Phong Thời An thấy vậy liền bước tới:
“Mẹ ơi, mẹ đi bao giờ thì về?”
Còn chưa đợi Nguyễn Hướng Uyển trả lời, thằng bé đã nói tiếp:
“Mẹ có thể đi lâu một chút không?”
Nguyễn Hướng Uyển lập tức hiểu ý con trai, vô thức siết chặt đôi đũa trong tay.
Thằng bé muốn cô đi càng lâu càng tốt, như vậy bọn họ sẽ không cần tìm lý do để đi gặp Tịch Vân Vi nữa.
“Được.”
Phong Kinh Hoài có lẽ cảm thấy con trai nói như vậy là không thích hợp, bước lên kéo Phong Thời An đi:
“Không phải quay lại lấy đồ chơi sao? Mau đi đi.”
Sau khi Phong Thời An quay về phòng trẻ em.
Phong Kinh Hoài nhìn Nguyễn Hướng Uyển, lên tiếng giải thích:
“Em cũng lâu rồi không ra ngoài, ý của Thời An là muốn em đi chơi, thư giãn chút. Em đừng nghĩ nhiều.”
Nguyễn Hướng Uyển nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, không nói thêm gì.
Phòng khách thoáng chốc yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm khi cô ăn sáng.
Không bao lâu sau, Phong Thời An ôm món đồ chơi chạy xuống lầu.
“Ba ơi, mình đi thôi!”
Phong Kinh Hoài đứng dậy, chỉnh lại cổ áo cho con.
“Chào mẹ đi đã.”
Phong Thời An vẫy tay qua loa:
“Tạm biệt mẹ.”
Nguyễn Hướng Uyển không đáp lại.
Bởi vì — họ sẽ không còn gặp lại nữa.
Cô nhìn theo bóng lưng hai cha con dần khuất, đặt bát đũa xuống, xách hành lý lên.
Trước khi rời đi, Nguyễn Hướng Uyển để lại một tờ giấy ghi chú:
“Tiền ở đâu, tình ở đó.”
“Phong Kinh Hoài, em biết trong di chúc của anh, người được ghi tên không phải là em, mà là Tịch Vân Vi.”
“Em cũng biết, anh và Phong Thời An vẫn luôn lén lút gặp cô ấy sau lưng em.”
“Em không muốn làm Phong phu nhân gì nữa, em muốn trở lại là chính mình.”
“Nên… em không cần hai người nữa.”
Nói xong, cô không quay đầu lại, đi thẳng ra sân bay.
1 giờ chiều.
Một dáng người cao ráo, tuấn tú bước ra từ lối VIP sân bay.
Sau ba năm xa cách, Nguyễn Hướng Uyển một lần nữa được gặp lại Phó Tri Hựu, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Phó Tri Hựu đi thẳng về phía cô:
“Vừa gặp anh mà không cười, lại buồn bã thế này, bị bắt nạt rồi sao?”
Nguyễn Hướng Uyển nghẹn ngào, không nói nên lời.
Phó Tri Hựu đưa tay ôm cô vào lòng.
“Không sao nữa rồi, anh về rồi đây.”
Nguyễn Hướng Uyển siết chặt vòng tay ôm lấy anh, môi run run thì thầm:
“Phó Tri Hựu, bây giờ anh… còn muốn ở bên em không?”
Phó Tri Hựu dịu dàng vuốt mái tóc ngắn màu hạt dẻ của cô:
“Nếu không muốn, anh đã chẳng quay về.”
“Em đã đổi tên, đổi họ, từ nay không còn là Nguyễn Hướng Uyển nữa.
Anh mang em đi khỏi đây, mãi mãi, được không?”
Phó Tri Hựu không chút do dự:
“Được.”
Một tiếng sau.
Hai người lên chuyến bay thẳng đến Los Angeles.
Nguyễn Hướng Uyển ngồi cạnh Phó Tri Hựu, một lần nữa lấy tờ danh sách điều ước ra.
