“Đào nhi, ngươi nói xem, khả năng để Tạ đại nhân làm diện thủ* của bổn cung là bao nhiêu?”

(*Diện thủ: từ cổ, chỉ người nam sống lệ thuộc vào phụ nữ, như tình nhân thân cận.)

Xuân Đào hoảng hốt, suýt chút nữa đã lấy tay bịt miệng ta: “Công chúa xin thận trọng! Nếu lời này bị truyền ra ngoài…”

“Biết rồi, biết rồi mà.” Ta khoát tay, cười cợt: “Bổn cung chỉ buột miệng nói chơi thôi.”

6

Hôm ấy, ta đang vùi đầu vào bản ghi chép thí nghiệm tại Thanh Phong biệt viện, bút lông còn chưa rời tay, Xuân Đào đã hớt hải chạy vào.

“Công chúa, không hay rồi! Bắc Cương khai chiến rồi!”

Tay ta run lên, mực loang một mảng lớn trên giấy.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Nói là người Bắc Địch đột nhiên xâm phạm biên giới, đã công phá liên tiếp hai tòa thành rồi!” Xuân Đào thở hổn hển, vừa nói vừa lau mồ hôi.

“Hoàng thượng đã khẩn cấp triệu kiến bá quan nhập triều nghị sự!”

Trong lòng ta lập tức chấn động.

Bắc Địch xâm lấn? Lẽ nào chính là cuộc chiến từng khiến Đại Chu phải nhượng ba thành như trong ký ức của nguyên chủ?

“Chuẩn bị kiệu, ta muốn đến điện Càn Thanh.”

“Nhưng mà, công chúa… hậu cung không được can dự chính sự…”

“Không kịp nghĩ nhiều đến thế!”

Ngoài điện Càn Thanh, triều thần đã tụ tập đông đúc.

Ta len vào một góc bên tả điện, lặng lẽ nhìn vào qua khe bình phong, dự định đợi bãi triều rồi mới xin yết kiến phụ hoàng.

Thừa tướng đang lớn tiếng can gián: “Người Bắc Địch binh cường mãnh mã, thần cho rằng nên nghị hòa trước, hiến chút vàng bạc lụa là, đợi đến khi binh mạnh lương đầy, rồi tính kế lâu dài cũng chưa muộn.”

Ta tức đến nghiến răng ken két: 【Nghị hòa cái đầu ngươi! Bắc Địch là lũ lang sói, nhượng bộ một lần, lần sau chúng lại càng lấn tới! Bao nhiêu bài học trong sử sách chẳng đủ cảnh tỉnh sao? Phải nhân lúc chúng chưa đứng vững, lập tức điều kỵ binh tinh nhuệ, chém đứt lương tuyến, rồi sai quân kỳ tập đánh vào hậu trại, phóng hỏa phá tan đại doanh của chúng!】

Phụ hoàng ngồi nghiêm trên long ỷ, ngón tay nhẹ gõ tay vịn theo tiết tấu, ánh mắt bất chợt lướt qua nơi ta đang ẩn mình phía sau bình phong.

“Ái khanh Tạ, khanh thấy thế nào?” Phụ hoàng gọi đích danh.

Tạ Cẩn Niên bước ra khỏi hàng, khom người nói: “Vi thần chủ chiến. Bắc Địch lần này xâm phạm, mục đích là dò xét. Nếu triều đình nhu nhược, hậu hoạn vô cùng.”

“Nhưng binh lực nơi biên ải vốn đã mỏng, lấy gì chống cự?” Thái tử Giang Duệ chất vấn.

Ta trong lòng hừ lạnh một tiếng: 【Không có quân thì không biết điều quân sao? Mười vạn cấm quân ở kinh thành chẳng lẽ nuôi chơi? Còn có thể khẩn cấp chiêu mộ cựu binh, bọn họ giàu kinh nghiệm trận mạc. Hơn nữa, có thể huy động dân binh nơi biên giới, vì gia quốc mà chiến, ai lại không dốc sức? À còn nữa, phải phòng người Bắc Địch vòng qua khe núi phía tây tập kích, nơi đó phòng thủ sơ sài…】

Phụ hoàng trầm giọng phán: “Truyền chỉ! Lập tức điều năm vạn cấm quân tiếp viện Bắc Cương, đồng thời lệnh các châu phủ nơi biên cảnh tổ chức dân binh hợp lực thủ thành!”

Thừa tướng biến sắc: “Hoàng thượng! Đại động binh mã như vậy, vạn nhất thất bại thì…”

“Ý trẫm đã quyết, kẻ nào còn nghị hòa, giáng tội thông địch!”

Quần thần nhìn nhau, không dám hé lời.

Thái tử mắt dán vào lưng phụ hoàng, trong mắt hiện lên một tia âm hiểm lạnh lẽo.

