Chưa đợi Hướng Uyển lên tiếng, Phong Kinh Hoài đã đứng dậy trước, chắn giữa hai người, ngăn ánh mắt họ giao nhau.
Anh nhìn Tịch Vân Vi, nhíu mày:
“Không phải anh bảo hai người ở khách sạn đợi sao? Sao lại đưa Thời An đến đây?”
“Thời An cứ nằng nặc đòi tìm mẹ, em nghĩ chi bằng đưa bé đến đây luôn. Em cũng hy vọng cả nhà mọi người có thể ngồi lại nói chuyện rõ ràng, sớm hóa giải hiểu lầm.”
Nói xong, Tịch Vân Vi vượt qua Phong Kinh Hoài, vươn tay về phía Hướng Uyển:
“Phu nhân Phong, xin chào. Tuy tám năm trước chị đã biết em, nhưng em vẫn muốn chính thức giới thiệu lại một lần nữa.”
“Em tên là Tịch Vân Vi, là bạn tốt của Kinh Hoài, cũng là mẹ nuôi của Thời An.”
Nhắc lại chuyện xưa, lần này Hướng Uyển không hề lúng túng, sắc mặt bình thản, đứng dậy, vươn tay đáp lại.
“Xin chào, tôi là Hướng Uyển, không phải phu nhân Phong, cũng không phải vợ của ai, càng không phải mẹ của ai. Mong cô Tịch lần sau đừng gọi nhầm.”
Phong Kinh Hoài thấy vậy, trong mắt tràn đầy nghi hoặc:
“Chuyện tám năm trước gì cơ?”
Nghe vậy, Tịch Vân Vi quay sang nhìn anh, khóe môi mỉm cười nhè nhẹ:
“Kinh Hoài, anh vẫn chưa biết nhỉ? Cô Hướng Uyển luôn âm thầm theo dõi em…”
Hướng Uyển mở miệng cắt lời Tịch Vân Vi, thuận theo lời cô ta mà thẳng thắn thừa nhận:
“Kết hôn với anh tám năm, tôi theo dõi Tịch Vân Vi cũng tám năm. Cho nên suốt tám năm qua, mọi chuyện giữa hai người, tôi đều biết.”
Lời vừa dứt, đồng tử Phong Kinh Hoài run lên, ánh mắt không ngừng dao động giữa hai người.
Anh vẫn nghĩ Hướng Uyển chỉ tình cờ thấy được bài đăng của Tịch Vân Vi trên mạng xã hội, mới biết chuyện di chúc.
Không ngờ rằng, Hướng Uyển biết tất cả.
Chớp mắt, mọi chuyện đều được lý giải.
Phong Kinh Hoài cố lấy lại bình tĩnh, siết chặt lòng bàn tay, cố gắng khống chế cảm xúc, hỏi Hướng Uyển:
“Vậy… tất cả không phải là bốc đồng, mà là em đã lên kế hoạch từ trước, đúng không?”
“Em đã sớm định rời khỏi anh và Thời An rồi, đúng không?”
Hướng Uyển lạnh lùng lắc đầu:
“Nếu không phải tận mắt thấy bản di chúc đó, có lẽ tôi sẽ cam chịu sống với anh cả đời, sẽ không dễ dàng hạ quyết tâm rời đi như vậy.”
Cô ngừng một chút, như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt tràn đầy bình thản:
“Phong Kinh Hoài, nói ra thì phải cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh đã khiến tôi hạ quyết tâm chấm dứt cuộc hôn nhân sai lầm này. Cảm ơn anh đã khiến tôi quyết định trở lại là chính mình.”
“Chuyện quá khứ thuộc về Nguyễn Hướng Uyển, tôi không muốn truy cứu nữa. Bây giờ, tôi chỉ muốn sống trọn vẹn từng ngày thuộc về Hướng Uyển.”
Khi chữ cuối cùng vừa dứt, Hướng Uyển cảm thấy gánh nặng trong lòng như tan biến.
Cô hoàn toàn buông bỏ rồi.
Ba người còn lại sau khi nghe những lời của cô, sắc mặt đều khác nhau.
Tịch Vân Vi thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đầy lễ độ.
Trong đôi mắt to tròn của Phong Thời An, nước mắt từ từ dâng lên.
Tuy còn nhỏ, nhưng cậu bé vẫn nghe ra được ẩn ý trong lời mẹ, mẹ dường như… thật sự không cần cậu nữa rồi.
