- Trang chủ
- Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
- Chương 126: Nhân vật chính duy nhất
Chương 126: Nhân vật chính duy nhất
Truyện: Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Tác giả: Lý Bất Nhị
- Chương 1: Mở đầu 'cuồng nhiệt'
- Chương 2: Xuyên sách thần tốc
- Chương 3: Tâm ma la sát
- Chương 4: Hài kịch nhân gian
- Chương 5: Hàng xóm mới
- Chương 6: Khổ vì 'tình'
- Chương 7: Hợp tác vui vẻ
- Chương 8: Cố ý nhắm vào
- Chương 9: Ba kẻ đối đầu
- Chương 10: Người xem kịch
- Chương 11: Lại kìm nén
- Chương 12: Khách đêm khuya
- Chương 13: Dấu vết ban đầu
- Chương 14: Tuyệt đối không lệch hướng
- Chương 15: Bóng bay và chú gấu
- Chương 16: Cái gọi là định mệnh
- Chương 17: Lệch khỏi cốt truyện
- Chương 18: Đón tội
- Chương 19: Ngọn lửa ghen tị
- Chương 20: Tuyệt đối không để tâm
- Chương 21: Kẻ bất trị
- Chương 22: Điểm đặc biệt
- Chương 23: Cuồng phong
- Chương 24: Cả trường chấn động
- Chương 25: Đêm mất ngủ
- Chương 26: Dòng chảy ngầm
- Chương 27: Thánh quang rực rỡ
- Chương 28: Quan hệ săn mồi
- Chương 29: Không lùi bước
- Chương 30: Kịch bản mới
- Chương 31: Sân khấu vén màn
- Chương 32: Thật là buồn
- Chương 33: Ngứa ngáy
- Chương 34: Sao băng và ánh trăng
- Chương 35: Thực tại là gì?
- Chương 36: Chiếm hữu đặc biệt
- Chương 37: Thỏa thuận dạy kèm
- Chương 38: Lật bàn cờ
- Chương 39: Ba nguyên tắc
- Chương 40: Không cho nghi ngờ
- Chương 41: Bối rối và kiên định
- Chương 42: Đừng quên
- Chương 43: Gặp lại cố nhân
- Chương 44: Đau đớn là thật
- Chương 45: Sương mù dày đặc
- Chương 46: Ồn ào tĩnh lặng
- Chương 47: Khao khát mong chờ
- Chương 48: Bước vào lãnh địa
- Chương 49: Giao phó niềm tin
- Chương 50: Nhà là gì
- Chương 51: Quan hệ máu mủ
- Chương 52: Dưới bóng tối
- Chương 53: Kẻ đến không thiện
- Chương 54: Kết cục định sẵn
- Chương 55: Tôi đợi cậu
- Chương 56: Khoảnh khắc này vẫn tốt
- Chương 57: Đủ là dừng
- Chương 58: Dục vọng khống chế
- Chương 59: Phần thưởng thi cử
- Chương 60: Sóng gió thi tháng
- Chương 61: Người duy nhất cần chú ý
- Chương 62: Gặp gỡ tình cờ
- Chương 63: Quá khứ đẫm máu
- Chương 64: Sắc màu rối loạn
- Chương 65: Thiếu niên thiên tài
- Chương 66: Lòng người dễ thấu
- Chương 67: Làn sóng mộng mị
- Chương 68: Rung động bản năng
- Chương 69: Công tắc lý trí
- Chương 70: Muốn gì
- Chương 71: Dưới ô đêm mưa
- Chương 72: Quá khứ của tôi
- Chương 73: Làm sao để thích
- Chương 74: Cún hắc hóa
- Chương 75: Dục vọng khó cưỡng
- Chương 76: Nhân vật chính bỏ trốn
- Chương 77: Vũ điệu thách thức
- Chương 78: Say mê khó tỉnh
- Chương 79: Đau đớn hòa hợp
- Chương 80: Ân nhân cứu mạng
- Chương 81: Kẻ thù định mệnh
- Chương 82: Công chính vs phản diện
- Chương 83: Thử dò lòng người
- Chương 84: Thách đấu
- Chương 85: Định nghĩa thích
- Chương 86: Chú cún của tôi
- Chương 87: Bức ảnh chụp chung
- Chương 88: Tôi chính là tôi
- Chương 89: Giấc mộng năm xưa
- Chương 90: Không để lại tiếc nuối
- Chương 91: Bài học là gì
- Chương 92: Dấu vết trong bóng tối
