- Trang chủ
- Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
- Chương 9: Ba kẻ đối đầu
Chương 9: Ba kẻ đối đầu
Truyện: Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Tác giả: Lý Bất Nhị
- Chương 1: Mở đầu 'cuồng nhiệt'
- Chương 2: Xuyên sách thần tốc
- Chương 3: Tâm ma la sát
- Chương 4: Hài kịch nhân gian
- Chương 5: Hàng xóm mới
- Chương 6: Khổ vì 'tình'
- Chương 7: Hợp tác vui vẻ
- Chương 8: Cố ý nhắm vào
- Chương 9: Ba kẻ đối đầu
- Chương 10: Người xem kịch
- Chương 11: Lại kìm nén
- Chương 12: Khách đêm khuya
- Chương 13: Dấu vết ban đầu
- Chương 14: Tuyệt đối không lệch hướng
- Chương 15: Bóng bay và chú gấu
- Chương 16: Cái gọi là định mệnh
- Chương 17: Lệch khỏi cốt truyện
- Chương 18: Đón tội
- Chương 19: Ngọn lửa ghen tị
- Chương 20: Tuyệt đối không để tâm
- Chương 21: Kẻ bất trị
- Chương 22: Điểm đặc biệt
- Chương 23: Cuồng phong
- Chương 24: Cả trường chấn động
- Chương 25: Đêm mất ngủ
- Chương 26: Dòng chảy ngầm
- Chương 27: Thánh quang rực rỡ
- Chương 28: Quan hệ săn mồi
- Chương 29: Không lùi bước
- Chương 30: Kịch bản mới
- Chương 31: Sân khấu vén màn
- Chương 32: Thật là buồn
- Chương 33: Ngứa ngáy
- Chương 34: Sao băng và ánh trăng
- Chương 35: Thực tại là gì?
- Chương 36: Chiếm hữu đặc biệt
- Chương 37: Thỏa thuận dạy kèm
- Chương 38: Lật bàn cờ
- Chương 39: Ba nguyên tắc
- Chương 40: Không cho nghi ngờ
- Chương 41: Bối rối và kiên định
- Chương 42: Đừng quên
- Chương 43: Gặp lại cố nhân
- Chương 44: Đau đớn là thật
- Chương 45: Sương mù dày đặc
- Chương 46: Ồn ào tĩnh lặng
- Chương 47: Khao khát mong chờ
- Chương 48: Bước vào lãnh địa
- Chương 49: Giao phó niềm tin
- Chương 50: Nhà là gì
- Chương 51: Quan hệ máu mủ
- Chương 52: Dưới bóng tối
- Chương 53: Kẻ đến không thiện
- Chương 54: Kết cục định sẵn
- Chương 55: Tôi đợi cậu
- Chương 56: Khoảnh khắc này vẫn tốt
- Chương 57: Đủ là dừng
- Chương 58: Dục vọng khống chế
- Chương 59: Phần thưởng thi cử
- Chương 60: Sóng gió thi tháng
- Chương 61: Người duy nhất cần chú ý
- Chương 62: Gặp gỡ tình cờ
- Chương 63: Quá khứ đẫm máu
- Chương 64: Sắc màu rối loạn
- Chương 65: Thiếu niên thiên tài
- Chương 66: Lòng người dễ thấu
- Chương 67: Làn sóng mộng mị
- Chương 68: Rung động bản năng
- Chương 69: Công tắc lý trí
- Chương 70: Muốn gì
- Chương 71: Dưới ô đêm mưa
- Chương 72: Quá khứ của tôi
- Chương 73: Làm sao để thích
- Chương 74: Cún hắc hóa
- Chương 75: Dục vọng khó cưỡng
- Chương 76: Nhân vật chính bỏ trốn
- Chương 77: Vũ điệu thách thức
- Chương 78: Say mê khó tỉnh
- Chương 79: Đau đớn hòa hợp
- Chương 80: Ân nhân cứu mạng
- Chương 81: Kẻ thù định mệnh
- Chương 82: Công chính vs phản diện
- Chương 83: Thử dò lòng người
- Chương 84: Thách đấu
- Chương 85: Định nghĩa thích
- Chương 86: Chú cún của tôi
- Chương 87: Bức ảnh chụp chung
- Chương 88: Tôi chính là tôi
- Chương 89: Giấc mộng năm xưa
- Chương 90: Không để lại tiếc nuối
- Chương 91: Bài học là gì
- Chương 92: Dấu vết trong bóng tối
- Chương 93: Cùng cậu
- Chương 94: Do dự không tiến
- Chương 95: Không phải bạn
- Chương 96: Kẻ chiến thắng cuối cùng
- Chương 97: Lời cầu hôn
- Chương 98: Hôm qua tái hợp
- Chương 99: Ký ức hoa anh túc
- Chương 100: Nghĩa mệnh phân lập
- Chương 101: Gió đêm quấn quýt
- Chương 102: Vết thương cũ
- Chương 103: Công thức đau đớn
- Chương 104: Đêm tim đập
- Chương 105: Trung nhị bất tử
- Chương 106: Gặp lại từ xưa
- Chương 107: Yêu và kỳ vọng
- Chương 108: Hành trình cổ tích
- Chương 109: Tâm tình thiếu niên
- Chương 110: Hẹn hò ngày lễ
- Chương 111: Đêm thổ lộ
- Chương 112: Tình nồng thời niên thiếu
- Chương 113: Cái gọi là yêu đương
- Chương 114: Kỳ nghỉ bắt đầu
- Chương 115: Năm tháng lệ rơi
- Chương 116: Đề tài xa lạ
- Chương 117: Nỗi đau trưởng thành
- Chương 118: Khách không mời
- Chương 119: Tương lai của nhau
- Chương 120: Một loại quyết tâm
- Chương 121: Dục vọng khao khát
- Chương 122: Sa đọa và kiếm chế
- Chương 123: Thiên phú nhân định
- Chương 124: Lời hẹn năm mới
- Chương 125
- Chương 126: Nhân vật chính duy nhất
- Chương 127: Sự thật thế giới
- Chương 128: Hoàn toàn thoát khỏi
- Chương 129: Đối diện
- Chương 130: Trong kỳ mẫn cảm
- Chương 131: Vật sở hữu riêng
- Chương 132: Hôm qua như đã chết
- Chương 133: Thiên vị tuyệt đối
- Chương 134: Sinh nhật vui vẻ
- Chương 135: Bài giảng đặc biệt
- Chương 136: Xứng đáng tự do
- Chương 137: Ván bài định mệnh
- Chương 138: Lật ngược ván bài
- Chương 139: Niềm tin gọi tên
- Chương 140: Cơn mưa dữ sẽ tới
- Chương 141: Lời đồn dậy sóng
- Chương 142: Tìm kiếm manh mối
- Chương 143: Vụ án cũ tái hiện
- Chương 144: Sự thật kép
- Chương 145: Khởi đầu của kết cục
- Chương 146: Kết cục (Phần một)
- Chương 147: Kết cục (Phần hai)
- Chương 148: Kết cục (Phần ba)
- Chương 149: Kết cục (hết)
- Chương 150: Ngoại truyện 1: Sau lễ tốt nghiệp
- Chương 151: Ngoại truyện 2: Làm sao để hôn
- Chương 152: Ngoại truyện 3: Gió trăng rực rỡ
- Chương 153: Ngoại truyện 4: Công thành chiếm đất
- Chương 154: Ngoại truyện 5: Hiệu ứng cánh bướm
- Chương 155: Ngoại truyện 6: Tình dục bên bờ tử thần
- Chương 156: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (1)
- Chương 157: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (2)
- Chương 158: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (Hết)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Bên sân có máy bán hàng tự động, tên alpha to con dùng thẻ học sinh mua hai chai nước có ga, quay lại thì thấy đại ca nhà mình hình như đang tranh cãi gì đó dưới bóng cây.
Alpha khựng bước, tai lập tức vang lên lời dặn của beta cùng phòng: "Lão Ngư, tui là beta, không học huấn luyện với các ông được, nên ông phải bám sát đại ca, đặc biệt đề phòng mấy thằng phản tặc lớp A! Tuyệt không để đại ca bị chúng bắt nạt! An nguy của bệ hạ, đều trông cậy vào ông cả đấy, tuyệt đối không được lơ là!"
Dưới bóng cây, người kia đa phần bị che khuất, alpha không thấy rõ là ai, chỉ thấy Lộ Kiêu nói gì đó rồi trông như bị sặc, muốn xông lên cắn người, nhưng không biết đang kiêng dè điều gì, chỉ đành đi qua đi lại đầy ấm ức.
Xác định rồi, là kẻ địch của đại ca!
Alpha lập tức mặt mày hung tợn, khí thế hùng hổ bước tới, muốn túm vai thằng kia, bắt nó phải tôn trọng đại ca mình.
"Mày—"
Cảm giác nhói rát như bàn là đốt xuyên da thịt lập tức lan trên cổ tay, chân alpha cũng dấy lên đau đớn, trời đất quay cuồng, "bịch" một tiếng ngã xuống đất, hai mắt hoa lên, cảm giác xương cốt như tan rã.
Giữa bóng cây loang lổ, thiếu niên tóc đen mặt không biểu cảm, cằm căng ra đường nét sắc lạnh, đâm vào mắt đau nhói. Khác với vẻ tùy ý trêu đùa khi nói với Lộ Kiêu, giờ đối phương như lệ quỷ bị đánh thức trong bóng tối. Lạnh lẽo, bất khả xâm phạm.
Tim Lộ Kiêu run lên, đè xuống cảm giác khô khốc nơi cổ họng khi bị dáng vẻ này khơi dậy, vội đỡ alpha bị Tịch Triệu quật ngã đến ngẩn ngơ, thấy Tống Lễ Thu không để ý bên này mới thở phào, cau mày: "Lão Ngư mày làm gì vậy hả? Rảnh đến mức giờ nghỉ tìm người đánh nhau à?"
Alpha lơ ngơ, đột nhiên nhận thấy sự việc không như mình nghĩ, nhìn lại "kẻ địch" nghi là đang "bắt nạt" Lộ Kiêu...
Đệt! Đây chẳng phải là Tịch Triệu lớp G tinh thần không bình thường sao?
Lộ Kiêu không biết ý nghĩ của hắn, thấy Tịch Triệu khí thế vẫn lạnh lùng, lặng lẽ đẩy alpha sang một bên, mở miệng giới thiệu: "Đây là bạn tao, Dương Vũ, mày gọi nó lão Ngư là được. Đây là—" Lộ Kiêu ngừng chút, "hàng xóm bên cạnh phòng tao, tên Tịch Triệu."
Mắt hơi nheo lại, Tịch Triệu chậm rãi đối mắt Lộ Kiêu, đôi mắt hổ phách cũng không né tránh, lông mày ngạo nghễ ngưng đọng chút sát khí, lặng lẽ truyền đạt ý bảo vệ.
Hai người đối mặt vài giây.
Cười thầm trong lòng, khí lạnh trên người Tịch Triệu tan đi, trở lại vẻ lười nhác, như thể sự sắc bén vừa rồi chỉ là ảo giác. Lòng thầm nghĩ, thế này mới có chút bóng dáng phản diện điên cuồng trong nguyên tác.
"Bạn học Lộ, cách bạn cậu chào hỏi người khác cũng độc đáo thật."
Ngón tay khẽ cong, Lộ Kiêu không muốn nghĩ sâu hàm ý câu này, nháy mắt ra hiệu với Dương Vũ còn đang ngơ ngác bên cạnh. Tên alpha gần mét chín to như bức tường đành đưa chai nước có ga cho Lộ Kiêu, cầm chai định uống của mình lủi thủi bước tới, chìa ra cho Tịch Triệu, ấm ức nói:
"Xin lỗi, vừa nãy tui không cố ý."
Tịch Triệu không động đậy, trong đầu lật ra thông tin tương ứng.
Dương Vũ, alpha cao cấp, một trong hai đàn em thân nhất của phản diện trong nguyên tác, cũng tính là tiểu phản diện, cuối cùng bị công chính dùng buff "trời lạnh cho Vương thị phá sản đi" mà xử lý cùng. Người này không có ý xấu, rất nghe lời Lộ Kiêu, chỉ là đầu óc có hơi thẳng đuột.
Như giờ, thấy Tịch Triệu không nhận chai nước, Dương Vũ đỏ mặt, ngây ngô phun một câu: "Tui, tui tưởng cậu bắt nạt đại ca!"
"Khụ khụ khụ khụ!!"
Lộ Kiêu suýt sặc nước, nghe thế lập tức nổi khùng, vung ra nắm đấm công lý.
"Tao bị nó bắt nạt?! Mày mắt nào thấy tao bị nó bắt nạt?! Tao mạnh thế sao bị nó bắt nạt được!!!"
"A! Đại ca tui sai rồi! Không! Không, cậu không bị bắt nạt..."
"Câm mồm—!!!"
Thiếu niên tóc nâu mặt đỏ rực, chẳng biết vì tức giận hay gì khác, sát khí vừa rồi tan sạch, gầm gừ xoay vòng, như thú non bị giẫm đuôi, sắp nổ thành cục bông lông.
Tịch Triệu nhìn mà buồn cười, định nói gì đó để gọi hai người càng chạy càng xa lại—
"Tịch Triệu."
Nụ cười trên môi lập tức tan biến, vẻ âm u chết chóc của nguyên chủ lại phủ lên người, mắt đen nhàn nhạt nhìn kẻ đang đi tới, đáy mắt không chút cảm xúc.
Không để tâm sự im lặng của Tịch Triệu, hay nói đúng hơn, đối phương đã quen cách đối phó với thái độ này, Tần Văn Châu cười ôn hòa, nhìn chẳng giống như vài ngày trước vừa bị Tịch Triệu đánh tơi tả vào phòng y tế chút nào: "Tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, sau tiết huấn luyện nói chuyện được không? Dù sao chúng ta cũng là bạn mà."
— Trừ tôi ra, ai thèm làm bạn với cái thứ quái dị như cậu?
Tịch Triệu nghe ra ý ngầm của Tần Văn Châu.
Nếu đây là nguyên chủ, với linh hồn quanh năm lặn ngụp trong cô độc, chắc chắn lập tức đồng ý. "Bạn bè" là chiêu sát thủ, dù viên kẹo này bọc độc dược, trước khi chết chìm vẫn cầu xin chút ngọt ngào hư ảo.
Lần này qua lần khác, mỗi lần, Tần Văn Châu đều dùng hai chữ này nắm thóp nguyên chủ.
— "Tôi cũng không ngờ bọn nó đi chơi tốn nhiều thế... thật hả Tịch Triệu? Cậu chịu giúp tôi sao?"
— "Sinh nhật mà, tôi muốn tổ chức náo nhiệt chút, nhưng nhà không cho nhiều tiền... Cảm ơn cậu nhiều nhé Tịch Triệu, đúng là bạn tốt! Đến lúc đó cậu cũng đến nhé!"
...
Đến ngày đó, Tần Văn Châu đưa lọ thuốc, lời lẽ chân thành, lông mày còn lộ vài tia yếu ớt.
"Tôi không chịu không nổi nữa rồi, thằng đó quá đáng thật, cậu giúp tôi chứ Tịch Triệu? Chúng ta là bạn mà."
Ngực như bị chèn ép bởi một khối u ám ướt át, không phải nỗi buồn, mà là khoảng trống bị mọt đục, như hòn đá bên vách núi, muốn gào lên, nhưng lại chẳng thốt nên được gì.
Lạnh lùng nhìn cảm xúc không thuộc về mình, thiếu niên tóc đen vô bi vô hỉ nói với "cậu ta"—
Bạn học Tịch Triệu à, đó không phải là bạn bè.
Bạn bè sẽ không để cậu chìm trong bùn lầy mà mặc kệ, thậm chí đè vai cậu cho cậu chìm nhanh hơn.
Cảm xúc dị thường nhanh chóng tan biến như tro bụi trong gió.
...
Đôi mắt đen chăm chú nhìn nụ cười trên mặt Tần Văn Châu, một ánh nhìn gần như quái dị, Tịch Triệu nghiêm túc nghĩ: "Cậu mới trả tôi một nửa, còn nợ tôi hơn hai mươi vạn."
Vẻ tự nhiên của Tần Văn Châu lập tức vỡ vụn, gân xanh trên trán nổi hằn, vậy mà vẫn phải giữ hình tượng công tử tao nhã, khiến cả khuôn mặt càng cứng đờ méo mó.
"Xin lỗi, là tôi đã bỏ qua cảm xúc của cậu. Nhưng Tịch Triệu à, tôi thật sự mong cậu biết, tôi không quan tâm đến mấy đồng tiền lẻ kia, thứ tôi quan tâm chính là tình bạn giữa chúng ta, cho nên tôi hôm nay thật sự muốn hóa giải hiểu lầm này với cậu."
Tịch Triệu nghĩ, theo một nghĩa nào đó, Tần Văn Châu đúng là nhân tài.
Ngày đó ở lớp C bị đánh tan nát, giờ trường đồn đãi khó nghe thế, gã chẳng vội thanh minh, mà đi thẳng vào bản chất vấn đề.
Chuyện này có thể rất nghiêm trọng, bắt nạt học sinh, lừa đảo tài sản, nhưng đồng thời cũng có thể rất đơn giản, nói trắng ra, chẳng phải chỉ là "hiểu lầm nhỏ" giữa "bạn bè" sao? Cộng thêm tin đồn Tịch Triệu không bình thường, vì tinh thần bất ổn nên hành động quá khích khi hiểu lầm cũng dễ hiểu mà, đúng không?
Vì thế, Tần Văn Châu không tiếc hạ mình để ổn định Tịch Triệu—
Tiền đề là, gã nghĩ anh ổn định được.
Tịch Triệu: "Không có hiểu lầm, cậu trả tiền là được."
Tần Văn Châu gần như không giữ nổi phong độ, muốn vươn tay túm cánh tay Tịch Triệu, giọng ẩn chứa đe dọa: "Tịch Triệu, cậu quên—"
Bốp!
Bàn tay chen ngang mạnh mẽ bóp chặt cổ tay Tần Văn Châu, khiến gã không nhúc nhích nổi.
Tóc nâu sẫm hơi ướt, đồng tử hổ phách lóe ánh săn mồi của dã thú, mơ hồ nghe tiếng móng vuốt cào đất khi rình mồi, Lộ Kiêu "ôn hòa" cười, răng nanh lóe lên sự lạnh lẽo: "Đây không phải vị 'học bá' nợ tiền không chịu trả sao? Sao không tiếp tục nằm trong phòng y tế mà ra đây làm gì?"
Khoảnh khắc này, Tịch Triệu và Lộ Kiêu đều rõ ràng cảm nhận được nhịp thở hỗn loạn trên người Tần Văn Châu, một cơn giận dữ đến tột độ, đến mức không thể nào che giấu.
Lộ Kiêu lập tức càng tin vài phần vào chuyện "Tần Văn Châu hạ thuốc mình", nhưng đồng thời cũng càng nghi hoặc. Hắn thật sự không biết mình đã gây thù gì với đối phương.
Chẳng lẽ vì tao đẹp trai quá khiến nó tự ti?
Vô lý! Trời ban gương mặt đẹp sao trách tao được?
Dù nghĩ gì trong lòng, bề ngoài Lộ Kiêu vẫn là thần sắc hung hãn khó chọc, so với cảm giác lạnh thấu tim Tịch Triệu gây ra khi ra tay, hắn phô trương hơn, rõ ràng mang khí thế "đánh không lại thì ngoan ngoãn mà lùi đi".
Vững vàng chắn giữa Tần Văn Châu và Tịch Triệu, tiện tay hất một cái, Tần Văn Châu lảo đảo lùi vài bước, suýt không đứng vững.
"Trả tiền online là được, sao phải phiền 'học bá' đích thân đến chứ? Ồ, tao biết rồi—" Lộ Kiêu làm ra vẻ "bừng tỉnh đại ngộ", "Mày đến xin lỗi đúng không? Tao bảo mà, mấy bình luận kia toàn đồn nhảm, chứ làm người ít ra cũng phải có chút thể diện chứ?"
Tịch Triệu lặng lẽ liếc dáng vẻ "diễu võ dương oai" của Lộ Kiêu, đột nhiên cảm thấy, hắn bị nguyên tác viết thành phản diện cũng chẳng phải vô lý. Hình tượng này đúng là không chính diện cho lắm.
Cổ tay đau nhói, Tần Văn Châu giấu đi u ám trong mắt, hít sâu một hơi, dùng ánh nhìn quan tâm nhìn Tịch Triệu: "Tịch Triệu, dù giữa chúng ta có hiểu lầm gì, nhưng dù chỉ là góc độ bạn học bình thường, tôi cũng phải nhắc cậu, dây vào những kẻ kỳ quái sẽ mang đến phiền phức cho cậu đấy."
Lộ Kiêu cười khẩy, giọng càng mỉa mai: "Nhưng ít ra tao không nợ người khác bốn mươi vạn không trả, đúng không hở 'học bá'? Mà tao tốt bụng lắm, mày trả không nổi thì đến mượn tao nè, tao không lấy lãi."
Đòn chí mạng.
Tịch Triệu chỉ cảm thấy sau câu này, Tần Văn Châu phá vỡ phòng thủ đến mức sắp nổ tung, nhưng đáng sợ là gã nhịn được, ngẩng đầu phản bác Lộ Kiêu: "Về tiền bạc, dĩ nhiên tôi không so được với Lộ thiếu gia, vì nhà tôi chưa hào phóng đến mức dựa vào quyên tiền mà nhét tôi vào lớp A."
Không khí ngưng đọng, hơi thở Lộ Kiêu lập tức trở nên nguy hiểm.
Tần Văn Châu không nói thêm, "lo lắng uyển chuyển" liếc Tịch Triệu lần cuối rồi trở về đội. Giờ nghỉ sắp hết, có sĩ quan trấn áp, Lộ Kiêu không thể tùy tiện ra tay.
Những nét ngông cuồng, kiêu ngạo, thậm chí hơi ngốc nghếch trên mặt thiếu niên đều tan biến, môi mím chặt, vẻ u ám trào lên trong mắt, như ngọn núi lửa sắp phun trào, tóe ra tia lửa đỏ rực, thiêu đốt mọi thứ đến gần.
— Đây mới là con chó điên không chết không ngừng trong nguyên tác.
Một giọng lười biếng vang bên tai, mát lạnh mà mê hoặc.
"Hắn ta đáng ghét lắm, đúng không?"
Lộ Kiêu: ...
"Có muốn đánh hắn không?"
Lộ Kiêu: ...
Hương bạc hà the lạnh thoảng đến, Tịch Triệu từ phía sau đến gần, giọng trầm trầm, mang theo ý cười mơ hồ, anh cao hơn Lộ Kiêu chút, khi nói chuyện hơi thở phả lên gáy hắn, hóa thành làn khói mỏng quấn lấy lý trí: "Thế nào, so với đánh hắn, điểm rèn luyện thường ngày có quan trọng lắm không?"
"Hừ!" Lộ Kiêu cười hung tợn, "Chẳng phải chỉ là điểm rèn luyện thường ngày thôi sao? Xem bố trừ sạch nó đây!"
...
...
Dương Vũ chứng kiến hết thảy, trực giác mách bảo có gì đó không đúng, nhưng không nói ra. Nếu đây là vị beta "nhan sắc hàng đầu" cùng phòng, chắc chắn sẽ ôm đầu gào lên ngăn Lộ Kiêu, rồi đau đớn khóc lóc: "Bệ hạ, đây là hồ ly tinh! Ngài tuyệt đối không được để hắn mê hoặc!!"
Đáng tiếc cậu ta không ở đây, mà "bệ hạ" của họ đã mang vẻ hung hãn "tao muốn làm loạn" về đội.
Còn "hồ ly tinh" Tịch Triệu thì ngáp một cái đầy chán nản, chỉ khi nhìn Lộ Kiêu, đôi mắt đen mới lóe lên ý cười—
Ý cười thích thiên hạ náo loạn, đầy vẻ hóng hớt xem kịch vui.
. . .