Phong Kinh Hoài nhìn chằm chằm Hướng Uyển không chớp mắt, muốn từ gương mặt cô tìm ra dấu hiệu nói dối, nhưng thất bại.
Hướng Uyển hoàn toàn dửng dưng, đứng nguyên tại chỗ, để mặc anh dò xét.
Mãi đến khoảnh khắc này, Phong Kinh Hoài mới thật sự hoảng loạn, trong lòng như thiếu mất một mảnh, đau nhói từng hồi.
Tiếng nức nở của Phong Thời An vang lên bên tai, kéo anh trở lại thực tại.
Phong Thời An vừa khóc vừa lao đến, nắm chặt tay thành nắm đấm, không ngừng đấm vào người Hướng Uyển, vừa đánh vừa nói:
“Mẹ xấu xa! Con không cho mẹ nói vậy! Mẹ không được bỏ rơi con!”
Hướng Uyển cúi đầu nhìn đứa con trai mình đã mang nặng đẻ đau mười tháng, nhìn ánh mắt căm giận và bất mãn của nó dành cho mình, lòng vẫn không khỏi đau nhói một cái.
Phong Thời An là do cô tự tay nuôi lớn, từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực.
Hai bên nội ngoại họ Phong – Nguyễn cũng hết lòng yêu thương, muốn gì được nấy, nên Phong Thời An từ đó trở nên vô pháp vô thiên, tính khí ngày càng bốc đồng.
Một người quản, trăm người cưng chiều.
Hướng Uyển mỗi lần muốn uốn nắn thói quen của con trong quá trình trưởng thành, đều sẽ có người nhúng tay vào.
Phong Thời An còn nhỏ tuổi, đương nhiên sẽ càng thích bà nội và đám người thân luôn chiều chuộng mình, không thích người mẹ nghiêm khắc với mình.
Cậu bé ngày càng chán ghét người mẹ luôn muốn quản giáo mình.
Nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ phải rời xa mẹ.
Trong ký ức của cậu, bất kể mình có làm chuyện quá đáng thế nào, mẹ cũng luôn kiên nhẫn dỗ dành, chưa từng rời xa cậu.
Thế nhưng hôm nay, tận tai nghe mẹ nói những lời này, trái tim non nớt của Phong Thời An như bị chấn động mạnh.
Cậu hoàn toàn không ý thức được rằng chính vấn đề của mình đã khiến mẹ đau lòng bỏ đi, vẫn chìm trong thế giới của bản thân, cảm thấy cả thế giới đều phải cưng chiều cậu.
Phong Thời An cứ khóc mãi không ngừng, Hướng Uyển lạnh mặt kéo tay cậu ra:
“Phong Thời An, con quên rồi sao? Là con là người đầu tiên nói không cần mẹ nữa đấy.”
Nghe đến đây, những giọt nước mắt to tròn như hạt đậu đọng trên khóe mắt Phong Thời An, một lúc lâu không nói thành lời.
Tịch Vân Vi bên cạnh bước lên, cúi người ôm lấy Phong Thời An vào lòng, vừa nhìn Hướng Uyển với vẻ trách móc:
“Cô Hướng, Thời An là do cô tự tay nuôi lớn đấy. Nó khóc đến như vậy, cô không thấy đau lòng sao? Sao có thể nhẫn tâm đến vậy?”
Hướng Uyển khẽ cười một tiếng, vẻ mặt thờ ơ:
“Không phải cô từng nói, cô mơ cũng muốn lập gia đình với Phong Kinh Hoài, muốn có đứa con của riêng mình sao?”
“Giờ thì ước mơ của cô thành hiện thực rồi. Người và con đều giao cho cô rồi. Ba người nhà các người cứ sống tốt với nhau đi.”
Nói xong, Hướng Uyển thu lại ánh mắt, đi lướt qua ba người họ, tiến về bãi đậu xe.
Phong Thời An thấy Hướng Uyển thực sự rời đi, khóc còn thảm thiết hơn.
Lúc này, cậu thực sự cảm nhận được sợ hãi, không ngừng giãy giụa trong vòng tay của Tịch Vân Vi, vừa khóc vừa gọi với theo bóng lưng Hướng Uyển:
“Mẹ ơi, đừng đi mà!”
Nghe tiếng Phong Thời An gào khóc, Hướng Uyển vẫn bước đều, không hề quay đầu lại.