Hai nhân viên bước vào, thấy anh thì thoáng giật mình, có chút chột dạ.
Nhưng anh không nói gì, chỉ xoay người bỏ đi.
Một người thở phào: “May mà luật sư Tạ là tảng băng lạnh, chẳng buồn để ý.”
Người kia cười nhạt: “Thôi đi, là vì anh ta chẳng coi vợ cũ ra gì, nên mới vô tình như thế.”
“Nhưng lạ thật, nếu không để tâm, sao nhất định phải mua cho cô ấy phần mộ tốt nhất?”
…
Về đến nhà, Ôn An An tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng khóe môi lại vô thức nhếch lên: “Cẩn Niên, em nghe chuyện chị Giang Sinh rồi.”
Nói xong, cô ta đưa tay chỉnh lại cổ áo cho anh: “Tuy lúc sinh thời chị ấy luôn chống đối em, nhưng em nguyện ý tha thứ.”
Tạ Cẩn Niên cau mày, gạt phắt tay cô ta: “Đừng chạm vào tôi.”
Ôn An An lảo đảo lùi lại, không dám tin nhìn anh.
Từ khi quen nhau, anh chưa từng nặng lời, sự dịu dàng duy nhất luôn dành cho cô ta – mối tình đầu. Đây là lần đầu tiên anh đẩy cô ta ra.
Khuôn mặt cô ta méo mó thoáng chốc, rồi nhanh chóng che giấu, lại bước tới níu tay anh:
“Cẩn Niên, anh mệt rồi, đừng nghĩ đến kẻ đã chết nữa.”
Chữ “chết” vừa thốt ra, gân xanh nổi hằn trên trán anh.
Anh giật tay ra, ánh mắt lạnh băng: “Đừng tự ý đoán suy nghĩ của tôi.”
“Giữa tôi và Giang Sinh, không đến lượt cô xen vào.”
Ôn An An chết lặng, đối diện ánh mắt lạnh lẽo, nơi đó không hề có hình bóng mình.
Lý trí tan vỡ, cô ta gào lên: “Anh và cô ta rốt cuộc có chuyện gì? Giang Sinh chết rồi! Em mới là vị hôn thê của anh!”
Chưa dứt lời, một chai rượu lao vút qua, vỡ tan dưới chân cô ta.
Đôi mắt Tạ Cẩn Niên đỏ ngầu, như ác quỷ từ địa ngục: “Cút!”
Vệ sĩ bước lên muốn lôi đi, Ôn An An nước mắt ròng ròng, hét khàn cả giọng: “Cẩn Niên, sao anh có thể đối xử với em thế này!”
Nhưng lần này, nước mắt chẳng còn tác dụng.
Anh phẩy tay: “Lần sau, không có sự cho phép của tôi, cấm để cô ta bước vào đây.”
Ôn An An nghiến răng, bật khóc: “Buông ra! Tôi tự đi!”
Tiếng khóc lạc giọng còn vương lại, cô ta nghẹn ngào bỏ đi.
Ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống mảnh thủy tinh, lấp lóa như lưỡi dao cứa vào tim Tạ Cẩn Niên.
Anh cúi xuống nhặt từng mảnh vụn, vô tình cắt vào tay, dòng máu lạnh chảy dài theo lòng bàn tay.
Người hầu vội bước lên: “Thưa ngài, để tôi dọn.”
Cơn đau chui sâu vào xương cốt.
Tạ Cẩn Niên nhìn máu đỏ trong tay, thoáng ngẩn ngơ.
Năm xưa, ở trong tù, Giang Sinh cũng từng đau đớn thế này sao?
Anh lắc đầu, siết chặt mảnh thủy tinh hơn nữa: “Không cần.”
Chỉ có khi này, cảm nhận cùng nỗi đau với cô, anh mới thấy mình lại gần Giang Sinh một chút.
Đêm ấy, Tạ Cẩn Niên mơ thấy cô.
Lần cuối họ gặp, anh cưỡng ép chà đạp, dùng lời độc ác để nhục mạ.
Cô nằm trên ghế sau, làn da trắng nhợt mong manh, tựa gió thổi là tan biến.
Nhưng chỉ vì một cuộc gọi của Ôn An An, anh đã đẩy cô – còn chưa kịp mặc quần áo – xuống xe. Anh bỏ lỡ đôi môi run run, lời chưa kịp nói.
Chỉ còn có thể nhìn cô, cơ thể chằng chịt vết sẹo, mờ dần trong hư vô, cuối cùng nằm bất động trong lò hỏa táng.
Bất chợt, Giang Sinh mở mắt, tròng mắt trống rỗng:
“Tạ Cẩn Niên, tôi trả lại cho anh cái mạng hèn mọn này.”
“Giang Sinh!”
Nửa đêm choàng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm lưng.