Ta không ngờ phụ hoàng lại cùng một ý nghĩ với ta, có vẻ cũng không cần ta phải ra mặt nữa.

Vừa toan lén lui ra, đã nghe Lý công công gọi to: “Thất công chúa, hoàng thượng truyền triệu, mời người đến ngự thư phòng.”

7

Trong ngự thư phòng, phụ hoàng đang trầm tư nhìn bản đồ Bắc Cương. Thấy ta tiến vào, người khẽ phất tay, ý bảo ta đến gần.

Người chỉ vào một thung lũng trên bản đồ: “Nếu là con, nơi này nên bố trí phòng bị ra sao?”

Ta cúi đầu quan sát cẩn thận, chẳng phải nơi này chính là thung lũng ta vừa lo Bắc Địch sẽ tập kích sao?

“Nơi này địa thế hiểm yếu, khe hẹp mà sâu, thích hợp mai phục.” “Nếu có thể bố trí cung nỏ thủ ở hai bên vách đá, chờ quân địch đi quá nửa thì lăn đá, thả gỗ, kết hợp hỏa công, ắt có thể tiêu diệt toàn quân.”

“Hỏa công?” Phụ hoàng nhướng mày.

“À… tức là dùng vật dễ cháy chặn hai đầu thung lũng, chờ quân địch lọt vào thì phóng hỏa.” Ta vội giải thích.

“Tốt nhất còn nên chuẩn bị chút dầu nóng, thứ ấy dính vào thân thì chẳng dễ rũ bỏ, đã cháy lên rồi thì khó lòng dập tắt.”

Trong mắt phụ hoàng thoáng hiện ý cười: “Tốt lắm. Trẫm sẽ lập tức truyền lệnh cho các tướng trấn thủ biên ải.”

Chẳng bao lâu sau, chiến báo từ tiền tuyến liên tục bay về như tuyết rơi.

Lúc đầu cục diện bất lợi, song sau khi triều đình điều quân chi viện, lại thêm việc áp dụng chiến thuật mới, thế trận dần dần chuyển biến.

Đặc biệt là trận chiến tại thung lũng phía tây, quân ta đại thắng, tiêu diệt hơn vạn địch binh.

Phụ hoàng long nhan đại duyệt, giữa triều đường công khai khen ngợi Tạ Cẩn Niên vì chủ trương quyết chiến.

Sắc mặt đại hoàng tử Giang Duệ u ám tới mức nhỏ được nước.

Đêm ấy, ta đang ngồi dưới đèn nghiên cứu binh thư Tạ Cẩn Niên mới đưa đến, bỗng nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ.

“Ai đó?” Ta lập tức đứng bật dậy.

Cửa sổ bị nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng đen linh hoạt lẻn vào.

Ta đang định hét to, thì người nọ kéo khăn che mặt xuống.

“Tạ… Tạ đại nhân?! Ngài điên rồi sao! Nửa đêm đột nhập tẩm cung công chúa, là tội chém đầu đó!” Ta thất kinh hô lên.

Sắc mặt Tạ Cẩn Niên nghiêm trọng: “Tình thế khẩn cấp, vi thần đành mạo hiểm tiến cung. Công chúa, người đang gặp hiểm nguy.”

“Nguy… nguy gì?”

“Đại hoàng tử đã cùng thừa tướng thông đồng, chuẩn bị vu cáo công chúa cấu kết địch quốc, mưu phản triều đình.” Tạ Cẩn Niên nói nhanh.

“Họ đã ngụy tạo thư từ qua lại giữa người và Bắc Địch, định trình lên hoàng thượng trong buổi triều sớm mai.”

Toàn thân ta như rơi vào hầm băng: “Sao lại hãm hại ta?”

Ánh mắt Tạ Cẩn Niên nóng rực, ngữ khí trầm trọng: “Gần đây hoàng thượng đối với công chúa lời nào cũng nghe theo, đại hoàng tử xem người như cái gai trong mắt, sợ người uy hiếp ngôi vị thái tử của y.”

Hai chân ta mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế.

Quả thật gần đây phụ hoàng tin dùng ta vượt quá lẽ thường, đã chẳng giống với việc đãi ngộ một công chúa tầm thường.

“Ta… phải làm gì bây giờ?” Ta run rẩy hỏi.

“Hoàng thượng sớm đã biết chuyện này.” Một lời này khiến ta vô cùng kinh ngạc.

“Người cố tình làm bộ không biết, là để dẫn rắn rời hang. Ngày mai công chúa có thể sẽ bị giam lỏng, nhưng xin nhớ kỹ, đây là kế sách của hoàng thượng.”

“Phụ hoàng… đã biết?” Đầu óc ta rối loạn.

Tạ Cẩn Niên gật đầu: “Người bảo vi thần chuyển lời tới công chúa, vô luận xảy ra điều gì, cũng nhất định phải tin tưởng Người.”