- Trang chủ
- Đêm Giao Thừa Không Đoàn Viên
- CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
Truyện: Đêm Giao Thừa Không Đoàn Viên
Tác giả: 1 Ngày làm cổ thần
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Là luật sư, anh quá quen với việc dùng giả định để thử phản ứng khách hàng. Nhưng đây là lần đầu tiên anh dùng cách đó với Ôn An An.
Sắc mặt cô ta biến đổi, giọng lắp bắp: “Không phải làm rồi sao? Sao còn phải làm nữa?”
“Cẩn Niên, anh bận lắm, hay để em đem đến trung tâm giám định giúp anh?”
Ánh mắt anh lạnh lẽo, dán chặt lên gương mặt cô ta.
Dù cố che giấu, sự chột dạ vẫn tràn ra qua ánh mắt.
“Giúp tôi? Giúp tôi làm giả một lần nữa?”
Sắc mặt Ôn An An tái nhợt, đôi môi run rẩy: “Cẩn Niên, nghe em giải thích…”
Một xấp tài liệu bị anh quật thẳng vào mặt cô ta.
“Ôn An An, cô còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa!”
Giấy tờ tung bay khắp phòng, những dòng chữ đỏ chói “Chủ sở hữu cuối cùng: Ôn An An” và danh sách làm giả như mũi dao đâm thẳng vào ngực.
Sắc mặt Ôn An An biến đổi liên tục, cuối cùng vặn vẹo, gào lên đầy độc ác:
“Là tại Giang Sinh cướp mất anh!”
“Đứa con cô ta sinh ra chỉ là đồ tạp chủng, không xứng bước vào nhà họ Tạ!”
“Chát!”
Cái tát nảy lửa in hằn trên gương mặt cô ta.
Tạ Cẩn Niên túm lấy cổ áo, nghiến từng chữ:
“Ôn An An, kẻ không xứng chính là cô.”
Cô ta ôm mặt, tóc tai rối bời, gương mặt méo mó vì phẫn nộ:
“Tạ Cẩn Niên, anh dựa vào cái gì đánh tôi!”
“Người yêu đầu tiên là tôi, người anh yêu nhất cũng là tôi. Chỉ vì mấy năm chia tay, Giang Sinh mới chính là kẻ thứ ba chen chân!”
“Tôi đuổi kẻ thứ ba đi, có gì sai!”
Tiếng thét cuối vỡ òa, nước mắt lã chã.
Đúng lúc ấy, một giọng non nớt vang lên:
“Mẹ, ba, hai người đừng cãi nhau nữa có được không?”
Ôn An An lập tức nhào tới, ôm lấy Tạ Nhu, khóc lóc thảm thiết:
“Nhu Nhu, ba con vì một kẻ thứ ba mà không cần chúng ta nữa rồi!”
Tạ Cẩn Niên nhìn mẹ con họ, ánh mắt băng giá.
Ngày xưa anh từng cẩn thận yêu thương, giờ trong đầu chỉ còn một ý nghĩ ——
Tất cả vốn dĩ nên thuộc về Giang Sinh và Tạ Thừa.
…
Năm năm trước, khi Giang Sinh vừa sinh con.
Anh từ tòa án vội vàng lao đến bệnh viện sản khoa, thấy Ôn An An đứng bên thùng rác, ôm trong lòng một bé gái, ánh mắt do dự.
“Cẩn Niên, có chuyện em vốn không muốn nói, sợ phá hỏng tình cảm giữa anh và chị Giang Sinh.
“Nhưng lần này chị ấy thật quá đáng, lén đổi con khi anh vắng mặt, còn định bóp chết bé gái. Nếu không phải em tình cờ thấy được, thì cô bé đã không còn rồi!”
Lúc đó, anh không tin.
Giang Sinh của anh, sao có thể là người đàn bà độc ác trọng nam khinh nữ như vậy?
Nhưng khi Ôn An An đưa ra kết quả giám định ADN, anh đã dao động.
Anh tự an ủi rằng có lẽ Giang Sinh có nỗi khổ riêng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, trong đầu anh lại vang lên lời Ôn An An.
Mỗi lần cô ta và Giang Sinh đối mặt, người bị thương luôn là Ôn An An.
“Cẩn Niên, chị Giang Sinh chắc chắn đang trả thù em.”
Trong từng lời gièm pha của cô ta, quan hệ giữa anh và Giang Sinh ngày càng rạn nứt, mong manh như băng mỏng.
Cơn gió lạnh len lỏi từ khe cửa, lùa vào tận tim.
Khi Giang Sinh từng lần giải thích, từng lần cầu xin, tại sao anh lại không tin cô?
