Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Lão Trương ngơ ngác nhìn ta: “Công chúa… việc ấy trái với tổ pháp. Từ trước đến nay, mỗi ruộng chỉ trồng một thứ thôi mà.”
“Thử xem sao, nếu không được thì lại đổi về như cũ.” Ta cười xòa, khuyến khích.
Ta còn tìm cách cải tiến hệ thống dẫn thủy, chỉ nông dân cách ủ phân hữu cơ.
Thậm chí còn mơ mộng muốn làm… lúa lai!
Dù kiến thức sinh học ta chẳng vững vàng gì, nhưng mơ mộng thì đâu có tội?
“Công chúa, giống lúa lai mà người nói… thực sự có thể tăng sản lượng sao?”
Một nông dân trẻ tuổi tò mò hỏi.
“Về lý mà nói, là có thể.” Ta gãi đầu đáp.
“Chính là chọn hai giống lúa khác nhau đem lai, lấy ưu điểm bù khuyết điểm. Nhưng cụ thể thao tác thì… ta còn phải nghiên cứu thêm.”
Năm ngày chóng vánh trôi qua, ta luyến tiếc rời biệt viện hồi cung.
Vừa gặp phụ hoàng, ta đã sốt sắng báo cáo:
“Phụ hoàng! nhi thần phát hiện giống lúa hiện tại dễ ngã đổ, nếu tìm được loại thân lùn thì hay biết mấy! Còn nữa, phân ủ chưa đủ hàm lượng đạm – lân – kali, nên thêm nhiều tro cỏ hơn…”
Phụ hoàng nghe đến ngẩn cả người, sau cùng bật cười: “Tiểu Thất à, trẫm thấy con chẳng mấy chốc sẽ thành đại nho nông học rồi.”
“nhi thần chỉ là nghĩ vẩn vơ thôi ạ.” Ta ngượng ngùng cười.
Nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ: 【Nếu đem được kỹ thuật nông học hiện đại qua đây, ít nhất sản lượng lương thực có thể tăng gấp đôi!】
“Lần tới con đi biệt viện là khi nào?” Phụ hoàng đột nhiên hỏi.
“Theo quy định, là mùng năm tháng sau ạ.” Ta đáp, trong đầu đã bắt đầu lên kế hoạch thí nghiệm tiếp theo.
Phụ hoàng gật gù như có suy nghĩ: “Vậy thì hay lắm. Đúng lúc Tạ ái khanh sẽ đến đó thị sát công trình thủy lợi, nếu con có điều gì cần, cứ việc tìm hắn.”
Ta thoáng giật mình. Gặp riêng bên ngoài cung? E là… chẳng hợp lễ nghi.
Nhưng nghĩ lại, ngoài cung quy củ có phần lỏng hơn. Huống chi… ta quả thật có mấy chuyện về thủy lợi muốn thỉnh giáo hắn.
Lần thứ hai đến Thanh Phong biệt viện, ta đặc biệt mang theo mấy quyển nông thư tra cứu.
Chiều hôm ấy, ta đang đứng ngoài ruộng, chỉ đạo nông dân điều chỉnh kênh tưới tiêu, chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập vọng đến.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên mặc quan phục lam thẫm đang cưỡi ngựa phi tới.
Dưới ánh chiều tà, ngũ quan tuấn tú của hắn như được dát vàng, áo choàng tung bay trong gió, tựa như tiên nhân trong tranh bước ra.
Ta vỗ vỗ bụi đất dính trên váy, vén lại vài lọn tóc rối.
“Vi thần tham kiến công chúa.” Tạ Cẩn Niên xuống ngựa, hành lễ cung kính.
“Thái phó không cần đa lễ.” Ta khẽ gật đầu, nét mặt vẫn đoan trang, nhưng trong lòng khẽ nhảy loạn như trống hội.
“Thái phó không cần đa lễ.” Ta gắng giữ vẻ đoan trang, giọng nói bình ổn. “Nghe nói Thái phó đang phụ trách công trình trị thủy gần đây, thật vất vả rồi.”
“Việc trong bổn phận mà thôi.”
Hắn đứng thẳng dậy, ánh mắt khẽ quét qua tay ta lấm bùn và y phục mộc mạc trên người, trong mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
“Công chúa… tự mình xuống ruộng ư?”
Ta hơi ngượng ngùng, khẽ giấu tay ra sau lưng: “Chỉ là thử chút việc vặt thôi.”
“Công chúa tâm để ở lê dân, thực là phúc của Đại Chu.” Hắn chân thành nói.
