thủ nổi giận lôi đình.
Tang thi nhiều lần xâm nhập thành phố loài người, phát động tấn công trắng trợn đến mức không thể tha thứ. Nếu nói không có âm mưu lớn phía sau thì chẳng ai tin.
Có lẽ trận chiến bị đè nén bấy lâu giữa loài người và tang thi sắp nổ ra rồi.
Tại lữ đoàn số năm.
Hình Lang đẩy cửa bước vào, nhìn thấy trong căn phòng mờ tối là Sở Y đang ngồi co ro trong góc một cách tàn tạ, ánh mắt hắn không khỏi thoáng qua nét đau lòng.
Sự kiện tang thi tấn công lễ cưới đã đẩy nhà họ Sở lên đầu ngọn gió dư luận. Cứ như tất cả đều tin rằng nhà họ Sở đã cấu kết với tang thi phản quốc. Người nhà họ Sở bị giám sát, còn Sở Y...
"Văn bản cấp trên gửi xuống rồi, cô... tạm thời bị đình chỉ công tác." – Hình Lăng lên tiếng.
"Chỉ là tạm thời sao?" – Sở Y cười khẩy.
"Tôi xuất hiện đúng lúc gây náo loạn lễ cưới, Sở Ninh hóa tang thi, tang thi bao vây tấn công tòa nhà – tất cả đều bị gộp lại. Các người đều cho rằng nhà họ Sở cấu kết với tang thi phản quốc."
"Vụ này các người không điều tra rõ được đâu. Dù có tra rõ được, chứng minh được nhà họ Sở vô tội, thì tôi – người mang vết nhơ – còn có thể ở lại quân đội sao?"
Không đợi Hình Lang trả lời, Sở Y cởi quân phục treo lên lưng ghế.
"Đáng ra nên rời đi từ lâu rồi."
"Tôi vào học viện quân sự, tham gia khảo hạch, đến quân đoàn số năm – tất cả chỉ vì một người là quân trưởng. Giờ quân trưởng không còn, lữ đoàn số 5 cũng không còn là lữ đoàn trước kia nữa."
"Vũ khí, huân chương, quân hàm, huy hiệu đều ở trong ngăn kéo. Một lát nữa cho người tới lấy đi."
"Sở Y!" – Hình Lang giữ lấy cô.
Sở Y quay lại với ánh mắt lạnh lẽo: "Trong văn bản có yêu cầu bắt giữ tôi để điều tra không?"
Hình Lang im lặng.
Sở Y rút tay lại: "Nếu không có, thì trước khi có bằng chứng xác thực chứng minh nhà họ Sở có tội, tôi vẫn là người tự do."
"Tạm biệt... Thưa quân trưởng."
Sở Y rời đi dứt khoát và vô tình. Hình Lang nắm chặt tay, cổ họng đau như thắt lại. Rõ ràng trước khi tới đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, vậy mà khi đối mặt...
Tại sao ánh mắt của em lúc nào cũng chỉ đuổi theo Trình Ngôn Linh – kẻ luôn ở xa tầm tay, mà không chịu quay lại nhìn người ở ngay bên cạnh mình một lần?
Những gì Trình Ngôn Linh có, tôi cũng có. Thứ anh ta không thể cho em, tôi có thể. Tại sao em cứ mãi chấp niệm với anh ta như vậy?
Ban đêm.
Bạch Kỳ rời khách sạn một mình, đi tới một chiếc cầu treo khổng lồ. Y lười nhác tựa vào lan can, cúi đầu nhìn thành phố bên dưới sáng rực như sao trời, lấp lánh tựa biển sao, chán nản châm một điếu thuốc.
Gió đêm mát lạnh thổi qua, Bạch Thượng Thần nheo mắt tận hưởng, khóe môi cong lên một nét cười nhạt nhòa.
"Đến rồi à?"
Hắc Thất dừng lại cách Bạch Kỳ hai mét, im lặng hồi lâu không lên tiếng.
Bạch thượng thần cũng không bận tâm, chỉ là ý cười trong mắt lại chân thực thêm vài phần.
"Mới rời đi có mấy ngày mà đã bị người ta dụ dỗ quên cả cha mình, đúng là đồ sói con vô ơn, đổi cái vỏ máy mới liền ỷ mình da dày mà nghịch ngợm. Muốn bị đánh lắm phải không?"
Hôm đó Bạch Kỳ để mặc Hắc Thất và tên kia rời đi, không phải vì thật sự không quan tâm đến nó nữa, mà là khi đó y đã để lại một luồng linh lực trên người Hắc Thất, cho dù hai người cách xa đến đâu, y vẫn cảm nhận được hắn.
"Anh..." Hắc Thất không biết nên hỏi thế nào.
"Hôm đó thằng nhóc đó là ai?" Bạch Kỳ hỏi.
"Là anh tôi." Hắc Thất đáp.
Nghe vậy, Bạch Kỳ bật cười khinh miệt: "Bản Thượng Thần chỉ có một đứa con là ngươi, ngươi lấy đâu ra anh em?"
Hắc Thất lắp bắp hồi lâu không nói nên lời, mãi mới gượng ra được một câu: "Tôi không phải con của anh, tôi là người máy, không phải sinh ra từ bụng mẹ."
Bạch Thượng Thần nghẹn họng, suýt nữa nổi cơn muốn đá nó một phát.
"Thân thể máu thịt này của ngươi dùng một nửa linh lực của Bản Thượng Thần, nửa bình tinh huyết, một tấc xương sườn, ngươi dám qua cầu rút ván phủi sạch quan hệ, có tin Bản Thượng Thần băm ngươi luyện đan không!?"
"!!" — Hắc Thất.
