- Trang chủ
- HỘ QUỐC CÔNG CHÚA
- CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
Truyện: HỘ QUỐC CÔNG CHÚA
Tác giả: Bơ không cần đường
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
“Bắt lấy phản tặc dám mưu hại Thánh thượng!”
Một tiếng quát lạnh vang lên, Cấm quân tức khắc bao vây hai kẻ kia.
“Các ngươi làm gì vậy?! Bản cung là Thái tử!” Đại hoàng huynh hét lớn.
Triệu thống lĩnh cười khinh: “Phản nghịch mưu sát Thánh thượng, cũng xứng làm Thái tử sao?”
Cục diện trong nháy mắt liền xoay chuyển.
Đại hoàng huynh và Tể tướng bị áp giải ra ngoài, miệng vẫn không ngừng kêu oan, ánh mắt đầy căm hận và không cam lòng.
8
“Tiểu Thất, lại đây, trò chuyện với trẫm một lúc.”
Chiều hôm ấy, phụ hoàng truyền ta đến hầu chuyện.
Ta ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
“Tiểu tử Tạ Cẩn Niên kia không tệ, trẫm định ban hôn cho hai đứa.”
“Gì ạ?!”
Ta giật bắn người, suýt nữa đứng bật dậy.
“Phụ hoàng, việc này… quá đỗi đột ngột!”
“Đột ngột sao?”
Phụ hoàng cười mà như không cười.
“Chẳng phải hai đứa các ngươi thường ngày đã mắt đi mày lại rồi sao?”
Ta: “…”
Hỏng rồi, bị phụ hoàng chính miệng trêu ghẹo!
Ba ngày sau, trong đại triều hội, phụ hoàng đã làm một việc khiến toàn triều đình chấn động—
Người tuyên bố: từ nay về sau, ta sẽ được tham dự triều chính!
Trên triều đình, chư thần nhất thời xôn xao.
Đám dư đảng của Tể tướng lập tức bước ra phản đối:
“Bệ hạ, nữ tử can dự triều chính, trái với tổ chế!”
Phụ hoàng cười lạnh:
“Vậy trẫm hỏi các ngươi: hạn hán phương Bắc là ai giải quyết? Lũ lụt phương Nam là ai hiến kế? Còn mạng sống của trẫm, là ai cứu trở về?”
Một loạt câu hỏi dồn dập khiến đám người chống đối á khẩu, không lời nào phản bác.
Bỗng có thị vệ vào bẩm báo, nói dân chúng kinh thành cùng tướng sĩ biên ải phái người vào cung thỉnh nguyện, xin ban thưởng cho Thất công chúa.
“Phép canh tác của Thất công chúa khiến thôn ta tăng sản lượng ba phần!”
“Phép trị thuỷ của công chúa đã cứu cả nhà tiểu dân!”
“Tướng sĩ nơi biên cương đồng lòng ký tên xin công chúa được ban thưởng!”
Trước uy thế như vậy, quần thần không còn gì để nói.
Phụ hoàng lập tức tuyên bố:
“Từ nay phong Thất công chúa Giang Ly làm Hộ Quốc công chúa, phẩm vị ngang hàng thân vương, được quyền tham dự triều chính!”
Thần thiếp quỳ lĩnh thánh chỉ, trong lòng muôn phần xúc động.
Sau khi lui triều, ta tình cờ gặp Tạ Cẩn Niên.
Từ sau đêm ấy chàng mạo hiểm vào cung báo tin, đây là lần đầu hai ta gặp lại riêng tư.
“Cung hỉ trưởng công chúa.” Chàng mỉm cười hành lễ.
“Thái phó không cần đa lễ, lần trước cảm tạ ngươi mạo hiểm báo tin.”
“Công chúa quá lời.”
Tạ Cẩn Niên nhìn ta, ánh mắt thâm trầm như nước:
“Kỳ thực, vi thần có một chuyện muốn cầu xin.”
“Chuyện gì?”
Chàng bỗng quỳ một gối xuống:
“Vi thần đã ngưỡng mộ công chúa đã lâu, nguyện lấy trọn đời để bảo hộ người.”
Chàng ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy chân thành:
“Tuy rằng phò mã không được can dự triều chính, nhưng vi thần nguyện từ quan, chỉ cầu được cùng công chúa kết tóc trăm năm.”