Hai chúng ta sóng vai bước đi trên bờ ruộng.
Ta thỉnh giáo hắn mấy điều về thủy lợi, hắn cũng tỏ ra vô cùng hứng thú với thí nghiệm nông nghiệp của ta.
“Phương pháp lai giống mà công chúa vừa nói, vi thần xưa nay chưa từng nghe qua.”
Hắn chăm chú lắng nghe ta giải thích, giữa hàng mày ẩn hiện nét suy tư.
“Nhưng nếu có thể thực hiện, tất là chính sự đại thiện.”
Ta thở dài một tiếng: “Cũng chỉ là lý thuyết thôi, làm thực tế thì khó vô cùng.”
Chẳng hay từ lúc nào, ánh tà dương đã nhuộm đỏ nửa trời tây.
Khi cáo biệt, Tạ Cẩn Niên chợt hỏi: “Ngày mai công chúa còn lưu lại không?”
“Còn, sao vậy?”
“Ngày mai vi thần được nghỉ, nếu công chúa không ngại, vi thần nguyện đem ít nông thư đến thảo luận cùng người.”
Nói đến đây, hắn ngẩng nhìn xa xa núi non, vành tai khẽ ửng hồng.
Ta gật đầu: “Được thôi… à không, ta muốn nói, Thái phó có lòng rồi.”
Hôm sau, quả nhiên Tạ Cẩn Niên đúng hẹn mà đến.
Hôm nay hắn không mặc quan phục, mà khoác một thân trường sam màu thanh nhã, phong thái nhã nhặn, chẳng khác nào thư sinh tài tử trong tranh.
“Hôm nay vi thần nghỉ sự vụ, cả gan lấy thân phận bằng hữu đến bái kiến.”
Hắn mỉm cười giải thích, rồi đưa ta một bọc vải.
“Trong này là vài quyển nông thư gia phụ cất giữ, có lẽ sẽ hữu dụng với công chúa.”
Ta mở ra xem, không khỏi kinh hỉ — toàn là những sách nông học cổ quý hiếm.
Thậm chí còn có một quyển 《Dị Quốc Tác Vật Chí》 do Tây Vực truyền đến.
“Thật trân quý quá rồi! Lệnh tôn cũng nghiên cứu nông học sao?”
Ta kinh ngạc hỏi.
“Gia phụ từng nhậm chức địa phương, rất xem trọng việc canh nông.”
Tạ Cẩn Niên ôn hòa đáp.
“Mấy quyển này đặt trong phủ cũng chỉ phủ bụi, không bằng tặng công chúa, để vật tận kỳ dụng.”
Chúng ta ngồi nơi thủy đình trong biệt viện, vừa uống trà vừa đàm đạo nông thư.
Không hay từ lúc nào, câu chuyện đã từ nông học mở rộng sang thiên văn địa lý, phong thổ nhân tình.
Tạ Cẩn Niên kiến văn quảng bác, lời nói mạch lạc, sâu sắc mà khiêm tốn.
Ta thỉnh thoảng chen vào vài kiến thức hiện đại, khiến hắn liên tiếp ngạc nhiên không thôi.
“Công chúa học vấn uyên thâm, kiến giải độc đáo, khiến vi thần bội phục.” Hắn chân thành khen ngợi.
Ta đỏ mặt: “Thái phó quá lời rồi, chỉ là ta thích đọc mấy sách tạp, nghĩ ngợi lung tung thôi.”
Khi tiễn biệt, hắn hỏi: “Lần sau công chúa hồi biệt viện là khi nào?”
“Mùng năm tháng sau.”
Tạ Cẩn Niên ngẫm nghĩ chốc lát: “Khi ấy vi thần e rằng đã phải hồi kinh phục mệnh.”
Hắn khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Nếu công chúa không ngại, sau khi hồi cung, vi thần sẽ tìm cách mang thêm sách đến dâng.”
“Thật vậy sao! Tốt quá rồi!” Ta buột miệng thốt ra, rồi vội vàng tự trách mình lỗ mãng, hấp tấp chữa lời: “Ý ta là… đa tạ Thái phó hậu ái.”
Tạ Cẩn Niên mỉm cười, nụ cười ôn nhu như gió xuân nhẹ lướt.
“Vậy thì nói lời hẹn ước, chờ công chúa hồi cung, vi thần tất đến phủ thỉnh an.”
Nhìn bóng dáng hắn cưỡi ngựa xa dần, ta quay sang hỏi Xuân Đào bên cạnh: “Ngươi nói xem… Thái phó, có phải đang… để ý ta không?”