- Trang chủ
- HỒNG Y CHƯA CƯỚI TÂM ĐÃ ĐOẠN
- Chương 8
Chương 8
Truyện: HỒNG Y CHƯA CƯỚI TÂM ĐÃ ĐOẠN
Tác giả: Bơ không cần đường
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Vừa hay… bắt gặp trận tuyết đầu tiên nơi đất ấy.
Chỉ trong vỏn vẹn một năm, ta đã đặt chân đến những vùng đất xưa nay chưa từng đi qua, gặp gỡ những con người trước nay chưa từng quen biết.
Ta được chiêm ngưỡng vẻ đẹp rực rỡ của Dương Châu vào tiết tháng Ba, cũng từng ngắm tuyết bay lất phất bên Đoạn Kiều của Tây Hồ.
Bóng dáng của Tạ Hồng Lễ, cùng những u uất từ kiếp trước, dần dần tan biến như sương mai dưới nắng.
Nửa đêm mộng mị, ta không còn quẩn quanh trong oán hận và bất cam nữa.
Có thư tiến cử của Trương đại nhân, việc chuẩn bị cho tiệm thêu thời kỳ đầu vô cùng thuận lợi, chẳng mấy chốc đã vào guồng ổn định.
Mỗi ngày ta đều bận rộn vẽ mẫu, thêu thử, thiết kế những hoa văn mới, cuộc sống bận bịu nhưng thảnh thơi, nhẹ nhõm.
Những ký ức về Tạ Hồng Lễ… cũng dần trở nên mờ nhạt, hầu như không còn xuất hiện trong tâm trí.
14
Ngày mùng tám tháng Bảy năm ấy, Tạ Hồng Lễ không đón được tân nương của hắn.
Tô phủ đã sớm người đi nhà trống, Tạ Hồng Lễ đứng giữa khoảng sân vắng lặng, một cơn hoảng loạn khổng lồ ập đến bao trùm lấy hắn.
Chắc chắn là Cẩm Tú vẫn còn giận hắn, nên mới trốn đi, ép hắn phải đi tìm.
Nhất định là như thế — giống như hồi nhỏ vậy.
Chắc chắn nàng chỉ đang giận dỗi thôi.
Tạ Hồng Lễ lục tung trong ngoài, từ gian phòng đến sân viện, không chừa một góc nào.
Phòng của Cẩm Tú sạch sẽ gọn gàng, y phục giặt trong hai ngày gần nhất đều không thấy đâu.
Kể cả bộ giá y đỏ rực kia — cũng biến mất.
Hắn hỏi mấy người hàng xóm vây quanh:
“Có phải là các ngươi giấu Cẩm Tú rồi không?”
Đáp lại hắn, chỉ là những ánh mắt lạnh lùng, khinh miệt.
Cuối cùng, vẫn là Trương đại nhân ở Kim Lăng mang đến cho hắn một chiếc hộp gấm.
Cẩm Tú đã đem trả lại tất cả: chiếc vòng đính hôn do mẫu thân hắn đưa sang, cùng trâm cài tóc hắn từng tặng trước kỳ ứng thí.
Trong hộp gấm, còn có một mảnh giấy nhỏ, trên đó viết:
“Nghe chàng hai lòng, thiếp xin đoạn tuyệt.”
Dưới cùng chiếc hộp, chính là thiếp canh mà hắn từng gửi sang cho nàng.
Giữa mùa hạ tháng Bảy, trời nắng như đổ lửa… vậy mà toàn thân Tạ Hồng Lễ lại lạnh toát như rơi vào hầm băng.
Trương đại nhân, lấy danh nghĩa quan phủ, chính thức tuyên bố giải trừ hôn ước giữa hai họ Tạ – Tô, trước sự chứng kiến của bao người trong thôn xóm:
“Từ nay nam cưới nữ gả, không còn liên quan.”
Chỉ đến lúc ấy, Tạ Hồng Lễ mới thật sự nhận ra một cách rõ ràng—
Cẩm Tú… thật sự không cần hắn nữa rồi.
15
Tạ Hồng Lễ lảo đảo, như cái xác không hồn trở về Tạ phủ.
