Cuộc gọi được kết nối, giọng nói dịu dàng của Tịch Vân Vi vang lên:

“Kinh Hoài, em nghe nói anh đến Los Angeles tìm vợ à? Thế nào rồi, tìm được chưa?”

Phong Kinh Hoài xoa xoa trán:

“Ừ, tìm được rồi, bọn anh sẽ về sớm thôi.”

Âm thanh sụt sùi của Phong Thời An truyền qua ống nghe, khiến Tịch Vân Vi đầy lo lắng:

“Em nghe như có tiếng Thời An khóc? Thằng bé làm sao vậy?”

Phong Kinh Hoài định nói qua loa cho xong, nhưng nghĩ lại liền mở miệng hỏi:

“Thời An với mẹ nó có chút mâu thuẫn, em có biết cách nào để dỗ thằng bé không? Nó khóc mãi không thôi, anh sợ nó khóc nhiều sẽ ảnh hưởng sức khỏe.”

Nghe vậy, Tịch Vân Vi nói:

“Anh đưa điện thoại cho nó, để em nói chuyện với nó.”

Phong Kinh Hoài đưa điện thoại cho Phong Thời An.

“Thời An, là mẹ nuôi đây.”

Phong Thời An nghẹn ngào nhận lấy điện thoại, cất giọng nức nở:

“Mẹ nuôi, mẹ tại sao lại không cần con nữa…”

Không rõ Tịch Vân Vi nói gì, nhưng dần dần Phong Thời An ngừng khóc.

“Được rồi, mẹ nuôi nhớ đến nhanh nhé.”

Nói xong câu đó, cậu trả điện thoại lại cho Phong Kinh Hoài, rồi xuống giường vào phòng tắm rửa mặt.

Thấy vậy, Phong Kinh Hoài mới yên tâm, nói cảm ơn với Tịch Vân Vi bên kia đầu dây:

“Cảm ơn em, may mà có em.”

“Không sao, Thời An cũng là do em nhìn nó lớn lên, nghe nó khóc thảm như vậy, em cũng đau lòng lắm.”

Tịch Vân Vi ngừng một chút rồi tiếp tục nói:

“Em đã đặt chuyến bay sớm nhất đến Los Angeles, đợi em đến, em sẽ giúp anh trông Thời An. Anh thì đi dỗ vợ anh đi.”

“Dù sao hai người cũng là một gia đình, cô ấy là mẹ ruột của Thời An, sao có thể tuyệt tình như vậy được.”

Phong Kinh Hoài không từ chối.

Hướng Uyển không chịu giao tiếp với anh, Thời An lại thất thường, một mình anh ở đây quả thật không xử lý nổi. Giờ Tịch Vân Vi chịu đến giúp, không còn gì tốt hơn.

“Vân Vi, cảm ơn em.”

Tịch Vân Vi cười nhẹ:

“Giữa chúng ta, cần gì nói cảm ơn. Chỉ cần anh vui, em thế nào cũng được.”

“Nghỉ sớm đi, nhớ ngày mai ra sân bay đón em.”

Nói xong, Tịch Vân Vi liền cúp máy.

Lúc này, Phong Thời An cũng đã rửa mặt xong, đi đến trước mặt Phong Kinh Hoài.

“Ba ơi, có phải vì hôm nay có chú kia… nên mẹ mới không cần con nữa không?”

Phong Kinh Hoài nghe câu đó, sắc mặt trầm xuống, ngồi thẳng dậy, kéo Phong Thời An lại trước mặt, giọng nghiêm nghị.

“Thời An, ai nói với con là vì chú kia nên mẹ không cần chúng ta nữa?”

Phong Thời An bị vẻ mặt nghiêm túc của ba làm cho sợ hãi, không dám cử động, liền thành thật trả lời:

“Là bà ba với bà nội lúc trước nói chuyện… Bà ba nói mẹ thay quần áo, nhuộm tóc là đã thay lòng, không muốn ở với ba nữa.”

“Ba ơi, lời bà ba nói có đúng không?”

Phong Kinh Hoài nhíu chặt mày, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.

