- Trang chủ
- Duyên tận mới hay tình đã sâu
- CHƯƠNG 9
CHƯƠNG 9
Truyện: Duyên tận mới hay tình đã sâu
Tác giả: Thu điếu ngư
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Một lúc lâu sau, Phong Kinh Hoài đặt điện thoại xuống, day trán, rời giường rửa mặt.
Anh đã hứa với con trai là hôm nay sẽ đi cắm trại cùng Tịch Vân Vi, không thể thất hứa.
Khi vào phòng thay đồ, anh cầm bộ đồ thể thao màu xám lên rồi lại bỏ xuống, mở WeChat, gửi thêm một tin nhắn nữa cho Hướng Uyển:
“Bộ đồ thể thao màu xám của anh để ở đâu rồi? Anh tìm trong tủ không thấy.”
Anh đợi năm phút, vẫn không có phản hồi.
Tin nhắn như đá chìm đáy biển.
Trong lòng Phong Kinh Hoài bỗng dâng lên một cơn bực bội vô cớ.
Anh thoát khỏi khung chat, tiện tay lấy một bộ đồ thể thao màu đen, mặc vào rồi xuống lầu.
Phong Thời An từ sớm đã chuẩn bị xong, cứ đứng dưới lầu đợi ba.
Thấy Phong Kinh Hoài xuống lầu, cậu bé liền đeo balo dã ngoại, chạy đến trước mặt anh, không chờ nổi mà nói:
“Ba ơi, mình xuất phát đi!”
Phong Kinh Hoài gật đầu, nắm tay con trai, trước khi đi dặn dò quản gia:
“Nếu phu nhân quay về, lập tức báo cho tôi.”
Quản gia đáp lời:
“Vâng.”
Phong Kinh Hoài lái xe đưa con trai đón Tịch Vân Vi, ba người cùng đến khu cắm trại suối rừng Khê Lâm.
Sau khi dựng lều xong, Phong Thời An nhảy nhót trong lều, lấy điện thoại ra chụp ảnh khắp nơi, đăng lên nhóm gia đình và vòng bạn bè.
Ảnh vừa đăng lên, người lớn nhà họ Phong lần lượt thả tim, bình luận.
Phong Thời An đợi mãi, vẫn không thấy Hướng Uyển phản hồi.
Một lúc sau, cậu bé giận dỗi ném điện thoại sang một bên, chu môi, bực bội chạy đến tìm Phong Kinh Hoài.
“Ba ơi, sao mẹ không thả tim bài con đăng trong vòng bạn bè?”
Nghe vậy, tay đang sắp xếp bàn ăn của Phong Kinh Hoài khựng lại.
“Mẹ đang bận, đợi mẹ rảnh sẽ vào xem bài của con.”
Phong Thời An nửa tin nửa ngờ:
“Vậy con sẽ chụp thêm nhiều hình nữa.”
Nói xong, cậu lại cầm điện thoại chạy đi chụp hình.
Tịch Vân Vi đứng bên nghe hết cuộc trò chuyện, bước đến gần Phong Kinh Hoài:
“Kinh Hoài, anh và vợ cãi nhau à?”
Phong Kinh Hoài trước nay không giấu cô điều gì, nhưng lần này không hiểu sao lại không muốn nói thật, chỉ qua loa:
“Không có.”
Tịch Vân Vi từng ở bên anh năm năm, hiểu rõ từng biểu cảm, vừa nghe đã biết anh đang né tránh.
Cô khẽ chỉnh lại chiếc khăn choàng trên vai, tiếp lời:
“Là giận dỗi phải không? Phụ nữ mà, vẫn phải dỗ dành.”
“Ngày xưa chúng ta ở bên nhau, dù có cãi nhau lớn thế nào, chỉ cần em hơi nhíu mày là anh liền nguôi giận, chạy lại dỗ em.”
Nói rồi, gương mặt cô thoáng chút cô đơn, khẽ thì thầm:
“Từ sau khi chia tay, không còn ai đối xử với em như thế nữa.”
Phong Kinh Hoài không đáp lời, chỉ kéo một cái ghế đặt sau lưng cô:
“Ngồi nghỉ một chút, khi nào chuẩn bị xong đồ nướng, anh gọi em.”
Tịch Vân Vi lắc đầu, bước đến bên cạnh anh:
“Cơ thể em không yếu đến vậy đâu, đừng đối xử với em như đồ dễ vỡ. Để em giúp anh.”
Thấy vậy, Phong Kinh Hoài cũng không nói thêm gì.
Hai người cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu nướng.
Hôm nay có rất nhiều gia đình đến cắm trại, không khí xung quanh rộn ràng tiếng cười nói.
Tịch Vân Vi nhìn Phong Thời An đang chơi với mấy bạn nhỏ gần đó, lại liếc sang Phong Kinh Hoài bên cạnh đang chăm chú sắp đồ, đôi mắt long lanh ánh lên ý cười, không kìm được lên tiếng:
“Kinh Hoài, em cảm thấy mình bây giờ thật hạnh phúc.
Em thật sự rất muốn cứ sống như thế này mãi mãi, có anh, có em, có cả con.”
Phong Kinh Hoài khẽ hé môi, định nói điều gì đó thì bị Phong Thời An chạy về cắt ngang:
“Mẹ nuôi ơi, con muốn chụp hình với mẹ!”
Tịch Vân Vi lập tức gật đầu:
“Được.”
Hai người kéo theo cả Phong Kinh Hoài, chụp rất nhiều ảnh chung.