- Chương 93: Cùng cậu
- Chương 94: Do dự không tiến
- Chương 95: Không phải bạn
- Chương 96: Kẻ chiến thắng cuối cùng
- Chương 97: Lời cầu hôn
- Chương 98: Hôm qua tái hợp
- Chương 99: Ký ức hoa anh túc
- Chương 100: Nghĩa mệnh phân lập
- Chương 101: Gió đêm quấn quýt
- Chương 102: Vết thương cũ
- Chương 103: Công thức đau đớn
- Chương 104: Đêm tim đập
- Chương 105: Trung nhị bất tử
- Chương 106: Gặp lại từ xưa
- Chương 107: Yêu và kỳ vọng
- Chương 108: Hành trình cổ tích
- Chương 109: Tâm tình thiếu niên
- Chương 110: Hẹn hò ngày lễ
- Chương 111: Đêm thổ lộ
- Chương 112: Tình nồng thời niên thiếu
- Chương 113: Cái gọi là yêu đương
- Chương 114: Kỳ nghỉ bắt đầu
- Chương 115: Năm tháng lệ rơi
- Chương 116: Đề tài xa lạ
- Chương 117: Nỗi đau trưởng thành
- Chương 118: Khách không mời
- Chương 119: Tương lai của nhau
- Chương 120: Một loại quyết tâm
- Chương 121: Dục vọng khao khát
- Chương 122: Sa đọa và kiếm chế
- Chương 123: Thiên phú nhân định
- Chương 124: Lời hẹn năm mới
- Chương 125
- Chương 126: Nhân vật chính duy nhất
- Chương 127: Sự thật thế giới
- Chương 128: Hoàn toàn thoát khỏi
- Chương 129: Đối diện
- Chương 130: Trong kỳ mẫn cảm
- Chương 131: Vật sở hữu riêng
- Chương 132: Hôm qua như đã chết
- Chương 133: Thiên vị tuyệt đối
- Chương 134: Sinh nhật vui vẻ
- Chương 135: Bài giảng đặc biệt
- Chương 136: Xứng đáng tự do
- Chương 137: Ván bài định mệnh
- Chương 138: Lật ngược ván bài
- Chương 139: Niềm tin gọi tên
- Chương 140: Cơn mưa dữ sẽ tới
- Chương 141: Lời đồn dậy sóng
- Chương 142: Tìm kiếm manh mối
- Chương 143: Vụ án cũ tái hiện
- Chương 144: Sự thật kép
- Chương 145: Khởi đầu của kết cục
- Chương 146: Kết cục (Phần một)
- Chương 147: Kết cục (Phần hai)
- Chương 148: Kết cục (Phần ba)
- Chương 149: Kết cục (hết)
- Chương 150: Ngoại truyện 1: Sau lễ tốt nghiệp
- Chương 151: Ngoại truyện 2: Làm sao để hôn
- Chương 152: Ngoại truyện 3: Gió trăng rực rỡ
- Chương 153: Ngoại truyện 4: Công thành chiếm đất
- Chương 154: Ngoại truyện 5: Hiệu ứng cánh bướm
- Chương 155: Ngoại truyện 6: Tình dục bên bờ tử thần
- Chương 156: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (1)
- Chương 157: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (2)
- Chương 158: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (Hết)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Sáng sớm hôm nay, thời gian như quay ngược về điểm khởi đầu.
Hắn khát khô cả cổ, cảm giác như vừa nuốt phải một đốm lửa tí tẹo mà cháy bỏng. Lộ Kiêu ho khan vài tiếng, lồm cồm bò dậy từ giường, đầu óc chậm chạp nhận ra cơ thể mình đang nóng ran bất thường.
Kỳ mẫn cảm.
Hắn cũng không hoảng hốt lắm, thong thả khoác áo, lục lọi tìm lọ thuốc ức chế. Từ cái ngày alpha với omega phân hóa, bài học vỡ lòng đầu tiên đã là cách tự tiêm thuốc cho mình. Mấy năm trôi qua, ai mà chẳng thành "bậc thầy tiêm thuốc", nhắm mắt cũng đâm trúng mạch máu. Dù giờ đây đã có loại thuốc uống tiện hơn, nhưng tiêm vẫn là lựa chọn nhanh gọn lẹ nhất.
