- Trang chủ
- Đêm Giao Thừa Không Đoàn Viên
- CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 14
Truyện: Đêm Giao Thừa Không Đoàn Viên
Tác giả: 1 Ngày làm cổ thần
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
“Chẳng phải chỉ là một đứa con gái vô dụng giữ không nổi đàn ông sao, chết thì chết đi.”
Những lời đó như thùng muối hắt thẳng vào vết thương rỉ máu.
Mắt Ôn An An vẫn đỏ hoe, nhưng nước mắt đã khô cạn, chẳng còn rơi nổi nữa.
Mẹ Ôn “chậc” một tiếng, vừa giúp con gái chỉnh lại tóc tai, dặm phấn, vừa mắng:
“Khóc lóc có ích gì? Mau chỉnh lại cho ra dáng, còn mặt mũi gặp người.”
14
“Con bây giờ làm thế này là diễn cho ai xem?”
“Tạ Cẩn Niên không chịu cưới con, cũng chẳng chịu đưa tiền, thì con nên sớm đổi mục tiêu đi!”
“Cái gánh nặng kia chết rồi thì càng hay, với nhan sắc hiện tại, con vẫn có thể gả cho Tổng giám đốc Vương.”
Nói xong, bà ta kéo Ôn An An đi thẳng đến khách sạn.
Trong phòng suite đã có một gã hói đầu, béo phệ, cả người bóng nhẫy.
Thấy cô ta bước vào, ánh mắt dâm tà không hề che giấu, từ đầu tới chân quét một lượt.
“Cũng tạm, chỉ là hơi già một chút.”
Mẹ Ôn lập tức đẩy con gái vào lòng lão Vương, mặt mày nở nụ cười nịnh nọt.
“Ông Vương, con gái tôi An An rất biết hầu hạ người đấy.”
Bàn tay to của lão Vương bóp mạnh eo Ôn An An: “Thân hình cũng được.”
Ánh mắt Ôn An An không chút dao động, như đã tách rời khỏi thế giới này.
Nhưng cả hai trong phòng đều không bận tâm, coi cô ta như một món đồ chơi ngoan ngoãn.
Lão Vương hơi nhíu mày: “Trông như cái xác thế này, hầu hạ gì nổi?”
Mẹ Ôn trừng mắt, giật lấy hũ tro trong tay con gái: “Con tiện nhân, còn không mau kính rượu ông Vương?”
Không ngờ, vừa chạm vào hũ tro, Ôn An An đang mất hồn lại quay phắt đầu nhìn qua.
Chỉ cách một bước, nhưng ánh mắt trống rỗng, chẳng còn tiêu cự.
Mẹ Ôn tức tối: “Mày còn giả vờ cái gì!”
Ôn An An đỏ mắt, thì thào: “Nhu Nhu mới năm tuổi thôi, sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy…”
Mẹ Ôn còn định mắng, nhưng bị lão Vương phẩy tay ra hiệu im miệng.
Hắn túm chặt cổ tay Ôn An An, kéo vào phòng, nụ cười ghê tởm:
“Không sao, chỉ cần không phải cái xác hoàn toàn là được.”
Mẹ Ôn lại vội vã cười nịnh: “Ông Vương, còn chuyện tiền bạc…”
Lão Vương sốt ruột móc điện thoại, vừa nhìn sắc mặt liền thay đổi, lập tức hất Ôn An An ra.
“Tưởng đâu là gái nhà lành, hóa ra là tội phạm giết người, thật xui xẻo!”
Sắc mặt mẹ Ôn biến đổi liên tục: “Cái gì mà giết người, An An nhà tôi vẫn luôn ngoan ngoãn, chắc chắn có hiểu lầm.”
Lão Vương đưa thẳng màn hình điện thoại cho bà ta xem.
“Chính miệng luật sư Tạ nói, còn giả được sao?”
Nghe thấy tên Tạ Cẩn Niên, mí mắt Ôn An An run lên, vội vàng lấy điện thoại.
Trên top tìm kiếm hiển hiện rõ ràng: 【Luật sư hàng đầu Tạ Cẩn Niên lật án, kháng tố vụ án mưu sát của Giang Sinh!】
Bình luận toàn là lời mắng chửi.
“Sống gần ba mươi năm, chưa từng thấy ai mặt dày như Ôn An An.”