Anh biết họ hàng trong nhà thường tụ tập rồi bàn tán mấy chuyện vớ vẩn, trước giờ anh không để tâm, nhưng không ngờ lần này lại quá đáng đến mức bị Thời An nghe thấy.

Hiện tại là giai đoạn quan trọng trong sự phát triển của Thời An, nếu cứ để thằng bé nghe thấy những lời như vậy về mẹ nó, sau này chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý và tính cách.

Nghĩ đến đây, Phong Kinh Hoài lập tức nghiêm túc, đổi sang thái độ cứng rắn như khi làm việc, nhìn thẳng vào Phong Thời An và nói một cách nghiêm chỉnh:

“Thời An, mẹ không phải là không cần chúng ta nữa.”

“Mẹ rời đi là vì chúng ta đã làm sai chuyện, hơn nữa còn giấu mẹ, không chịu giải thích với mẹ. Là chúng ta có lỗi trước, không thể trách mẹ được.”

Khi nói ra những lời này với con trai, Phong Kinh Hoài cũng chợt nhận ra vấn đề của bản thân.

Anh nhanh chóng hồi tưởng lại cuộc hôn nhân tám năm qua trong đầu.

Trong cuộc hôn nhân này, Hướng Uyển đã hết lòng vì gia đình, vì anh và con trai, luôn làm tròn trách nhiệm.

Còn anh thì sao?

Giấu Hướng Uyển chuyện chia gia sản cho người khác, còn dẫn con đi gặp người phụ nữ khác, để con gọi người ta là mẹ nuôi.

Hơn nữa, thường xuyên cùng con đối xử lạnh nhạt với Hướng Uyển.

Đặt mình vào vị trí cô ấy, nếu là anh, chắc chắn cũng sẽ không ở lại trong ngôi nhà này thêm nữa.

Nghĩ đến đây, Phong Kinh Hoài nhất thời không biết phải tiếp tục giải thích với con trai thế nào.

Phong Thời An thấy ba không nói gì, chủ động mở miệng:

“Ba ơi, nếu mình xin lỗi mẹ, mẹ có thể tha thứ cho mình không?”

Nghe vậy, Phong Kinh Hoài hít sâu một hơi, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng.

Anh xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của Phong Thời An:

“Chắc chắn sẽ tha thứ. Chỉ cần chúng ta nhận ra lỗi lầm của mình, xin lỗi mẹ, mẹ nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta.”

Nghe đến đây, khuôn mặt nhăn nhó của Phong Thời An cuối cùng cũng giãn ra.

“Vậy tối nay mình ngủ sớm, mai dậy sớm đi tìm mẹ. Rồi mình dẫn mẹ về nhà.”

“Được.”

Sau khi hai cha con ăn tối xong, Phong Kinh Hoài đơn giản tắm rửa rồi dỗ con ngủ.

Đợi Phong Thời An ngủ say, anh rời khỏi phòng ngủ.

Bước đến trước cửa sổ sát đất, anh dùng số điện thoại mới mua để gọi vào số hiện tại của Hướng Uyển.

Phải rất lâu sau, điện thoại mới được bắt máy.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam lạnh lùng, nói tiếng Anh:

“Xin chào, ai đó?”

Nghe vậy, Phong Kinh Hoài siết chặt điện thoại, đáp lại bằng tiếng Anh:

“Tôi muốn gặp Hướng Uyển.”

Người đàn ông nghe xong liền đổi sang tiếng Trung:

“Cô ấy đã ngủ rồi, anh là ai? Có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại.”

Nghe vậy, Phong Kinh Hoài không giữ được vẻ mặt điềm tĩnh nữa, nói thẳng:

“Tôi là chồng hợp pháp của Hướng Uyển.”

“Phó Tri Húc, giữa tôi và anh không có gì để nói, đưa máy cho cô ấy.”

Phong Kinh Hoài đã xem đi xem lại tài liệu trợ lý điều tra được trên máy bay, trong đó có thông tin về Phó Tri Húc.

Trước đây anh chỉ biết Hướng Uyển từng có mối tình đầu bị ép chia tay, nhưng sau khi cưới cô, cô chưa từng liên lạc với người cũ.

Vì thế anh cũng không để tâm đến người đó.