Hắn mở hộp thuốc quen thuộc, mày khẽ nhíu. Hình như nhớ nhầm rồi? Sao chỉ còn đúng một lọ thuốc ức chế?
Lau đi vệt máu đỏ tươi nơi đầu kim, Lộ Kiêu ôm đầu mụ mị bước xuống cầu thang.
"Chú Vương, còn lọ thuốc ức chế nào dự phòng không? Trong phòng cháu hết rồi."
Ông quản gia già, người đã gắn bó với nhà họ Lộ hơn chục năm, nghe thế thì vỗ đét vào trán: "Ôi, cái trí nhớ của chú! Trước tết có kiểm tra, thấy thuốc của cậu thiếu, nhưng bận bịu dịp năm mới, tôi quên béng không gọi hiệu thuốc bổ sung. Cậu ngồi đó nghỉ một lát, tôi đi lấy lọ mới ngay!"
Lộ Kiêu uể oải gật đầu.
Giai đoạn trước kỳ mẫn cảm giống hệt một cơn sốt cao, khiến cậu thiếu niên tóc nâu mắt đỏ hoe, cuộn mình vào góc sofa, lọn tóc xoăn nhẹ che khuất đôi mắt, hơi thở mỏng manh như sợi chỉ.
Tết vừa qua, ngoài những người sống hẳn trong trang viên, nhân viên khác vẫn chưa quay lại làm việc. Ông quản gia đi rồi, phòng khách chỉ còn mỗi một cô giúp việc đang quét dọn.
Lộ Kiêu không kìm được, ho thêm vài tiếng: "Cô ơi, lấy giúp cháu cái chăn được không? Cháu lạnh quá."
Cô giúp việc khựng tay, bắt gặp đôi mắt mờ mịt của hắn. Cậu thiếu gia ngày thường ngang tàng, bướng bỉnh, giờ giọng nói mơ hồ, yếu ớt. Cô do dự một thoáng, dặn hắn nghỉ ngơi cho khỏe, rồi quay đi lấy chăn trong kho.
Phòng khách chìm vào tĩnh lặng.
Cho đến khi tiếng bước chân khuất hẳn cuối hành lang, đôi mắt màu hổ phách chợt mở to, sự yếu đuối ban nãy tan biến sạch sẽ.
Không chọn cửa chính, Lộ Kiêu lao nhanh về phía hậu viện, băng qua con đường nhỏ, né bãi cỏ, đẩy mạnh cánh cửa gỗ khép hờ—
Một hàng vệ sĩ beta vây kín quanh chiếc xe đen, chặn đứng đường đi. Cửa xe mở, Lâm Ngọc Ca ngồi đó, nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm nay bà diện bộ đồ yêu thích nhất, cổ đeo chuỗi ngọc trai bà ngoại Lâm tặng khi bà cưới Lộ Vân Thâm. Trang điểm thanh nhã, làn da được chăm chút kỹ lưỡng, chẳng ai đoán được đứa con của bà năm nay đã gần bước sang tuổi trưởng thành.
Nhưng thời gian vẫn để lại vài dấu vết trên người omega được cưng chiều ngàn vạn này. Như vết sẹo mờ từ ca sinh nở năm xưa, như nếp nhăn liêu xiêu nơi khóe mắt khi bà soi gương.
"Diêu Diêu, con quên rồi sao? Năm đó con cũng từng trốn khỏi đây mà." Lâm Ngọc Ca nhìn hắn, ánh mắt thoáng thất vọng. "Sao con không thể ngoan ngoãn nghe lời một chút?"
Mười năm trước, đúng ngày sinh nhật Lộ Kiêu, khi Lâm Ngọc Ca và Lộ Vân Thâm đang tiếp đãi khách khứa, người giúp việc hớt hải báo cậu thiếu gia đòi đi công viên giải trí mới mở, thừa lúc vú nuôi không để ý đã chuồn qua cửa hậu viện. Lâm Ngọc Ca đau đầu, định dặn Lộ Vân Thâm đừng nổi giận rồi tự mình đi tìm con.
