Phong Kinh Hoài kéo con trai ra, giọng nghiêm túc:
“Không được làm loạn!”
“Ba có chuyện quan trọng cần nói với mẹ, đợi hai người nói chuyện xong, mai ba sẽ dẫn con đi gặp mẹ. Ở khách sạn phải nghe lời mẹ nuôi, không được chạy lung tung.”
Nói xong, anh nhìn sang Tịch Vân Vi:
“Vân Vi, làm phiền em rồi, anh đi đây.”
Tịch Vân Vi ôm lấy Phong Thời An đang không ngừng khóc lóc, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành, rồi đáp:
“Không sao đâu, anh cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thời An.”
Phong Kinh Hoài khẽ “ừ” một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Phong Thời An thấy ba thực sự không dẫn mình theo, khóc to hơn, vùng vẫy không ngừng trong lòng Tịch Vân Vi.
“Mẹ nuôi ơi, con cũng muốn đi, mẹ dẫn con đi gặp mẹ nha?”
Tịch Vân Vi nắm lấy bàn tay nhỏ của Phong Thời An, trong mắt lướt qua một tia cảm xúc khác thường:
“Được, mẹ nuôi sẽ dẫn con đi.”
Nghe vậy, Phong Thời An lập tức nín khóc, kéo tay Tịch Vân Vi chạy ra ngoài:
“Vậy mình đi nhanh đi, không là ba đi xa rồi mình theo không kịp đâu.”
Tịch Vân Vi kéo cậu bé lại, giải thích:
“Thời An, con đừng vội. Mình chờ ba dỗ được mẹ rồi hãy đi, như vậy khi con gặp mẹ, mẹ sẽ không làm ngơ với con nữa.”
Phong Thời An nửa tin nửa ngờ:
“Thật không mẹ?”
“Mẹ nuôi từng lừa con bao giờ chưa?”
Nghe Tịch Vân Vi nói vậy, Phong Thời An yên tâm, không khóc nữa:
“Vậy mình đợi một lát rồi đi.”
Nghe vậy, khóe môi Tịch Vân Vi khẽ cong, ánh mắt lướt qua một tia đắc ý.
…
Khi đang ăn sáng, Phong Kinh Hoài đã liên hệ với trợ lý ở trong nước, bảo anh ta điều tra hành tung của Hướng Uyển và báo cáo theo thời gian thực.
Hiện tại, Hướng Uyển đang ở quốc lộ số 103.
Đó là một con đường vắng vẻ, rất thích hợp để chơi mô tô và đua xe.
Khi Phong Kinh Hoài đến nơi, từng chiếc mô tô lao vụt qua trước mắt anh.
Anh lập tức nhận ra chiếc mô tô đỏ xanh đặc trưng của Hướng Uyển.
Xung quanh tràn ngập tiếng hò reo của các tay đua và tiếng gầm rú của động cơ.
Nếu không phải vì đang đợi Hướng Uyển, với môi trường ồn ào thế này, Phong Kinh Hoài chắc chắn đã quay đầu rời đi ngay lập tức.
Phong Kinh Hoài với gương mặt lạnh lùng đứng bên đường chờ Hướng Uyển.
Chiếc mô tô đỏ xanh chạy một vòng rồi lại một vòng trên quốc lộ.
Ngay khi sự kiên nhẫn của Phong Kinh Hoài sắp cạn kiệt, tiếng phanh xe vang lên không xa.
Hướng Uyển xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, mái tóc đỏ mới nhuộm rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, bộ đồ đua ôm sát màu đen càng tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô.
Cô vuốt lại phần tóc trước trán ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt đào ánh lên sự thỏa mãn.
Phong Kinh Hoài đang định bước lên thì thấy một người phụ nữ mặc áo khoác da màu nâu chạy từ phía sau lưng anh lao đến, ôm chầm lấy Hướng Uyển thật chặt.
“Uyển Uyển, mấy vòng đua vừa rồi của cậu ngầu quá! Đây mới chính là cậu, đây mới là Hướng Uyển mà tớ quen biết!”
Người phụ nữ kia chính là bạn thân của Hướng Uyển – An Sanh.
Hướng Uyển dựa vào chiếc xe mô tô yêu quý của mình, đung đưa chìa khóa trong tay.
“Cũng may có cậu không ngại đường xa đến giúp tớ cải tạo lại xe, nếu không tớ thật không biết phải làm sao.”
An Sanh nghe vậy, vỗ ngực đảm bảo:
“Yên tâm, cậu chơi mô tô bao lâu, tớ sẽ giúp cậu bấy lâu!”
Phong Kinh Hoài nhìn Hướng Uyển đang dựa vào xe mô tô, tự do, rực rỡ, ánh mắt hiện lên vẻ kinh diễm, tim cũng khẽ lỡ một nhịp.
Chốc lát sau, anh vượt qua đám đông, đứng trước mặt Hướng Uyển.
“Hướng Uyển, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Hướng Uyển đang trò chuyện cùng An Sanh, thấy Phong Kinh Hoài thì lập tức ngưng lời, nụ cười nơi khóe môi cũng tắt lịm.
An Sanh quay đầu nhìn theo ánh mắt của Hướng Uyển, vừa thấy Phong Kinh Hoài thì buột miệng:
“Sao anh lại ở đây?”
“Cô là ai?” – Phong Kinh Hoài nhíu mày.
Lúc họ kết hôn, An Sanh từng làm phù dâu trong lễ cưới.
Nhưng cho dù như vậy, Phong Kinh Hoài cũng không hề nhớ ra An Sanh.
Chính xác mà nói, bạn bè xung quanh Hướng Uyển, anh chưa từng nhớ nổi một ai, cũng chưa bao giờ có ý định tìm hiểu.
Tám năm hôn nhân, anh chẳng hề quan tâm Hướng Uyển kết giao với ai, càng không để tâm đến đời sống riêng tư của cô.
An Sanh thấy giọng điệu nghi hoặc của Phong Kinh Hoài không giống giả vờ, lửa giận bốc lên trong lòng.
Người ta vẫn nói, muốn biết một người đàn ông có để tâm đến bạn hay không, cứ nhìn thái độ của anh ta với bạn bè của bạn.
Hiển nhiên, Phong Kinh Hoài chẳng hề để tâm đến Hướng Uyển, nếu không sao có thể không nhận ra cô.
An Sanh và Phong Kinh Hoài từng chạm mặt nhiều lần, lần nào Phong Kinh Hoài cũng chỉ gật đầu hờ hững rồi vội vã rời đi, hai người chưa từng thật sự trò chuyện.
Vậy mà, Phong Kinh Hoài lại không nhớ ra cô.
Nghĩ đến đây, mặt An Sanh tối sầm lại, cảm thấy bất bình thay cho bạn thân.
“Phong Kinh Hoài, Hướng Uyển lấy anh đúng là xui tám đời!”
“Anh không xứng với cô ấy!”
Giọng An Sanh rất lớn, khiến các tay đua xung quanh đồng loạt quay lại nhìn ba người, nhưng vì khí thế áp đảo của Phong Kinh Hoài, không ai dám bước tới.
Phong Kinh Hoài mặt không đổi sắc, lạnh lùng lên tiếng:
“Đây là chuyện nhà tôi, mong cô đừng xen vào.”
An Sanh tức tối, định tiếp tục chất vấn thì bị Hướng Uyển ngăn lại.
Hướng Uyển kéo bạn thân ra sau lưng, nhìn thẳng vào mắt Phong Kinh Hoài.