“Ba mẹ, đừng cãi nhau nữa…”

Gương mặt bé nhỏ đỏ bừng vì sốt, nước mắt giàn giụa, đáng thương không kể xiết.

Ôn An An nghẹn ngào ôm con, vừa lau nước mắt vừa dỗ:

“Nhu Nhu ngoan, mẹ không cãi với ba nữa.”

Thế nhưng, con bé vẫn cảm nhận rõ ràng, giữa ba mẹ có điều gì đó đã thay đổi.

Nó không biết gọi tên, chỉ cố gắng gạt nước mắt, lí nhí:

“Có phải tại con bệnh nên ba mẹ mới cãi nhau? Con sẽ ngoan, con sẽ không bệnh nữa.”

Nghe vậy, ai nhìn cũng không khỏi chạnh lòng.

Ngay cả Tạ Cẩn Niên, trái tim cũng thắt lại.

Nhưng sự thương xót này —— không dành cho Tạ Nhu, mà dành cho Giang Sinh.

Ngày cô đến thăm Tạ Thừa, liệu cậu bé cũng từng nói những lời như thế?

Và khi ấy, Giang Sinh đã nuốt nước mắt, ôm nỗi đau nào để trả lời con?

13

Tim Tạ Cẩn Niên nhói buốt, viên đạn lạnh lùng anh bắn ra ba năm trước, cuối cùng cũng xuyên thẳng vào giữa trán chính mình.

Mãi đến khi lòng bàn tay in hằn bốn vết móng đỏ tươi, anh mới hoàn hồn, sải bước bỏ đi.

Tạ Nhu ngơ ngác nhìn theo bóng lưng xa dần:

“Con nói sai gì sao? Tại sao ba lại bỏ đi?”

Ôn An An siết chặt vòng tay ôm con:

“Không, Nhu Nhu chẳng có lỗi gì cả.”

Hai ngày sau, Tạ Cẩn Niên vẫn không xuất hiện.

Trên gương mặt bé nhỏ của Tạ Nhu tràn đầy nét thất vọng, Ôn An An đành đưa cho con hộp giấy màu.

“Đợi Nhu Nhu gấp xong nghìn con hạc giấy, ba sẽ quay lại.”

Đôi mắt to tròn của con bé lập tức sáng lên, cúi đầu chuyên tâm gấp từng con hạc.

Cô ta muốn giúp, nhưng Tạ Nhu kiên quyết không cho.

“Con không muốn làm ba giận nữa, con phải tự mình gấp.”

Nhìn con gái hiểu chuyện đến xót lòng, Ôn An An nghẹn ứ cổ họng, chẳng nói nên lời.

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.

Cô ta vội bắt máy:

“Cẩn Niên…”

Chưa kịp nói hết, đầu dây bên kia đã cắt ngang:

“Ôn An An, ba năm trước cô nhờ tôi làm giả lời khai, sao không nói là sẽ có người lục lại!”

Ba năm trước, Ôn An An hối lộ tài xế, ép ông ta làm chứng rằng Giang Sinh cố ý mưu sát.

Sau khi Giang Sinh vào tù, tài xế cầm tiền rời khỏi kinh thành.

Đồng tử Ôn An An co rút, liếc vội sang Tạ Nhu, rồi nhanh chóng bước ra ngoài:

“Là ai đang truy xét?”

Tài xế khó chịu:

“Tôi đâu biết. Tôi cảnh cáo cô, muốn tôi giữ kín miệng thì nộp thêm năm triệu.”

Khuôn mặt cô ta vặn vẹo trong thoáng chốc, nghiến răng mắng:

“Sao ông không đi cướp!”

Tài xế gằn giọng đe dọa:

“Đừng cò kè mặc cả! Nếu mai tiền chưa vào tài khoản, tôi sẽ phơi bày hết!”

Ngày thường, năm triệu Ôn An An chẳng thèm chớp mắt.

Nhưng giờ Tạ Cẩn Niên đã đoạn tuyệt, nguồn tiền cũng cắt đứt.

Ánh mắt cô ta thoáng hiện tia độc ác.

Sớm biết vậy, năm đó nên để Giang Sinh chết trong tù! Ai ngờ ra tù rồi còn gây hoạ lớn thế này!

“… Ông cho tôi thêm chút thời gian.”

Lời còn chưa dứt, tiếng kêu thất thanh vang lên.

Âm thanh chói tai của y tá xuyên thẳng vào màng nhĩ:

“Bệnh nhân phòng 506, Tạ Nhu, nhảy lầu rồi!”