Tề Trụ, cha của Tề Lãng Thanh, lúc đó ở gần, bảo hai người đừng lo. Còn cả buổi chiều trước khi tiệc bắt đầu, ông có thể thay họ đi tìm Lộ Kiêu, tiện thể dẫn thằng bé đi công viên chơi.
Tề Trụ không chỉ là trợ thủ đắc lực của chủ tịch nhà họ Lộ, mà còn là bạn thân của Lộ Vân Thâm. Sau khi được đưa về trang viên, Lộ Kiêu cũng đặc biệt thân thiết với người chú beta hài hước, dễ gần này.
Sự thật chứng minh Tề Trụ không phụ lòng tin của hai người. Ông tìm được Lộ Kiêu trốn ra ngoài, còn dẫn cậu nhóc đi công viên chụp cả đống ảnh. Nếu mọi chuyện dừng lại ở đó, đó sẽ là một kỷ niệm sinh nhật đẹp đẽ, chứ không phải "sự cố" bị niêm phong trong hồ sơ của Cục Kiểm tra.
Một băng nhóm bắt cóc nhắm vào Lộ Kiêu. Tề Trụ đơn độc cầm chân đám côn đồ hung ác, nhưng không ngờ nơi bắt cóc xảy ra vụ nổ khí gas. Ông ra đi không còn chút dấu vết, còn Lộ Kiêu tuy thoát được nhưng bị ảnh hưởng từ vụ nổ, hôn mê suốt hai tuần. Khi tỉnh lại, Lộ Vân Thâm cấm túc hắn trong trang viên hơn nửa năm, vừa lo sợ còn kẻ xấu lẩn trốn, vừa muốn hắn sám hối và suy ngẫm về sai lầm của mình trước linh hồn cha con nhà họ Tề.
Lâm Ngọc Ca: "Năm đó bố mẹ đã dặn con không được chạy lung tung, con không nghe. Diêu Diêu, bố mẹ nào có ý hại con? Giờ con có thể nghe mẹ, trở về ngoan ngoãn ở nhà được không?"
Đôi mắt hổ phách giống nhau, một bên đau buồn, một bên im lặng. Lộ Kiêu bấu chặt đầu ngón tay, dùng đau đớn xua tan hỗn loạn của kỳ mẫn cảm, ngẩng đầu nghiêm túc: "Rồi sao nữa? Ý mẹ là gì? Đổi hết liên lạc của con, chuyển trường, tống con ra nước ngoài, rồi năm sáu năm sau ép con đính hôn với một omega mẹ ưng ý? Đó là 'ngoan ngoãn' sao?" Hắn cười nhạt, đắng chát. "Dù con chẳng muốn chút nào?"
"Diêu Diêu!" Lâm Ngọc Ca cao giọng, ra sức khuyên nhủ. "Con biết ở bên một alpha khác con sẽ đối mặt với gì không? Đối phương không thể xoa dịu kỳ mẫn cảm của con, tin tức tố của hai người còn xung khắc nhau, cả đời này các con sẽ chẳng có nổi một đứa con! Hơn nữa, nếu một ngày đối phương gặp được omega có độ tương hợp cao hơn, biết đâu sẽ thẳng tay bỏ rơi con! Mẹ thừa nhận bạn học Tịch rất tuyệt, nhưng cậu ta không hợp với con đâu. Cả hai đều chưa trưởng thành, bị cảm xúc nhất thời làm mờ mắt. Mẹ không muốn thấy con sau này tổn thương, hối hận..."
Đầu Lộ Kiêu đau nhức từng cơn, một cảm giác buồn nôn khó tả dâng lên, hắn thở gấp, suýt nữa nếm được vị máu trong miệng.
"Vậy mẹ lấy đi thuốc ức chế của con, cũng là vì lo con tổn thương ngay bây giờ sao?!"
Lâm Ngọc Ca mím môi, ngoảnh mắt tránh ánh nhìn đau đớn như thú nhỏ bị thương của hắn. "Diêu Diêu à, về đi, mẹ hứa mọi chuyện sẽ tốt đẹp."
Lộ Kiêu bật cười khẩy, lắc đầu lau đi giọt mồ hôi nóng rực lăn vào mắt.
"Về bây giờ, mọi thứ chỉ càng mất kiểm soát."