“Phải cho cô ta nếm trải hết những đau khổ mà Giang Sinh từng chịu: vào tù ba năm, bị cả thiên hạ ruồng bỏ rồi đi chết!”
“Giang Sinh quá thảm rồi, Ôn An An không xứng sống trên đời!”
Mỗi lần lướt xuống, lòng cô ta lại lạnh thêm một phần.
Đột nhiên, một cơn đau nhói đập xuống đầu.
Mẹ Ôn giận dữ, túm tóc lôi cô ta ra khỏi khách sạn:
“Tao sao lại sinh ra cái đồ vô dụng này!”
“Mau, đi xin lỗi Tạ Cẩn Niên cho tao!”
“Bất kể là mày phải quỳ hay phải liếm giày, nếu nó không rút đơn kháng tố, thì tao coi như không có đứa con gái này!”
Trên đường, ánh mắt mọi người như từng mũi tên, đâm xuyên ngực Ôn An An.
“Chính là con đàn bà giết chết Giang Sinh đó!”
“Con gái vừa chết, đã vội vàng tìm đàn ông mở phòng, đúng là đói khát!”
“Biết đâu chính tay nó giết con bé, để rảnh rang đi tìm đàn ông mới.”
“Không phải đâu…”
Chưa kịp giải thích, một cốc nước đá đã hất thẳng vào mặt.
Lễ tân nói: “Xin lỗi, trượt tay.”
Lời là vậy, nhưng trong mắt không hề có chút áy náy, chỉ toàn mỉa mai và ghê tởm.
Chưa kịp hoàn hồn, Ôn An An đã bị mẹ nhét thẳng vào taxi, hũ tro cũng bị giật đi.
“Nếu Tạ Cẩn Niên không tha thứ cho mày, thì cái hũ tro rẻ tiền này mày cũng đừng hòng có lại!”
Đôi mắt Ôn An An lập tức đỏ bừng, không ngừng cầu xin:
“Không, mẹ, con xin mẹ, Nhu Nhu cũng là cháu ngoại của mẹ mà.”
Đáp lại, chỉ là một chữ ngắn gọn, lạnh lẽo.
“Cút!”
Gió lạnh tạt vào mặt qua cửa kính, buốt thấu da thịt.
Cô ta cắn răng nuốt nước mắt, lê bước tới biệt thự của Tạ Cẩn Niên, trong lòng chỉ còn tro tàn tuyệt vọng.
Lần trước tới đây, anh đã căn dặn không có sự cho phép thì không ai được cho cô ta bước vào.
Đôi chân nặng trĩu như chì, cô ta cứng nhắc đi đến cửa.
Ngoài dự đoán, người hầu không ngăn cản.
Vừa bước vào, đã thấy tất cả ảnh chụp chung của hai người bị gỡ xuống, phòng khách đặt sẵn hai chiếc thùng lớn, chứa toàn bộ đồ đạc của cô ta.
Căn phòng vốn chuẩn bị cho Tạ Nhu cũng đã bị dọn sạch.
Khuôn mặt Ôn An An thoáng ngẩn ra, cố gắng kìm nén, nhưng sắc mặt trắng bệch không cách nào che giấu.
“Cẩn Niên, Nhu Nhu chết rồi.”
“Anh có biết không, đến tận giây phút cuối cùng, con bé vẫn còn gấp hạc giấy, nói sẽ đợi anh đến đón ra viện.”
Càng nói, cô ta càng nghẹn ngào, quỳ sụp bên thùng giấy, nước mắt tuôn trào.
Tạ Cẩn Niên ngồi trên sofa, trong mắt không gợn sóng, như đang nhìn một người xa lạ không hề liên quan.
“Tôi việc gì phải đi thăm một đứa con hoang?”
Ôn An An sững sờ ngẩng đầu, đối diện ánh mắt lạnh lẽo kia.
Trong đó, không còn chút hình bóng của mình.
Đến hôm nay, cô ta mới hiểu, bản thân trong lòng Tạ Cẩn Niên đã không còn nửa phần chỗ đứng.
Cô ta quỳ bò lên, ôm chặt chân anh:
“Cẩn Niên, em cầu xin anh, hãy rút đơn kháng tố đi.”
“Nhu Nhu còn chưa kịp chôn cất, em không thể vào tù.”
Ánh mắt Tạ Cẩn Niên lạnh lùng, giọng vang lên như băng.