“Choang” một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.

506? Tạ Nhu?

Chắc chắn trùng tên! Rõ ràng con bé còn ngoan ngoãn gấp hạc trong phòng, sao có thể…

Ôn An An run rẩy lao về phòng bệnh, chỉ thấy giường trống trơn, hạc giấy và giấy màu rơi vãi khắp chăn nệm.

Cái lạnh từ xương sống tràn ra, lan khắp tứ chi.

Cô ta cứng đờ bước đến cửa sổ — dưới kia, vũng máu đỏ tươi, y bác sĩ đang vội vã chạy tới.

Đôi mắt hoe đỏ, Ôn An An loạng choạng lao xuống, dán chặt ánh nhìn vào cơ thể bé nhỏ kia, lại thấy bác sĩ lắc đầu, kéo tấm vải trắng phủ lên cáng.

“Cô là mẹ Tạ Nhu phải không? Xin hãy ký vào giấy báo tử.”

Cô ta như phát điên, hất phăng tay bác sĩ:

“Giấy báo tử cái gì! Nhu Nhu chưa chết!”

“Các người là bác sĩ mà, mau cứu con bé đi chứ!”

Nhưng không ai bước lên.

Chưa bao giờ cô ta thấy lạnh lẽo đến thế, trái tim như đông cứng, mỗi nhịp đập đều nặng nề đau nhức.

“Con bé còn đang chờ Cẩn Niên tới… còn chờ ba đón nó xuất viện…”

Giọng nghẹn lại, ánh mắt trống rỗng, chỉ còn nước mắt trào ra không ngừng.

Ngay cả những bác sĩ đã quen chứng kiến sinh tử cũng không nỡ, khẽ an ủi:

“Xin hãy nén đau thương.”

Nghe xong, đôi mắt Ôn An An bỗng sáng lên, túm lấy cổ áo bác sĩ gào rống:

“Chính các người hại chết Nhu Nhu! Mau trả con bé lại cho tôi!”

Tiếng hét khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn.

Một y tá bước tới can thiệp:

“Cô Ôn, đừng vô lý nữa! Rõ ràng chính cô không trông con, sao lại đổ lỗi cho chúng tôi?”

Ôn An An chết lặng, gương mặt vốn đã tái nhợt càng thêm trắng bệch.

Cô ta há miệng, gắng sức lắm mới thốt ra được:

“Tôi muốn xem camera.”

Trong phòng giám sát.

Trên màn hình, Tạ Nhu vẫn ngồi ngoan ngoãn gấp hạc, khiến mắt cô ta nhòe lệ.

Đứa bé ngây thơ, hiểu chuyện ấy… sao lại ra đi như vậy?

Hình ảnh tiếp tục. Sau khi Ôn An An ra ngoài nghe điện thoại, một cơn gió thổi tung hạc giấy ra cửa sổ.

Tạ Nhu hoảng hốt đuổi theo, như thể đó là báu vật không thể mất.

Rồi con bé trèo lên bệ cửa, chẳng nhận ra dưới chân là khoảng không vô tận…

“Không!”

Ôn An An hét gào, song chẳng thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn con rơi xuống.

Trái tim như ngừng đập, mãi lâu sau mới lại hít được một hơi.

Cả người run rẩy, như cá mắc cạn, há miệng hớp khí mà không cách nào đủ oxy.

Chính cô ta nói với con, gấp xong nghìn hạc thì ba sẽ trở lại.

Chính cô ta bỏ đi nghe điện thoại, để con bé lại một mình.

Chính cô ta tự tay giết chết con gái!

Ôn An An không biết mình rời phòng giám sát thế nào, cũng chẳng nhớ ký giấy tử lúc nào.

Đến khi tỉnh táo lại, đã thấy bản thân ở nhà tang lễ.

Khoảnh khắc Tạ Nhu bị đẩy vào lò thiêu, cô ta điên loạn lao lên, ôm lấy cửa lò gào khóc đến khản giọng.

Phải tốn bao công sức nhân viên mới lôi được ra.

Mẹ Ôn vội vã chạy đến, nhìn thấy bộ dạng con gái mà sững người.

Tóc tai bù xù, hốc mắt đỏ thẫm, móng tay cũng gãy nát.

Bà ta trấn tĩnh lại, nhíu mày ghét bỏ:

“Đừng khóc nữa, khóc như ma quỷ thế này, Cẩn Niên chỉ càng thêm chán ghét thôi.”