Nói rồi, hắn nghiến răng lao vào đám vệ sĩ!
Đám vệ sĩ này rõ ràng là đội ngũ chuyên nghiệp do Lâm Ngọc Ca thuê, phối hợp ăn ý, thân thủ bất phàm. Bình thường, Lộ Kiêu chẳng khó để đột phá vòng vây, nhưng kỳ mẫn cảm đang đến gần, lọ thuốc ức chế vừa tiêm lại làm giảm phản xạ. Chỉ đánh được vài chiêu, hắn đã bị đám đông khống chế tay chân. Một cơn đau nhói ở cổ, cơn buồn ngủ ập đến.
Trước khi bóng tối nuốt trọn, hắn ngơ ngác nhìn Lâm Ngọc Ca ngồi ngay phía trước, dường như muốn nói gì đó.
Nói gì?
Theo một thống kê chẳng có cơ sở khoa học nào, vào khoảnh khắc yếu đuối nhất, con người thường gọi "mẹ" và "về nhà" – những từ đại diện cho sự an toàn và thuộc về.
Nhưng hắn rõ ràng chưa hoàn toàn mất ý thức, môi mấp máy, lại nuốt ngược tiếng "mẹ" vào tận huyết mạch, cho đến khi ngã xuống, chẳng thể thốt ra được một lời.
Vệ sĩ dìu Lộ Kiêu đã bị gây mê lên xe. Lâm Ngọc Ca thất thần hồi lâu. Mồ hôi túa ra từ trán cậu thiếu niên, bà muốn lấy khăn tay lau cho hắn, nhưng cúi xuống mới thấy chiếc túi xách trong lòng đã bị chính mình vò nhăn nhúm.
Trợ lý beta ngồi ghế lái thở dài: "Phu nhân, làm thế này liệu có ổn không? Nếu chỉ là chuyện bọn trẻ bị cảm xúc chi phối, để tình cảm phai nhạt, tự khắc chúng sẽ tỉnh ra. Bà mạnh tay can thiệp, lại dùng cách này để chia cắt chúng..."
"Nó sẽ không tự tỉnh đâu," Lâm Ngọc Ca lau mồ hôi trên trán Lộ Kiêu, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, chẳng ai thấy rõ biểu cảm của bà lúc này. "Từ nhỏ nó đã là kiểu người đâm đầu vào tường cũng không quay lại. Đúng hay sai, một khi đã quyết, nó tuyệt đối không hối hận..."
Như năm đó, khi Lộ Vân Thâm bắt hắn quỳ trước linh vị Tề Trụ để nhận lỗi. Đứa trẻ mới sáu tuổi bị ép gập đầu gối, lệ tuôn đầy mặt vẫn không chịu cúi đầu thốt ra câu "Chú Tề, cháu sai rồi". Cuối cùng, các nguyên lão nhà họ Lộ không nỡ, vừa khuyên "Trẻ con còn nhỏ, hiểu gì đâu", vừa ngăn bàn tay sắp giáng xuống của Lộ Vân Thâm.
Lâm Ngọc Ca đứng nhìn từ xa, lúc ấy bà đã hiểu, Lộ Kiêu mang trong mình một sự quật cường không bao giờ khuất phục. Trừ phi có biến cố lớn, hắn tuyệt sẽ không buông bỏ thứ mình đã chọn để "yêu".
Còn cậu nhóc tên Tịch Triệu kia...
Đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên trong tâm trí, một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Lâm Ngọc Ca. Dù chỉ tiếp xúc vài lần, bà hiểu rõ, anh cũng sở hữu một sự nghiêm túc vượt xa lứa tuổi.
Bà biết Lộ Kiêu ở bên Tịch Triệu rất vui vẻ, nụ cười trong trẻo, ánh mắt rạng ngời, thậm chí sẵn sàng kiềm chế tính khí, trưởng thành hơn rất nhiều...
Nhưng, Lâm Ngọc Ca đột ngột ngẩng đầu, lạnh lùng cắt ngang lời khuyên của trợ lý beta.
"Trợ lý Lương, làm tốt việc của anh đi."
Ánh mắt ấy sắc lạnh, mạnh mẽ, chẳng giống một omega dịu dàng yếu đuối. Khi nhìn lại Lộ Kiêu, ánh mắt bà một nửa lạnh như băng, một nửa điên cuồng cố chấp.