Anh như con cá mắc cạn, há miệng hít thở mà phổi vẫn trống rỗng.
Vô thức bật đèn, ánh sáng chiếu lên tấm thẻ ngân hàng cô từng trả lại, nằm trên tủ đầu giường.
Trước nỗi đau khôn tả, tiềm thức con người thường dấy lên bản năng phòng vệ.
Nhưng nỗi đau không hề biến mất, chỉ ẩn nấp nơi sâu thẳm.
Chỉ cần một khe hở, nó lại bật tung, xé toạc lòng ngực.
Tấm thẻ mỏng manh, như lưỡi dao khoét vào trái tim, rỉ máu.
Anh siết chặt nắm tay, tiếng khóc bật ra: “Giang Sinh, anh sai rồi.”
“Em trở về được không?”
Những ngày không có cô, mỗi phút giây đều dài như năm.
Anh không biết mình đã cắn răng qua hết kỳ nghỉ Tết thế nào, lại cũng không biết làm sao bước chân vào văn phòng luật.
Hồ sơ chất đống, mặc trợ lý khuyên ngăn, anh vẫn nhận thêm nhiều vụ án.
Chỉ có trong công việc, anh mới tạm quên được nỗi đau thấu tim.
10
“Luật sư Tạ, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng tôi. Con đàn bà tiện nhân kia dám làm giả xét nghiệm ADN, ngài nhất định phải khiến cô ta ra đi tay trắng!”
“Còn cái trung tâm giám định đó, dám giúp bọn họ làm giả! Thật chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp, phải bắt chúng nó bồi thường!”
Giọng đàn ông khàn khàn, chói gắt khiến thái dương Tạ Cẩn Niên đau nhói.
Anh xoa trán, cúi đầu xem tài liệu giám định, bỗng ánh mắt dừng lại nơi tên trung tâm:
— Trung tâm giám định ADN Khang Hoa.
Năm xưa, khi Ôn An An mang kết quả xét nghiệm ADN của Tạ Thừa đến trước mặt anh, cũng chính là kết quả từ nơi này.
Tim bỗng khựng lại, một giả thiết không thể tin nổi chợt lóe lên.
Không, không thể nào.
Ôn An An sao có thể lừa anh?
Anh cố ép mình đè xuống cơn hoảng loạn, nhưng hình bóng Giang Sinh lại hiện lên trong đầu, đôi mắt đỏ hoe:
“Tạ Thừa thật sự là con anh.”
Bàn tay Tạ Cẩn Niên siết chặt tập hồ sơ, giấy bị vò nát thành từng mảnh.
“Luật sư Tạ?”
Giọng người đàn ông trung niên kéo anh về thực tại.
“Anh có bằng chứng chứng minh kết quả xét nghiệm kia là giả không?”
Người kia gật đầu lia lịa, rút điện thoại: “Đây, nhóm chat những người bị hại, tất cả chúng tôi đều bị lừa cả!”
“Còn đây là danh sách khách hàng từng làm giả, tất cả đều ghi lại ở đây.”
Từng cái tên đập vào mắt, như ngàn cân đè nặng lồng ngực, khiến hơi thở tắc nghẹn.
Mỗi dòng đọc xuống, nhịp tim anh lại dồn dập thêm.
Cuối cùng, toàn bộ danh sách đã xem hết —— không có tên Ôn An An.
Tạ Cẩn Niên hơi thở nhẹ đi, nhưng ngay sau đó lại nghe người đàn ông bổ sung:
“Luật sư Tạ, ngài tuyệt đối không thể vì đây là trung tâm của nhà họ Ôn mà dung túng!”
Lời như sét đánh ngang tai, cả người Tạ Cẩn Niên cứng lại.
Trên gương mặt lạnh lẽo lần đầu xuất hiện vết nứt, như rơi thẳng vào vực sâu địa ngục.
Anh không nhớ mình đã nhận vụ án ra sao, cũng không nhớ đã rời văn phòng thế nào.
Khi hoàn hồn, đã đứng trước cửa nhà Ôn An An.
Đêm Nguyên Tiêu, tiết trời ấm lên.
Ôn An An chỉ mặc váy ngủ lụa, thấy anh thì mừng rỡ chạy ra mở cửa.
Quả nhiên, trong lòng anh vẫn là cô ta.
Một kẻ đã chết như Giang Sinh, sao có thể sánh với cô ta?
Cô ta ôm cổ anh nũng nịu: “Cẩn Niên, anh đến cùng em đón Nguyên Tiêu sao?”
Trong cơn hân hoan, cô ta không nhận ra gương mặt anh còn âm trầm hơn thường ngày.
Anh hất cô ta ra, đi thẳng vào phòng: “ADN của Tạ Thừa cần phải làm giám định lại.”
Đây là lời nói dối.