Phong Thời An chọn ra tấm đẹp nhất, đăng lên vòng bạn bè, cài chế độ “chỉ mẹ xem được”, rồi ấn đăng bài.
Phong Kinh Hoài không biết hành động nhỏ này của con trai.
Chuẩn bị xong đồ nướng, anh gọi hai người tới, bắt đầu bữa tiệc nướng — buổi cắm trại chính thức bắt đầu.
Ba người cùng nhau ăn uống vui vẻ, gương mặt nhợt nhạt của Tịch Vân Vi lúc này cũng nhuộm một tầng đỏ hồng.
Thỉnh thoảng có du khách đi ngang qua, thấy ba người thì không nhịn được trầm trồ:
“Gia đình ba người này đẹp thật đấy, trông hạnh phúc quá.”
Nghe vậy, cả ba người chỉ mỉm cười, không ai đính chính.
Đang ăn giữa chừng, Tịch Vân Vi lấy điện thoại chụp một tấm, đăng lên vòng bạn bè:
“Hy vọng khoảnh khắc hạnh phúc này có thể kéo dài lâu một chút.”
Sau khi bài viết được đăng, cô chụp màn hình lại, gửi riêng cho Hướng Uyển.
Gửi xong, Tịch Vân Vi như không có chuyện gì, cất điện thoại, tiếp tục cùng hai cha con cắm trại.
Đêm xuống, ba người quay về lều của mình, dự định sáng mai ngắm bình minh xong sẽ trở về thành phố.
Trước khi ngủ, Phong Thời An mở vòng bạn bè.
Dưới bài viết cài chế độ “chỉ mẹ xem”, vẫn trống trơn.
Nguyễn Hướng Uyển không thả tim, cũng không bình luận, cậu thậm chí không biết mẹ có thấy hay không.
Phong Kinh Hoài vừa rửa mặt xong bước vào lều, thấy con trai cau có, liền hỏi:
“Sao vậy con?”
Phong Thời An đưa điện thoại cho ba:
“Ba nói dối! Mẹ không thả tim bài con đăng gì cả!”
Phong Kinh Hoài liếc mắt nhìn, cau mày xóa bài đăng, nghiêm giọng nói:
“Không phải đã nói là khi đi với mẹ nuôi thì phải giấu mẹ sao? Tại sao còn đăng lên vòng bạn bè?”
Phong Thời An lúc này mới nhận ra mình sai, cúi đầu, lí nhí trả lời:
“Con xin lỗi ba, con chỉ muốn mẹ để ý đến con một chút thôi.”
Phong Kinh Hoài xoa trán, xóa toàn bộ các bài mà Phong Thời An đã đăng hôm nay.
“Từ giờ không được làm vậy nữa. Ngủ đi, mai ngắm xong bình minh thì về.”
Phong Thời An ngoan ngoãn chui vào chăn, trước khi nhắm mắt lại, cậu lại mở miệng:
“Ba ơi, khi nào mẹ về, mình dẫn mẹ đi cắm trại nữa nhé.”
Nói xong, cậu nhắm mắt lại ngủ.
Ngoài lều, tiếng ve kêu râm ran.
Phong Kinh Hoài nằm trong lều, lại mở khung trò chuyện với Nguyễn Hướng Uyển, cô vẫn chưa trả lời tin nhắn nào.
Một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau.
Ba người dậy sớm ngắm bình minh, rồi quay về thành phố.
Vì dậy quá sớm, Phong Thời An vừa về đến biệt thự Vân Cảng liền lên phòng ngủ bù.
Phong Kinh Hoài cũng vào thư phòng xử lý công việc tồn đọng mấy ngày nay.
Làm việc xong thì Phong Thời An cũng thức dậy.
Hai cha con cùng đến phòng ăn ăn trưa.
Phong Thời An mới ăn hai miếng, đã đặt đũa xuống.
“Ba ơi, con muốn ăn cơm mẹ nấu. Khi nào mẹ mới về?”
Tay gắp thức ăn của Phong Kinh Hoài khựng lại.
“Mẹ đang bận, con ngoan ngoãn đi học, đợi mẹ xong việc, ba sẽ dẫn con đi đón mẹ.”
Nghe vậy, Phong Thời An mới cầm đũa ăn tiếp.
Phong Kinh Hoài vốn rất chắc chắn rằng Nguyễn Hướng Uyển sẽ sớm quay về, nhưng càng qua thời gian, lòng anh càng bất an.
Nửa tháng trôi qua, không có bất kỳ tin tức nào của Nguyễn Hướng Uyển, các tin nhắn gửi đi cũng không nhận được hồi âm.
Anh cũng đã hỏi ông Nguyễn, nhưng ông cũng không biết cô đi đâu.
Công ty giao lại cho CEO chuyên nghiệp phụ trách.
Phong Kinh Hoài cuối cùng cũng không ngồi yên được, liền bảo trợ lý điều tra xem Nguyễn Hướng Uyển đã đi đâu.
Nhưng trợ lý báo lại, cô đã đổi tên, toàn bộ thông tin thân phận trước đây đã bị hủy, không thể truy ra tung tích.
Gương mặt Phong Kinh Hoài lạnh như băng, ra lệnh:
“Tìm thám tử điều tra tiếp. Dù phải dùng cách gì, trong vòng ba ngày, tôi phải biết được vị trí chính xác của cô ấy.”
Trợ lý hiểu rõ:
“Vâng, tôi hiểu rồi.”