"Tôi làm sao có thể đối xử tệ với nó? Nó là con trai tôi kia mà..."
Và chỉ có thể là con của tôi.
Chiếc xe lăn bánh rời đi.
---
Trong một biệt thự tư nhân không mang danh nghĩa nhà họ Lộ, Tề Lãng Thanh đã chờ sẵn từ lâu, đứng dậy đón tiếp, để lộ một omega đang thấp thỏm trong phòng.
Lâm Ngọc Ca nở nụ cười, trở lại dáng vẻ thanh lịch, chuẩn mực của nữ chủ nhân nhà họ Lộ. Nhìn omega rụt rè cung kính trước mặt, bà thích thú vô cùng.
Một kiểu thích như đối với thú cưng ưng ý.
"Lại đây, Tiểu An," bà mỉm cười hỏi, "cháu có thích Diêu Diêu nhà cô không?"
Omega e thẹn gật đầu.
Độ tương hợp 78%. Đây mới là... Lâm Ngọc Ca cong môi, nụ cười càng sâu.
"Trời đất tác hợp."
---
Chỉ vài bước chân, Phương Thời An nhìn thiếu niên tóc nâu đang nhắm chặt mắt. Lời Lâm Ngọc Ca vẫn văng vẳng bên tai:
"Tiểu An, các cháu còn nhỏ, cô không bắt cháu làm gì to tát. Một dấu ấn tạm thời là đủ..."
"Diêu Diêu là đứa trẻ rất có trách nhiệm. Chỉ cần có dấu ấn tạm thời, nó tuyệt đối không bỏ rơi cháu. Sau này, cô sẽ sắp xếp để các cháu đính hôn..."
"Haha, có gì không tốt đâu?" Người phụ nữ tao nhã lớn tuổi, cùng giới tính omega, dịu dàng xoa đầu cậu. "Tin tức tố của hai đứa có độ tương hợp cao, định mệnh sẽ khiến các cháu bị hút về phía nhau."
Định mệnh.
Phương Thời An nghĩ, đúng vậy, chính là "định mệnh". Nếu không phải định mệnh an bài, sao khi cậu bị mắc kẹt trong rạp chiếu phim, người cứu cậu lại là Lộ Kiêu? Một kịch bản mở đầu lãng mạn và đầy chất định mệnh đến thế! Nhưng sao mọi thứ sau đó lại lệch khỏi quỹ đạo cậu mong đợi?
Trước mắt, cậu không khỏi hình dung ra một gương mặt khác – cái tên luôn tỏa sáng rực rỡ kể từ khi cậu chuyển đến trường Lịch Tư Khắc Lâm:
Tịch Triệu.
Chỉ cần nghĩ đến hai chữ này, cảm giác "sợ hãi" đã khiến trái tim cậu run rẩy.
Trong thời gian dài, mỗi khi nghe tin tức liên quan đến Tịch Triệu, Phương Thời An đều cảm thấy một sự kỳ lạ khó tả, như thể mọi thứ vốn không nên như vậy.
Lẽ ra người tỏa sáng trong kỳ thi, được đàn anh Hội Học sinh giao phó trọng trách, được học sinh Lịch Tư Khắc Lâm vây quanh tung hô... phải là cậu mới đúng...
"Khụ khụ khụ..."
Tiếng ho nặng nề kéo omega ra khỏi cơn mơ màng. Chưa kịp nở nụ cười chuẩn mực của mình, đôi mắt hổ phách đã lườm cậu với vẻ hung dữ.
"Khụ khụ, Phương Thời An?" Lộ Kiêu cố nén cơn choáng váng, nhận ra người đứng trước mặt mình.
"Là tớ, Lộ Kiêu, cậu hình như đang sốt, đừng ngồi dậy vội—"
"Đứng lại!" Hắn quát lớn, ngăn omega định tiến lại gần đỡ mình. Lộ Kiêu lắc đầu, cố đè nén cơn nóng ran của kỳ mẫn cảm. "Ra ngoài, đừng đến gần tôi!"
Không khí trong phòng chợt đóng băng.
Phương Thời An nhìn thiếu niên tóc nâu trước mặt.