Hoàn hồn lại, Tạ Cẩn Niên khựng người, cuối cùng cất giọng trầm thấp:
“Ngày mai, tôi sẽ về nhà tổ một chuyến.”
11
Quả nhiên, con cái mãi mãi là điểm yếu của Tạ Cẩn Niên.
Khóe môi Ôn An An còn chưa kịp nở nụ cười thì đã nghe thấy câu nói băng lạnh kế tiếp.
“Huỷ hôn ước đi.”
Nụ cười trên gương mặt Ôn An An lập tức cứng đờ. Nỗi oán hận dồn nén trong lồng ngực bùng lên, thiêu đốt như lửa.
Giang Sinh – con tiện nhân ấy, chết rồi vẫn còn hại cô ta!
“Tại sao? Tôi không đồng ý!”
“Tạ Cẩn Niên, Giang Sinh và Tạ Thừa đều đã chết, cho dù anh huỷ hôn ước thì có thay đổi được gì!”
Đáp lại chỉ là giọng nói lạnh lẽo, không chứa một chút tình cảm:
“Tôi chỉ đang thông báo, chứ không phải bàn bạc với cô.”
Nói xong, anh sải bước rời đi.
…
Về đến nhà, ký ức về Giang Sinh cuồn cuộn ùa về, như muốn nuốt trọn anh.
Mãi đến khi bước vào phòng tắm, nước lạnh xối xuống cơ thể khiến da đỏ rát, Tạ Cẩn Niên mới thở được.
Ngày ấy khi Giang Sinh cắt cổ tay tự sát, cũng lạnh buốt và đau đớn thế này sao?
…
Sáng hôm sau, anh từ chối hết mọi cuộc hẹn với khách hàng, quay về nhà tổ.
Mẹ anh gào khóc:
“Thật là tạo nghiệt! Con đàn bà chết tiệt Giang Sinh đã cho anh uống thứ mê dược gì mà khiến anh thiên vị như thế!”
“Không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao? Con với An An lại sinh thêm một đứa khác là được!”
Cha anh vỗ bàn quát:
“Nếu con dám huỷ hôn ước, hôm nay ta sẽ treo cổ ngay tại đây!”
Một đêm trắng kèm nửa đêm tắm nước lạnh, đầu anh đau như búa bổ, thái dương giật liên hồi.
Anh nhấn trán, lần đầu mang theo chút bất nhẫn:
“Vậy thì đi đi.”
Cha anh hoàn toàn không ngờ, ngây ra như hoá đá, gương mặt cứng đờ.
Tạ Cẩn Niên tiếp lời:
“Năm xưa con muốn cưới Giang Sinh, cha cũng đe doạ như vậy.
“Còn nói nếu không thêm con của An An vào gia phả thì cha cũng sẽ treo cổ.
“Cha thử đếm xem, từ lúc con cưới Giang Sinh tới giờ, cha đã nói câu đó bao nhiêu lần rồi? Dây thừng đâu?”
Lời vừa dứt, sắc mặt cha anh liên tục thay đổi, chỉ biết mắng anh bất hiếu.
Mẹ anh ôm ngực, hơi thở gấp gáp.
Chưa kịp mở miệng, anh đã liếc nhìn:
“Lại muốn nói tim đau sao?”
Mặt bà biến sắc, vừa kêu gào vừa ngã xuống đất.
Tạ Cẩn Niên phẩy tay, gọi bảo mẫu:
“Đã vậy thì đưa mẹ tôi vào viện, chăm sóc cho tốt.”
Mẹ anh không nhịn nổi nữa, hất tay bảo mẫu, mắng chửi dữ dội:
“Đồ vong ân bội nghĩa! Giờ còn giả vờ đa tình gì nữa!
“Năm đó ly hôn với Giang Sinh, chẳng phải anh cũng thuận nước đẩy thuyền hay sao?!”
Bước chân Tạ Cẩn Niên khựng lại, sững sờ tại chỗ.
Anh từng gạt hết tội lỗi sang Ôn An An và sự ép buộc của cha mẹ.
Nhưng chính anh – cũng là kẻ đồng loã.
Tim đột ngột siết lại, đau đến nghẹt thở.
Anh không quay đầu, lặng lẽ lên xe.
Khung cảnh ngoài cửa sổ lướt vùn vụt, gió lạnh tạt vào mặt buốt giá.
Ngón tay co rồi duỗi, thật lâu sau, một giọt nước rơi xuống mu bàn tay.
Lúc này anh mới nhận ra —— đó là nước mắt mình.
Cảm xúc bị chôn vùi dưới tảng băng lạnh nay dâng lên như sóng dữ.
Anh chậm rãi buông tay, che mặt, lau đi những giọt lệ mặn chát.