Sắc mặt u buồn của Lý Huệ, vào khoảnh khắc thấy hắn chỉ một mình quay về, bỗng hiện lên niềm vui không sao che giấu nổi nơi đáy mắt.
“Tạ lang, sao chỉ có một mình chàng trở về vậy?”
Mẫu thân hắn cũng từ trong phòng bước ra, vịn lấy khung cửa, giọng run rẩy hỏi:
“Cẩm Tú đâu?”
“Nàng đi rồi.”
“Mẫu thân, Cẩm Tú… nàng không cần nhi tử nữa rồi.”
Tạ Hồng Lễ chỉ cảm thấy như có ai đó dùng tay sống đào một lỗ giữa tim mình — đau đến thấu xương.
Nói xong câu đó, hắn bỗng choáng váng rồi ngất lịm.
Đến khi hắn mơ màng tỉnh lại, bên giường đã có một nữ tử từ kinh thành ngồi sẵn.
“Tạ lang, chàng thấy sao rồi?”
Lý Huệ thấy hắn tỉnh lại, liền vội vàng nắm lấy tay hắn, gương mặt đầy vẻ lo lắng, ánh mắt dịu dàng như nước, tưởng chừng đầy tình ý.
“Tại sao nàng lại tới Kim Lăng?”
“Gì cơ?”
Lý Huệ sững người, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tạ Hồng Lễ đẩy ngã xuống đất.
“Tại sao nàng lại tới?!”
“Tại sao nhất định phải tới?!”
Giờ khắc này, trong lòng Tạ Hồng Lễ chỉ còn lại hối hận khôn cùng — nếu như ngày ấy khi gặp lại Lý Huệ ở Kim Lăng, hắn lập tức đưa nàng hồi kinh, liệu Cẩm Tú… có còn rời đi hay không?
Nhưng hắn đã bỏ lỡ, hết lần này đến lần khác.
Là hắn — chính hắn — đã không ngăn cản mỗi lần Lý Huệ vượt quá giới hạn.
Hắn luôn tự cho mình là người đoan chính thủ lễ, nhưng kỳ thực trong lòng đã từ lâu không còn ranh giới rõ ràng.
Quý nữ kinh thành mỗi ngày đều vây quanh hắn, bám riết không buông.
Dù ngoài mặt hắn đã cố hết sức để từ chối, nhưng nói trong lòng không có một chút xao động… thì là dối trá.
Hắn cứ tưởng bản thân che giấu rất tốt.
Không biết từ khi nào, trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh cảm giác phiền chán đối với Cẩm Tú.
Ánh mắt thấu hiểu mọi chuyện của nàng mỗi khi nhìn về phía hắn luôn khiến hắn chột dạ, lúng túng.
Hắn bắt đầu né tránh việc ở riêng với nàng.
Hắn nghĩ, chỉ cần cưới nàng, để nàng cả đời không phải lo cái ăn cái mặc — như thế đã xem như hoàn thành lời hứa năm xưa.
Vậy là hắn không bội ước, không thất tín.
Mỗi khi dằn vặt vì tội lỗi, hắn đều dùng lý lẽ đó để tự trấn an mình.
Đợi đến khi vào kinh rồi, sẽ từ từ giải thích rõ ràng với Cẩm Tú.
Nàng yêu hắn như thế, nhất định sẽ tha thứ cho hắn.
Thậm chí đôi lúc, trong sâu thẳm lòng mình, hắn còn từng nghĩ:
Dù sao Cẩm Tú cũng chỉ còn có mình hắn.
Nàng có giận, cùng lắm là làm mình làm mẩy một chút rồi cũng sẽ nguôi thôi.
Cẩm Tú ngoài hắn ra… còn có thể dựa vào ai?
Hắn chưa từng nghĩ tới khả năng — nàng sẽ dứt khoát buông bỏ hắn đến vậy.
Nàng sao có thể tuyệt tình đến thế? Sao lại có thể nói không cần… là không cần nữa?
Nàng thật tàn nhẫn. Nói đi là đi, không chút do dự.