Phải công nhận, dù danh tiếng của Lộ Kiêu ở trường tệ hại, chẳng ai phủ nhận được hắn là một alpha đầy mê hoặc. Ngang tàng, kiêu ngạo, như ngọn lửa thiêu đốt ánh nhìn của mọi người. Dù lúc này thần sắc hắn nguy hiểm, như một con thú hoang bất an, móng vuốt sắc nhọn lóe lên hàn quang, cũng chính là biểu hiện của sức mạnh.
"Bạn học Lộ," Phương Thời An không tiến lại gần, ngồi xuống bên bàn cách đó không xa. "Cậu thích Tịch Triệu, đúng không?"
Lộ Kiêu khẽ nhíu mày, nhưng không chút do dự: "Đúng."
"Vì Tịch Triệu rất xuất sắc?"
Nhắc đến cái tên quen thuộc, nét mặt thiếu niên tóc nâu lập tức dịu đi, như thể cơn đau của kỳ mẫn cảm cũng bớt giày vò. Nhưng hắn không trả lời ngay, mà nghiêm túc hỏi lại: "Trên đời này đâu chỉ có một người xuất sắc, lẽ nào ai tôi cũng phải thích?"
"Xuất sắc" đúng là một trong những lý do khiến Tịch Triệu tỏa sáng, từ đó có thể dẫn đến nhiều cảm xúc khác: ngưỡng mộ, khao khát, kính phục...
Nhưng Lộ Kiêu đã sớm nhận ra, trong vô thức, hắn có thể tìm ra hàng ngàn lý do để thích Tịch Triệu, hoặc chẳng cần lý do nào cả.
Đó là sự chiếm hữu, là nỗi xót xa, là duy nhất.
Là nhân vật chính duy nhất trong câu chuyện của hắn.
"Cậu ấy rất tuyệt, vì cậu ấy là Tịch Triệu."
"Tôi thích cậu ấy, cũng chỉ vì cậu ấy là Tịch Triệu."
Căn phòng lại chìm vào im lặng.
Bất chợt, một mùi hương ngọt ngào lướt qua mũi.
Đồng tử Lộ Kiêu co chặt.
"Bạn học Lộ," gột bỏ mọi vẻ yếu đuối thường ngày, trên mặt omega là sự cuồng nhiệt và quyết tâm chưa từng bộc lộ. "Hay là cậu thử thích tôi xem? Biết đâu tôi còn hợp với cậu hơn cả cậu ta!"
Cảm giác hư vô là gì?
Thích là thứ gì huyền bí?
Sự hòa hợp trời sinh giữa alpha và omega mới là dây xích gene buộc chặt họ, định mệnh đã dùng tin tức tố nối sẵn dây tơ hồng từ khi sinh ra. Ai có thể chống lại sức hút bản năng của tự nhiên?
Phương Thời An nhìn chằm chằm cơ thể Lộ Kiêu đang dần chao đảo, khóe môi càng lúc càng cong lên.
Đúng rồi! Phải thế chứ! Như cách cậu kiên định chạy về phía Tịch Triệu, giờ hãy bước đến với tôi!
Phương Thời An biết Lộ Kiêu thích Tịch Triệu. Không biết bao lần cậu đứng trong góc, nhìn thấy thiếu niên tóc đen chỉ cần khẽ cong mắt, Lộ Kiêu đã chẳng chút do dự lao đến bên anh, kiềm chế tính tình, dịu dàng hết mực.
Nhìn mãi, Phương Thời An chẳng còn phân biệt được mình đang nhìn ai. Cậu thích Lộ Kiêu? Không biết, cũng chẳng quan trọng.
Cậu ghen tị với Tịch Triệu?
Cậu ghen tị...
Đầu ngón tay đau nhói vì bị bấu chặt, ngọn lửa đen kịt trong lòng bỗng bùng lên ngút ngàn. Phương Thời An gào thét trong ánh lửa giận dữ.
Không! Sao cậu có thể ghen tị với Tịch Triệu?!
Mọi thứ vốn dĩ phải thuộc về cậu! Là của cậu!!
Nhìn đi! Mọi thứ đang trở lại đúng quỹ đạo, đi theo hướng đúng đắn! Phương Thời An vươn tay về phía trước.