"Nói rõ chuyện giữa ngươi và tên tang thi kia đi." Bạch Kỳ hỏi.
"...Vâng." Hắc Thất đáp.
Không phải nó nhát, mà là... thôi thì đúng là nhát thật, nó sợ bị đánh.
Trong căn hộ.
Người đàn ông câm đứng trước cửa phòng ngủ bị đá tung, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc giường trống không, trong mắt như ẩn chứa một cơn giông bão khủng khiếp. Bàn tay nắm lấy khung cửa để lại dấu ấn sâu hoắm trên tường.
Một lúc lâu sau.
Hắn thu ánh mắt lại, quay đầu rời đi, khí áp toàn thân thấp đến mức như muốn đông cứng cả không khí.
Tại dinh thự của nguyên thủ.
Vụ tang thi tấn công tiệc cưới, Điền Phi Sóc mất tích, hàng loạt sự kiện khiến nguyên thủ nhiều ngày không chợp mắt.
Vụ đầu tiên cần một kết quả để trấn an dân chúng đang hoảng loạn, còn vụ sau là cháu trai ông – tuy có người nói thấy Điền Phi Sóc bị tang thi bắt đi, nhưng ông vẫn lo lắng không yên.
Tang thi bắt Điền Phi Sóc để làm gì? Định dùng nó để uy h**p ông sao?
Nhưng đã một tuần trôi qua mà không có tin tức gì. Nếu tang thi thật sự muốn dùng nó để đe dọa, thì đã phải đưa tin rồi. Vậy Phí Sóc... liệu còn sống không?
"Xẹt ——"
Ánh đèn trong phòng chợt lóe, nguyên thủ giật mình bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn.
Chỉ trong một khoảnh khắc, trong phòng đã xuất hiện một người đàn ông toàn thân bịt kín.
Nguyên thủ hoảng hốt, theo bản năng định nhấn nút khẩn cấp trên bàn.
"Keng!"
Một lưỡi dao nhỏ găm xuống sát ngón tay ông, ngăn hành động lại.
"Chỉ xin mượn năm phút để nói chuyện." Người đàn ông câm lên tiếng.
Nguyên thủ trầm mặt nhìn hắn một lúc: "Tang thi?"
"Ngươi định lấy Phi Sóc làm con tin để thương lượng với ta?"
"Hắn à?"
"Hắn không nằm trong kế hoạch của ta, nhưng nếu ngươi muốn, ta có thể thêm hắn vào làm con bài mặc cả."
"Mục đích của ngươi là gì?"
"Tiêu diệt Hôi Ảnh, giết ông chủ của bọn chúng."
"Bấy lâu nay Hôi Ảnh hoành hành ngang ngược, chắc ngươi cũng thấy đau đầu. Giao dịch này là đôi bên cùng có lợi."
Trong đầu nguyên thủ đang cân nhắc nhanh chóng thiệt hơn: "Tại sao?"
"...Ta muốn đưa một vị thần rời khỏi thế giới phàm trần không thuộc về y, nhưng tên kia lại cản trở ta."
Hắn muốn giữ Hắc Thất lại bên mình, chỉ có cách đưa Bạch Kỳ rời khỏi thế giới này. Nếu không, chỉ cần Bạch Kỳ còn tồn tại, sớm muộn cũng sẽ mang Hắc Thất rời đi khỏi hắn.
Bạch Kỳ với sức mạnh bị hạn chế thì không khó đối phó, nhưng bên cạnh y còn có Viên Tư, người này khá rắc rối.
Viên Tư cho hắn một cảm giác rất mạnh, và hắn không thể đọc được suy nghĩ của tên đó.
Đấu tay đôi rất khó, nên hắn muốn mượn sức mạnh của cả Liên bang. Dù sao Liên bang và Hôi Ảnh vốn đã đối đầu, chiến đấu với chúng cũng là chuyện hợp lý.
Nguyên thủ nghe mà vẫn mơ hồ, nhưng người câm không định giải thích thêm.
"Đây là một cơ hội. Nếu là Khang Vũ Kiệt, ông ta nhất định sẽ nắm bắt nó thật chặt."
Khang Vũ Kiệt — tổng thống đầu tiên trong lịch sử Liên bang, vị cứu tinh của nhân loại. Nhưng từ thời đại của ông đã trôi qua hơn một ngàn năm, tại sao hắn lại nhắc đến?
"Ngươi là một tang thi." Lại còn là một tang thi trí tuệ cao, cấp bậc tang thì hoàng — nguyên thủ không thể tin hắn.
Con người và tang thi vốn là kẻ thù không đội trời chung, hợp tác với tang thi chính là phản quốc. Huống hồ ông còn là nguyên thủ của Liên bang.
Người câm lạnh lùng nhìn nguyên thủ: "Trước đây ta từng hứa với một người sẽ bảo vệ các ngươi, nhưng loài người quá vong ân phụ nghĩa."
Hắn đặt tay lên mặt nạ, chậm rãi gỡ nó ra khỏi mặt.
"Đôi lúc ta cũng tự hỏi, liệu việc Khang Vũ Kiệt ngày xưa bất chấp tất cả để cứu lấy thế giới đầy rạn nứt này và nhân loại ích kỷ giả tạo có thật sự đúng đắn không."
Khi chiếc mặt nạ được gỡ bỏ, đồng tử của nguyên thủ đột ngột co rút, như thể vừa nhìn thấy ma quỷ, ông bật dậy làm đổ cả ghế, trên mặt tràn đầy kinh hoàng và không dám tin.
"Ngươi... ngươi là..."
"Hợp tác, hoặc ta giết ngươi. Hai lựa chọn, chọn đi."