Hắn lại nguyện vì ta mà từ bỏ cả quan lộ?
Ta nhướng mày:
“Theo quy chế, phò mã không được nạp thiếp.”
“Vi thần đời này, chỉ nguyện cưới một mình công chúa.”
Tạ Cẩn Niên thẳng thắn nói.
“Một đời một kiếp, một đôi người, thế là đủ.”
Trong thời đại tam thê tứ thiếp này, lại có người dám vì tình nguyện buông tất cả?
Tên thái phó này… chẳng lẽ là kẻ si tình?
Một tháng sau, kết quả xét xử đại hoàng huynh và Tể tướng đã định.
Đại hoàng huynh bị phế làm thứ dân, vĩnh viễn giam tại hoàng lăng.
Tể tướng bị tru di cửu tộc, gia sản sung công.
Hôn sự của ta cũng đã định, hôn kỳ là ba tháng sau.
Trong khoảng thời gian ấy, ta bận rộn chuẩn bị lễ cưới, đồng thời cũng không quên các thí nghiệm nông nghiệp của mình.
Tạ Cẩn Niên thường lui tới biệt uyển, cùng ta nghiên cứu nông thư, bàn luận phương pháp cải tiến.
Đôi khi chàng còn đưa ta ra ngoại ô khảo sát thực tế, dạy ta nhận biết các loại thảo dược.
“Ngươi có biết không, phu thê tốt nhất là nên yêu nhau trước rồi mới thành thân.”
Một ngày nọ, ta nói.
Tạ Cẩn Niên nghiêng đầu, hứng thú hỏi:
“Vậy cái gọi là ‘yêu nhau’ ấy, là như thế nào?”
“Chính là hai người cùng nhau hẹn hò, chuyện trò, tìm hiểu nhau, thấy hợp thì mới kết tóc.”
Ta giải thích.
Tạ Cẩn Niên trầm ngâm:
“Vậy hiện giờ, chúng ta đang hẹn hò sao?”
Ta mỉm cười gật đầu:
“Phải.”
Chàng ôm ta vào lòng:
“Ly nhi, có thể gặp được nàng, là phúc phận ba đời của ta.”
Ngày đại hôn, cả kinh thành đèn hoa rực rỡ.
Ta khoác lên thân giá y lộng lẫy, do chính tay phụ hoàng dắt bước lên hồng thảm.
“Tiểu Thất trưởng thành rồi…”
Giọng phụ hoàng mang theo nghẹn ngào.
“Trẫm thật sự không nỡ a…”
“Phụ hoàng…” mắt ta cũng đỏ hoe.
“Hãy nhớ, bất luận khi nào, hoàng cung vĩnh viễn là nhà của con.”
Phụ hoàng nắm lấy tay ta.
“Nếu tiểu tử Tạ Cẩn Niên dám khi dễ con, trẫm đánh gãy chân hắn!”
Ta bật cười:
“Phụ hoàng, người nay đã là minh quân, không thể tùy tiện vũ lực như xưa nữa đâu.”
Phụ hoàng cười ha ha, đích thân trao tay ta vào tay Tạ Cẩn Niên:
“Phải đối đãi tốt với ái nữ của trẫm.”
Tạ Cẩn Niên nghiêm nghị hứa:
“Thần nguyện dùng cả tính mệnh để bảo hộ nàng.”
Sau đại hôn, ta và Tạ Cẩn Niên chuyển đến phủ công chúa mà phụ hoàng ban cho.
Nhưng ta vẫn thường xuyên nhập cung dùng bữa cùng phụ hoàng.
Dưới sự đề xuất của ta, phụ hoàng đã ban hành một loạt chính sách cải cách:
Thiết lập nữ học, cho phép nữ tử đọc sách, học chữ.
Xây dựng điền trang thực nghiệm, truyền bá kỹ thuật canh tác mới.
Cải cách thuế khóa, giảm nhẹ gánh nặng dân chúng.
Chấn chỉnh quan lại, nghiêm trị tham quan ô lại.
Đại Chu hưng thịnh không ngừng, quốc thái dân an.
Còn ta và Tạ Cẩn Niên, cùng nhau trải qua những tháng ngày hạnh phúc an lành.
Về sau, ta hạ sinh một nữ nhi, phụ hoàng bèn truyền ngôi cho con bé.
(Hết).