"Lộ—"
Giọng cậu nghẹn lại trong cổ họng.
Đôi mắt hổ phách ánh lên sắc đỏ, đau đớn, hỗn loạn, nhưng chẳng hề mất kiểm soát vì tin tức tố. Đầu kim sắc nhọn kề sát cổ omega – ống tiêm vừa dùng xong – giọng Lộ Kiêu trầm trầm, mang theo sự điên cuồng khát máu.
"Bảo họ mở cửa."
Khó chịu ư? Tất nhiên là khó chịu.
Khoảnh khắc tin tức tố của omega ập đến, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt ngứa ngáy muốn mọc dài, bản năng thú dữ trong máu trỗi dậy, gào thét xé nát, săn mồi, tàn sát – nhưng tuyệt đối không có chút d*c v*ng nào.
Vì mùi hương ngọt ngào đến phát buồn nôn ấy, không phải là bạc hà đắng chát khiến hắn đau đớn, cũng như khiến hắn đắm chìm.
Lộ Kiêu nghĩ, nghĩa và mệnh là hai đường rẽ.
Gene, giới tính, tin tức tố, độ tương hợp... tất cả có lẽ là "mệnh" chẳng thể thay đổi, đau đớn mà phi lý. Nhưng ngoài những thứ đó, thích ai, chọn ai, bước về phía ai, lại là "nghĩa" do chính chúng ta nắm giữ.
Vì Tịch Triệu từng nói, con người có thể không đổi được "mệnh", nhưng có thể sống vì "nghĩa" đến tận cùng.
"Không thể nào..." Phương Thời An lẩm bẩm thất thần. "Không phải vậy, tôi thấy không phải vậy..."
Cậu thậm chí muốn tăng lượng tin tức tố tỏa ra.
Ánh mắt Lộ Kiêu càng thêm hung ác, mùi rượu tequila bùng nổ, gào thét bảo vệ chủ nhân, xua tan không khí quanh hắn. Cho đến khi sự bài xích và ghê tởm trong đó chạm vào thần kinh mỏng manh của omega, Phương Thời An mới nhận ra một sự thật rõ ràng –
Lộ Kiêu không hề bị tin tức tố của cậu thu hút.
Cậu như rơi xuống hầm băng.
---
Nhìn omega trước mặt như bị cơn ác mộng ám ảnh, lặp đi lặp lại "không phải", "sẽ không thế", Lộ Kiêu hết kiên nhẫn, định tự mình thử đạp cửa ra ngoài.
"Lộ Kiêu!" Phương Thời An hét lên, muốn chặn hắn lại, nhưng lại bị mùi rượu tequila uy h**p tại chỗ. "Cậu không được đi! Cậu phải thích tôi!"
Lộ Kiêu chỉ thấy người này chắc chắn đầu óc có vấn đề.
"Cậu phải thích tôi!"
Hắn bắt đầu tìm góc để đạp cửa.
"Thế giới này là một cuốn sách! Trong sách viết như thế! Không ở bên tôi, cậu sẽ chết!"
Bước chân khựng lại, Lộ Kiêu quay đầu nhìn.
"Cậu nói cái gì?"
---
Thế giới này là một cuốn sách.
Tịch Triệu đương nhiên biết, một cuốn tiểu thuyết ABO trường học sặc mùi teenfic, điên rồ không điểm dừng.
Nhưng thế giới này, thực sự chỉ là một cuốn sách sao?
Có lẽ nên giữ một chút nghi ngờ.
Vấn đề giờ đây là, Tịch Cảnh Thần – người cha ruột của anh trong thế giới này, một nhân vật thậm chí không được nhắc tên trong nguyên tác – làm sao biết được chuyện này?
Suy nghĩ một lát, Tịch Triệu hỏi: "Phần Tâm Truy Ái?"
Tịch Cảnh Thần mỉm cười thấu hiểu: "Có vẻ như phiên bản cậu biết khá là... bùng nổ nhỉ."
"Vậy còn là gì?"
Tịch Cảnh Thần nhìn anh chăm chú: "Thiên Tài Tử Thần."
Tịch Triệu khẽ nhướng mày, rồi nghe thấy giọng alpha đầy cảm khái.
"Chào mừng đã trở lại, nhân vật chính duy nhất của thế giới này."
. . .