- Trang chủ
- Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
- Chương 54: Kết cục định sẵn
Chương 54: Kết cục định sẵn
Truyện: Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Tác giả: Lý Bất Nhị
- Chương 1: Mở đầu 'cuồng nhiệt'
- Chương 2: Xuyên sách thần tốc
- Chương 3: Tâm ma la sát
- Chương 4: Hài kịch nhân gian
- Chương 5: Hàng xóm mới
- Chương 6: Khổ vì 'tình'
- Chương 7: Hợp tác vui vẻ
- Chương 8: Cố ý nhắm vào
- Chương 9: Ba kẻ đối đầu
- Chương 10: Người xem kịch
- Chương 11: Lại kìm nén
- Chương 12: Khách đêm khuya
- Chương 13: Dấu vết ban đầu
- Chương 14: Tuyệt đối không lệch hướng
- Chương 15: Bóng bay và chú gấu
- Chương 16: Cái gọi là định mệnh
- Chương 17: Lệch khỏi cốt truyện
- Chương 18: Đón tội
- Chương 19: Ngọn lửa ghen tị
- Chương 20: Tuyệt đối không để tâm
- Chương 21: Kẻ bất trị
- Chương 22: Điểm đặc biệt
- Chương 23: Cuồng phong
- Chương 24: Cả trường chấn động
- Chương 25: Đêm mất ngủ
- Chương 26: Dòng chảy ngầm
- Chương 27: Thánh quang rực rỡ
- Chương 28: Quan hệ săn mồi
- Chương 29: Không lùi bước
- Chương 30: Kịch bản mới
- Chương 31: Sân khấu vén màn
- Chương 32: Thật là buồn
- Chương 33: Ngứa ngáy
- Chương 34: Sao băng và ánh trăng
- Chương 35: Thực tại là gì?
- Chương 36: Chiếm hữu đặc biệt
- Chương 37: Thỏa thuận dạy kèm
- Chương 38: Lật bàn cờ
- Chương 39: Ba nguyên tắc
- Chương 40: Không cho nghi ngờ
- Chương 41: Bối rối và kiên định
- Chương 42: Đừng quên
- Chương 43: Gặp lại cố nhân
- Chương 44: Đau đớn là thật
- Chương 45: Sương mù dày đặc
- Chương 46: Ồn ào tĩnh lặng
- Chương 47: Khao khát mong chờ
- Chương 48: Bước vào lãnh địa
- Chương 49: Giao phó niềm tin
- Chương 50: Nhà là gì
- Chương 51: Quan hệ máu mủ
- Chương 52: Dưới bóng tối
- Chương 53: Kẻ đến không thiện
- Chương 54: Kết cục định sẵn
- Chương 55: Tôi đợi cậu
- Chương 56: Khoảnh khắc này vẫn tốt
- Chương 57: Đủ là dừng
- Chương 58: Dục vọng khống chế
- Chương 59: Phần thưởng thi cử
- Chương 60: Sóng gió thi tháng
- Chương 61: Người duy nhất cần chú ý
- Chương 62: Gặp gỡ tình cờ
- Chương 63: Quá khứ đẫm máu
- Chương 64: Sắc màu rối loạn
- Chương 65: Thiếu niên thiên tài
- Chương 66: Lòng người dễ thấu
- Chương 67: Làn sóng mộng mị
- Chương 68: Rung động bản năng
- Chương 69: Công tắc lý trí
- Chương 70: Muốn gì
- Chương 71: Dưới ô đêm mưa
- Chương 72: Quá khứ của tôi
- Chương 73: Làm sao để thích
- Chương 74: Cún hắc hóa
- