- Trang chủ
- Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
- Chương 12: Khách đêm khuya
Chương 12: Khách đêm khuya
Truyện: Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Tác giả: Lý Bất Nhị
- Chương 1: Mở đầu 'cuồng nhiệt'
- Chương 2: Xuyên sách thần tốc
- Chương 3: Tâm ma la sát
- Chương 4: Hài kịch nhân gian
- Chương 5: Hàng xóm mới
- Chương 6: Khổ vì 'tình'
- Chương 7: Hợp tác vui vẻ
- Chương 8: Cố ý nhắm vào
- Chương 9: Ba kẻ đối đầu
- Chương 10: Người xem kịch
- Chương 11: Lại kìm nén
- Chương 12: Khách đêm khuya
- Chương 13: Dấu vết ban đầu
- Chương 14: Tuyệt đối không lệch hướng
- Chương 15: Bóng bay và chú gấu
- Chương 16: Cái gọi là định mệnh
- Chương 17: Lệch khỏi cốt truyện
- Chương 18: Đón tội
- Chương 19: Ngọn lửa ghen tị
- Chương 20: Tuyệt đối không để tâm
- Chương 21: Kẻ bất trị
- Chương 22: Điểm đặc biệt
- Chương 23: Cuồng phong
- Chương 24: Cả trường chấn động
- Chương 25: Đêm mất ngủ
- Chương 26: Dòng chảy ngầm
- Chương 27: Thánh quang rực rỡ
- Chương 28: Quan hệ săn mồi
- Chương 29: Không lùi bước
- Chương 30: Kịch bản mới
- Chương 31: Sân khấu vén màn
- Chương 32: Thật là buồn
- Chương 33: Ngứa ngáy
- Chương 34: Sao băng và ánh trăng
- Chương 35: Thực tại là gì?
- Chương 36: Chiếm hữu đặc biệt
- Chương 37: Thỏa thuận dạy kèm
- Chương 38: Lật bàn cờ
- Chương 39: Ba nguyên tắc
- Chương 40: Không cho nghi ngờ
- Chương 41: Bối rối và kiên định
- Chương 42: Đừng quên
- Chương 43: Gặp lại cố nhân
- Chương 44: Đau đớn là thật
- Chương 45: Sương mù dày đặc
- Chương 46: Ồn ào tĩnh lặng
- Chương 47: Khao khát mong chờ
- Chương 48: Bước vào lãnh địa
- Chương 49: Giao phó niềm tin
- Chương 50: Nhà là gì
- Chương 51: Quan hệ máu mủ
- Chương 52: Dưới bóng tối
- Chương 53: Kẻ đến không thiện
- Chương 54: Kết cục định sẵn
- Chương 55: Tôi đợi cậu
- Chương 56: Khoảnh khắc này vẫn tốt
- Chương 57: Đủ là dừng
- Chương 58: Dục vọng khống chế
- Chương 59: Phần thưởng thi cử
- Chương 60: Sóng gió thi tháng
- Chương 61: Người duy nhất cần chú ý
- Chương 62: Gặp gỡ tình cờ
- Chương 63: Quá khứ đẫm máu
- Chương 64: Sắc màu rối loạn
- Chương 65: Thiếu niên thiên tài
- Chương 66: Lòng người dễ thấu
- Chương 67: Làn sóng mộng mị
- Chương 68: Rung động bản năng
- Chương 69: Công tắc lý trí
- Chương 70: Muốn gì
- Chương 71: Dưới ô đêm mưa
- Chương 72: Quá khứ của tôi
- Chương 73: Làm sao để thích
- Chương 74: Cún hắc hóa
- Chương 75: Dục vọng khó cưỡng
- Chương 76: Nhân vật chính bỏ trốn
- Chương 77: Vũ điệu thách thức
- Chương 78: Say mê khó tỉnh
- Chương 79: Đau đớn hòa hợp
- Chương 80: Ân nhân cứu mạng
- Chương 81: Kẻ thù định mệnh
- Chương 82: Công chính vs phản diện
- Chương 83: Thử dò lòng người
- Chương 84: Thách đấu
- Chương 85: Định nghĩa thích
- Chương 86: Chú cún của tôi
- Chương 87: Bức ảnh chụp chung
- Chương 88: Tôi chính là tôi
- Chương 89: Giấc mộng năm xưa
- Chương 90: Không để lại tiếc nuối
- Chương 91: Bài học là gì
- Chương 92: Dấu vết trong bóng tối
- Chương 93: Cùng cậu
- Chương 94: Do dự không tiến
- Chương 95: Không phải bạn
- Chương 96: Kẻ chiến thắng cuối cùng
- Chương 97: Lời cầu hôn
- Chương 98: Hôm qua tái hợp
- Chương 99: Ký ức hoa anh túc
- Chương 100: Nghĩa mệnh phân lập
- Chương 101: Gió đêm quấn quýt
- Chương 102: Vết thương cũ
- Chương 103: Công thức đau đớn
- Chương 104: Đêm tim đập
- Chương 105: Trung nhị bất tử
- Chương 106: Gặp lại từ xưa
- Chương 107: Yêu và kỳ vọng
- Chương 108: Hành trình cổ tích
- Chương 109: Tâm tình thiếu niên
- Chương 110: Hẹn hò ngày lễ
- Chương 111: Đêm thổ lộ
- Chương 112: Tình nồng thời niên thiếu
- Chương 113: Cái gọi là yêu đương
- Chương 114: Kỳ nghỉ bắt đầu
- Chương 115: Năm tháng lệ rơi
- Chương 116: Đề tài xa lạ
- Chương 117: Nỗi đau trưởng thành
- Chương 118: Khách không mời
- Chương 119: Tương lai của nhau
- Chương 120: Một loại quyết tâm
- Chương 121: Dục vọng khao khát
- Chương 122: Sa đọa và kiếm chế
- Chương 123: Thiên phú nhân định
- Chương 124: Lời hẹn năm mới
- Chương 125
- Chương 126: Nhân vật chính duy nhất
- Chương 127: Sự thật thế giới
- Chương 128: Hoàn toàn thoát khỏi
- Chương 129: Đối diện
- Chương 130: Trong kỳ mẫn cảm
- Chương 131: Vật sở hữu riêng
- Chương 132: Hôm qua như đã chết
- Chương 133: Thiên vị tuyệt đối
- Chương 134: Sinh nhật vui vẻ
- Chương 135: Bài giảng đặc biệt
- Chương 136: Xứng đáng tự do
- Chương 137: Ván bài định mệnh
- Chương 138: Lật ngược ván bài
- Chương 139: Niềm tin gọi tên
- Chương 140: Cơn mưa dữ sẽ tới
- Chương 141: Lời đồn dậy sóng
- Chương 142: Tìm kiếm manh mối
- Chương 143: Vụ án cũ tái hiện
- Chương 144: Sự thật kép
- Chương 145: Khởi đầu của kết cục
- Chương 146: Kết cục (Phần một)
- Chương 147: Kết cục (Phần hai)
- Chương 148: Kết cục (Phần ba)
- Chương 149: Kết cục (hết)
- Chương 150: Ngoại truyện 1: Sau lễ tốt nghiệp
- Chương 151: Ngoại truyện 2: Làm sao để hôn
- Chương 152: Ngoại truyện 3: Gió trăng rực rỡ
- Chương 153: Ngoại truyện 4: Công thành chiếm đất
- Chương 154: Ngoại truyện 5: Hiệu ứng cánh bướm
- Chương 155: Ngoại truyện 6: Tình dục bên bờ tử thần
- Chương 156: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (1)
- Chương 157: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (2)
- Chương 158: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (Hết)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Lộ Kiêu thấp hơn Tịch Triệu chút, giờ lại cúi đầu, nhiệt độ khi nói thấm qua vải, mang chút dị thường kỳ quặc, nhưng đối phương có lẽ chẳng nhận ra, ngực phập phồng, như còn muốn nói gì.
"Đại ca!"
Tiếng hét từ cửa phá vỡ không gian tĩnh mịch, Dương Vũ dẫn theo beta nam khác chạy tới, vòng qua thân hình alpha to như tường thành, beta tiến một bước, nhìn rõ tư thế hai người, nụ cười lập tức hóa kinh hoàng.
Tịch Triệu liếc qua khóe mắt, chỉ thấy bạn học này giống như giây sau sẽ lôi khăn tay nhỏ điên cuồng lau mặt Lộ Kiêu, vừa lau vừa khóc gào "Các người làm gì vậy? Các người làm gì vậy?".
Lộ Kiêu chống người lật sang bên, không biết động đến đâu lập tức đau đến hít hà, thấy beta mặt "táo bón" còn hơi ngơ ngác: "Mày đau bụng à?"
Tui đau tim!
Beta méo miệng gượng cười, vội cùng Dương Vũ đỡ Lộ Kiêu: "Lão Ngư chẳng phải bảo thằng họ Tần yếu xìu sao? Sao lại làm đại ca thành thế này?"
Lộ Kiêu xua tay tỏ ý không muốn nói, tiện miệng giới thiệu: "Từ Tử Dạ, cũng là bạn tao, đây Tịch Triệu, mới chuyển qua phòng bên cạnh tao."
Khác với Dương Vũ vô tư, Lộ Kiêu vừa mở miệng beta đã căng thẳng, phải biết, người không quan trọng đại ca họ chẳng thèm để ý, huống chi giới thiệu với họ, mà thằng họ Tần chẳng phải cũng có mâu thuẫn với Tịch Triệu sao?
Vô số ý nghĩ lóe lên, beta cười gượng gạo gật đầu.
Tịch Triệu chỉ nhàn nhạt liếc qua.
Từ Tử Dạ, beta, cũng là đàn em trung thành bên phản diện, nhưng Tịch Triệu đọc xong, có cảm giác cậu ta coi Lộ Kiêu như con trai, à không, như con gái nhà mình thì đúng hơn. Bất kỳ sinh vật nào đến gần Lộ Kiêu, trong mắt cậu ta đều là thằng lưu manh tóc vàng cưỡi xe máy phân khối lớn.
Trong cốt truyện gốc, sau khi Lộ Kiêu dây dưa với thụ chính, Từ Tử Dạ từng cực kỳ bất mãn thụ chính, góp không ít drama "mẹ chồng ác độc làm khó bạch liên hoa", như câu kinh điển "mày chẳng phải chỉ nhắm đến tiền đại ca tao sao? Tao cho mày là được", dĩ nhiên cuối cùng bị thụ chính chinh phục, lủi thủi rời sân khấu.
Bảo sao bộ truyện này đủ loại máu chó, "thanh xuân vườn trường" "hắc đại lão bang" "ân oán hào môn", thể loại nào cũng góp phần một ít.
"Này," Lộ Kiêu xoa sườn, "Mày có đi ăn cùng không?"
Đánh đau thế mà chẳng thù dai tí nào sao?
Tịch Triệu đứng dậy, phủi bụi trên áo: "Thôi."
Nói xong đi thẳng khỏi sân huấn luyện.
Bóng lưng thon dài xa dần, Từ Tử Dạ dò hỏi: "Đại ca, quan hệ hai người tốt lắm à? Chẳng phải đồn nó không bình thường sao?"
"Mày thấy tốt chỗ nào?" Lộ Kiêu cau mày, nhưng nghĩ nghĩ vẫn giải thích: "Nó cũng không bất thường gì đâu, mấy tin đồn bậy đừng lan truyền lung tung, thiếu tôn trọng người ta lắm."
Lộ Kiêu cũng không nói gì thêm nữa, không phải hắn không tin hai thằng bạn, nhưng vụ Tần Văn Châu này, cảm giác như "bí mật" giữa hắn và Tịch Triệu. Nếu đột ngột kéo người khác vào, cứ có chút...
Lạ lùng khó tả.
...
...
Đêm ấy, Tịch Triệu đối chiếu đáp án chấm xong bài kiểm tra, rút sổ tay từ kệ sách chuẩn bị ghi chép hôm nay—thói quen của anh, ghi lại sự kiện quan trọng trong ngày một cách đơn giản, sau này có thể không dùng, cũng chẳng lật xem, nhưng giúp nắm rõ dấu vết mỗi ngày trôi qua.
Sách bên cạnh bị động, tờ giấy rơi xuống, nhân vật chibi nhe nanh múa vuốt trên đó, phóng to tỉ lệ chính là tên nhóc họ Lộ bám riết đòi "đấu" với anh.
Ngón tay Tịch Triệu khựng lại, giọng nói nóng rát như lại vang bên tai.
—"Lần này tao thua... nhưng, sớm muộn gì, tao cũng sẽ thắng mày, nhất định thắng mày..."
Nếu lúc đó không bị cắt ngang, anh sẽ đáp thế nào?
Tịch Triệu không rõ.
Cũng như anh không rõ sự cố chấp nồng nặc của Lộ Kiêu rốt cuộc từ đâu mà có, chỉ vì chưa thắng anh sao?
Không đúng, chắc chắn còn gì khác.
Từng có người đánh giá Tịch Triệu, bảo anh rất nhạy cảm với cảm xúc, dù tốt hay xấu, anh luôn nhận ra những tâm lý tinh vi nhất.
Trong ký ức, vị học giả tóc bạc trắng nhìn sang, có lẽ vì sinh mệnh sắp tận, nếp nhăn nghiêm khắc thường ngày cũng lộ vài phần dịu dàng, bà nói: "Tiểu Triệu à, con quá thông minh."
Thiếu niên cong khóe môi, hỏi ngược: "Thông minh không tốt sao?"
Hoàng hôn đỏ rực, đàn chim vọt lên trời, theo khói chiều lượn vòng, dần chỉ còn vài điểm tọa độ rải rác trong không gian ba chiều.
Người già bình tĩnh nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ, ánh hào quang đỏ mờ trong tầm mắt: "Không phải không tốt..."
"Chỉ là..."
Cốc cốc cốc—
Tiếng gõ cửa cắt ngang hồi ức, đôi mắt đen liếc màn hình điện thoại, 22:40, giờ này đến cửa, chẳng phải ma quỷ thì là có việc cầu xin.
Kẹp Lộ Kiêu chibi vào sổ, Tịch Triệu đứng dậy mở cửa, hành lang đêm chỉ còn vài đèn khẩn cấp sáng, ánh xanh u ám chiếu khuôn mặt lúng túng ngoài cửa, phải nói, đúng là có mấy phần không khí phim kinh dị.
Tịch Triệu nhướng mày: "Có việc?"
"Hàng xóm" bên cạnh ánh mắt lảng tránh, nhìn trái nhìn phải không dám đối mặt, lau mồ hôi không tồn tại trên trán, v**t v* áo chẳng nhăn, thể hiện rõ "khi căng thẳng, người ta sẽ bận rộn đến lạ thường".
Tịch Triệu cũng không vội, tựa khung cửa, thong thả xem hắn bận đến bao giờ.
Cuối cùng, tên có mái tóc hơi xoăn lúng túng mở lời: "Chuyện là, tao từ ban công thấy phòng mày đèn còn sáng, chắc chưa ngủ..."
"Ừ," Tịch Triệu gật đầu nghiêm túc, "Cảm ơn đã nhắc, để mai tôi đi lắp rèm che."
Lộ Kiêu: ...
Nghiến răng, thầm nghĩ tệ nhất thì bị cười một cái? Bố mày liều luôn! Lộ Kiêu nhắm mắt như sắp đi chịu chết, hỏi: "Ừ thì... mày, mày giúp tao bôi thuốc được không?"
Không khí lập tức rơi vào im lặng quái dị.
Xác nhận không đi nhầm phim trường, Tịch Triệu cuối cùng hiểu tâm trạng Lộ Kiêu khi anh đưa thùng đồ cho hắn cầm, giọng hơi vi diệu: "Cậu không đi phòng y tế à?"
Anh rõ nhất mình ra tay nặng cỡ nào, từ khi tiết huấn luyện kết thúc đến giờ gần bốn năm tiếng, tên này chưa bôi thuốc, đúng là sức chịu đựng quá giỏi.
Lộ Kiêu bực bội gãi đầu: "Bác sĩ Chu phòng y tế quen trợ lý nhà tao, tao đi, nghỉ lễ về nhà lại bị mắng..."
Là kẻ gây chuyện nổi tiếng Lịch Tư Khắc Lâm, phòng ký túc Lộ Kiêu sao thiếu thuốc dự trữ. Lúc đánh xong hắn cũng chẳng để ý lắm, ăn tối xong còn chạy bộ, về phòng tắm rửa mới cảm nhận cơn đau muộn màng, cả người bắt đầu đau ê ẩm.
Quay người soi gương, mẹ ơi, lưng xanh tím loang lổ như mở xưởng nhuộm, mà lại toàn là chỗ hắn với không tới.
Ban đầu định nhịn mai nhờ Dương Vũ hay Từ Tử Dạ bôi, nhưng nằm lên giường, Lộ Kiêu suýt bật dậy tru lên với trăng sáng. Lăn lộn nửa ngày, cứ thế này mai hắn lo mình dậy không nổi.
Tìm ai giúp đây?
Lớp A thì loại trừ, nửa đêm không tiện quấy rầy bạn ở tòa khác, cuối cùng chỉ còn "hàng xóm mới" đã đánh hắn thê thảm.
Lúc xông qua gõ cửa thì chẳng thấy gì, đợi Tịch Triệu cho vào ngồi, anh đi rửa tay, Lộ Kiêu mới bắt đầu lo lắng.
Tao điên rồi à?
Qua ván cửa, tiếng nước mơ hồ vang lên, Lộ Kiêu mắt đờ đẫn, người ngồi đó, hồn đã bay đi từ lâu.
Phòng là chân dung chủ nhân, ký túc xá Tịch Triệu khắp nơi đều toát lên "trật tự" khiến những kẻ ưa sạch sẽ cực kỳ thoải mái, đồ đạc không nhiều, nhưng sắp xếp rất theo quy luật. Lộ Kiêu cảm giác chúng đang nhìn mình, thậm chí nghe được chúng bàn luận nghiêm túc.
Trên bàn học, cây bút máy bóng loáng chống hông: "Ơ kìa, anh trai giày của em ơi, anh xem thằng khứa vô lễ này kìa, mái tóc rối bù xúc phạm quy luật mỹ quan của chúng ta ghê. Em thật muốn dùng mũ đội lên đầu nó, dạy nó thế nào là quy củ."
Tại lối vào, một đôi giày thẳng hàng gật đầu tán thành: "Em nói đúng, em trai bút thông minh của anh, góc áo nó không đối xứng, khoảnh khắc chủ nhân cho nó vào, anh đã muốn dùng mũi giày đạp mông nó rồi."
Lộ Kiêu lòng gào thét— a a a a! Sao lại có phần mềm phiên dịch? Bút máy sao lại là em trai giày? Sao tao phải đến đây?!!!
...
Lau khô nước, Tịch Triệu bước ra, thấy Lộ Kiêu căng thẳng nhìn giày mình, anh lạ lùng vỗ vai hắn.
Lộ Kiêu giật mình hét theo bản năng: "Đừng đạp mông tao!"
Tịch Triệu: ...
Lộ Kiêu nhận ra mình nói gì: .........
Cực kỳ, cực kỳ lúng túng.
Tịch Triệu chậm rãi rút tay, giọng điệu phức tạp: "Cậu đã đau đến mức này rồi sao?"
Đến mức nói nhảm luôn.
Lộ Kiêu: Tao không phải! Tao không có QAQ!
...
Dù giải thích thế nào, cũng không thay đổi ánh mắt thương hại nhìn thằng ngốc của Tịch Triệu, Lộ Kiêu muốn khóc, chỉ tự an ủi trong lòng, không sao không sao, đời người ngắn ngủi, không! Sao! Đâu!
Không nỡ chạm vào trái tim mong manh của "thằng ngốc" nữa, Tịch Triệu mở hộp thuốc Lộ Kiêu mang theo, mắt đen quét nhãn, vô thức dùng giọng nghiêm khắc khi còn thực tập ở bệnh viện: "Cởi áo."
Lộ Kiêu toàn thân cứng đờ, đầu ngón tay tê rần.
Thấy hắn không động, Tịch Triệu tưởng tên nhóc nhớ cảnh bị đánh thảm mà bực bội, giải thích: "Tôi đại khái biết cậu bị thương ở chỗ nào, không cởi áo bôi thuốc rất bất tiện."
Hít sâu, Lộ Kiêu lặng lẽ cởi áo phông đặt lên đầu gối, ngón tay co quắp, khi làn da tiếp xúc với không khí, rõ ràng không lạnh, hắn vẫn run rẩy.
Không sao, cởi cái áo thôi mà haha...
Muốn nói gì đó, gì cũng được để không khí bớt lúng túng, nhưng môi dưới mím chặt chẳng thể há nổi, vành tai dưới tóc nâu hơi đỏ ửng.
Tịch Triệu không chú ý lắm, tiết giải phẫu y khoa anh đã thấy không biết bao cơ thể, không có khả năng lúng túng. Trong mắt anh, đây chỉ là "thịt ba chỉ" và "thịt ba chỉ đẹp hơn", nói trắng ra thì tất cả đều là thịt ba chỉ.
Nhưng khách quan mà nói, thể trạng Lộ Kiêu rất tốt, đang giữa lằn ranh thiếu niên và thanh niên, đường cơ bắp mượt mà, thu hẹp xuống eo, trẻ trung nhưng không mỏng manh, da màu khỏe mạnh, dưới đèn lấp lánh ánh sáng trông mịn màng có chất.
Lưng giờ xanh tím loang lổ, chỗ nặng nhất vẫn là xương bướm bị Tịch Triệu ấn đập xuống đất, sưng một mảng lớn, trông khá kinh dị.
Tịch Triệu: "Sau đó cậu còn vận động kịch liệt, rồi để dính nước à?"
"...Ừ." Lộ Kiêu vô cớ chột dạ.
Đổ thuốc vào lòng bàn tay rồi xoa, Tịch Triệu hừ cười, bệnh nghề nghiệp khi gặp bệnh nhân phiền phức phát tác: "Chịu đựng giỏi phết."
Nói xong, không chờ Lộ Kiêu kịp phản ứng, anh ấn thẳng vào chỗ sưng nặng nhất, chẳng có ý định nhẹ nhàng. Lòng bàn tay xoa qua, vết bầm xanh tím nhanh chóng loang thành vòng đỏ thẫm, cơn đau nhói từ tận đáy thần kinh bùng nổ, khiến Lộ Kiêu da đầu tê cứng, rên khàn suýt quỵ gối. Nhưng đó chỉ là khởi đầu - sau đó cảm giác ép xé thiêu đốt ùa đến không ngừng, cơ bắp tay căng đến giới hạn.
Khi đau, bản năng con người là trốn chạy. Nhưng bàn tay phía sau như đoán trước, ấn chặt vai hắn - như ngọn giáo đâm trúng con mồi, định hình Lộ Kiêu ngay tại chỗ.
Thuốc thấm sâu, hoàn toàn không đoán được đâu sẽ đau tiếp theo, càng khiến Lộ Kiêu hoảng loạn. Trong cơn đau dữ dội ấy dần lẫn dòng điện run rẩy - khác với đau thuần túy, nó thiên về tê rần, còn mang theo ngứa ngáy lạ lùng, mất kiểm soát mà bất lực.
Mồ hôi theo rãnh cơ lưng chảy xuống, lướt dọc cột sống, nhỏ giọt vào hai hõm eo đẹp. Mắt đen dửng dưng lướt qua xương vai run rẩy không ngừng, Tịch Triệu đột nhiên nảy ý định ác liệt - như bột phấn rơi từ cánh bướm, hoặc ánh sáng lấp lánh trên cành lá, không mạnh nhưng chẳng có lý do từ chối.
Ngón tay đột ngột đổi lực, nhẹ nhàng lướt qua chỗ bầm loang. Quả nhiên, trong tiếng rên đau trước mặt lập tức lẫn tiếng nức nở kìm nén - như thú nhỏ đau đến cực điểm gặp v**t v*, lại sợ tiếp theo sẽ là đau dữ dội hơn.
"Đau lắm sao?" Giọng trêu đùa pha khinh bỉ, mắt đen cuồn cuộn dòng chảy tăm tối.
Lộ Kiêu tầm nhìn mờ mịt, hít mũi, miệng vẫn cứng: "Đau hay không... có giỏi mày tự thử xem, a—!"
Cái giá của miệng cứng là lại bị đau đớn quất mạnh.
Nước mắt sinh lý tràn ra, nhưng càng đau, cảm giác bị nhìn càng mạnh - loại ánh mắt thẩm định, như hắn chỉ là vật vô tri vô giác. Lộ Kiêu không rõ giờ mình xấu hổ hay gì khác, đủ loại cảm xúc lẫn lộn không thể diễn tả.
Trong hỗn loạn ấy, ngón tay gầy guộc thon dài lướt qua gáy, đúng lúc ấn lên mạch máu đập thình thịch - như cảnh cáo, lại như thợ săn trước khi cắt đứt cổ họng con mồi, ban cho chút ân huệ an ủi cuối cùng.
"Đừng động đậy."
Tịch Triệu đột ngột lên tiếng. Giọng nghiêm khắc, đông cứng như lưỡi dao lạnh buốt âm mấy chục độ, lạnh lẽo mà sắc bén, xuyên thấu da thịt.
Lộ Kiêu toàn thân run bần bật, nhưng cơ thể không nghe theo lý trí, trước hắn một bước huy động thần kinh kiềm chế mọi run rẩy.
Xong rồi - hắn mơ hồ nghĩ.
Dù đau đến chết cũng không nên gõ cửa.
. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Nghĩ lạc quan lên, ít ra cũng được "bước vào nhà người ta" rồi *lau nước mắt.jpg*