Cô đánh dấu ✔ vào điều ước cuối cùng — cũng là điều ước thứ năm:
【Buông thả một lần, hoàn toàn trở lại là chính mình】
Khi máy bay cất cánh…
Tại công viên giải trí, Phong Thời An đang kéo Tịch Vân Vi mua kem thì đột nhiên ôm ngực, gương mặt nhăn lại vì đau đớn.
Tịch Vân Vi thấy thế, lo lắng hỏi:
“Thời An, sao vậy con?”
Sắc mặt Phong Thời An tái nhợt, tay nắm chặt trước ngực, không nói nên lời.
Phong Kinh Hoài đang đứng bên cạnh nghe điện thoại, nghe tiếng con liền lập tức tắt máy, chạy đến:
“Thời An, sao vậy con?”
Phong Thời An chỉ vào vị trí tim mình, run rẩy nói:
“Con cũng không biết, nhưng chỗ này… tự nhiên rất đau.”
Thấy vậy, giữa đôi mày Tịch Vân Vi hiện rõ vẻ lo lắng:
“Chúng ta mau đưa Thời An đến bệnh viện đi.
Thằng bé còn nhỏ, lỡ xảy ra chuyện gì thì nguy.”
Phong Kinh Hoài gật đầu, ôm lấy Phong Thời An chạy vội ra khỏi công viên.
Trên xe, Phong Thời An rúc trong lòng Tịch Vân Vi, sắc mặt tái nhợt:
“Mẹ nuôi ơi, chờ con khỏe lại rồi, mình đi chơi nữa được không? Con muốn cùng mẹ xem pháo hoa.”
Tịch Vân Vi mềm lòng, ôm chặt lấy Phong Thời An:
“Thời An nhà ta sao lại ngoan như vậy chứ.
Nhưng mà, so với xem pháo hoa, mẹ nuôi chỉ hy vọng con thật khỏe mạnh.”
Nói xong, cô quay sang nhìn Phong Kinh Hoài:
“Anh dạy Thời An rất tốt, thằng bé có nhiều nét giống anh ngày trước.”
Phong Kinh Hoài liếc qua kính chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt nồng nhiệt của Tịch Vân Vi, đôi mắt đen thoáng dao động:
“Là do vợ tôi dạy tốt. Tôi bận công việc, đều là cô ấy chăm sóc Thời An.”
Nghe vậy, Tịch Vân Vi cụp mắt, che đi cảm xúc khác thường nơi đáy mắt.
“Vậy… hay là gọi điện cho mẹ của Thời An đi? Thằng bé đang khó chịu, làm mẹ thì lúc này nên ở bên con.”
Còn chưa kịp để Phong Kinh Hoài đáp lời, Phong Thời An đã kéo tay Tịch Vân Vi:
“Không cần đâu, con muốn mẹ nuôi ở cạnh cơ.”
Tịch Vân Vi nghe vậy, khóe môi không kiềm được mà cong lên:
“Được, vậy mẹ nuôi sẽ ở bên con.”
Phong Kinh Hoài thấy cảnh này, không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu không rõ lý do.
Đến bệnh viện, Phong Kinh Hoài ôm con đi đăng ký cấp cứu.
Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ cầm kết quả đến tìm Phong Kinh Hoài:
“Cơ thể cháu bé hoàn toàn khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả.”
Phong Kinh Hoài nhìn kết quả, nhẹ nhõm thở phào:
“Cảm ơn bác sĩ.”
Lúc này, Phong Thời An đã khôi phục lại tinh thần, bám riết lấy Tịch Vân Vi:
“Mẹ nuôi, mẹ nói là mẹ thích đi cắm trại, ngày mai mình cùng đi nhé?”
“Được.”
Tịch Vân Vi cười gật đầu, lại làm ra vẻ do dự:
“Nhưng mà… Thời An phải báo với mẹ một tiếng, kẻo mẹ lo lắng.”
“Không cần đâu! Mẹ con đi vắng rồi, lâu lắm mới về cơ.
Con có thể ở với mẹ nuôi hoài luôn, khỏi phải nghe mẹ cằn nhằn nữa!”
Lời vừa dứt, Phong Kinh Hoài lập tức bước tới, bế cậu bé lên:
“Cơ thể mẹ nuôi không tốt, đừng quấn lấy cô ấy mãi như vậy.”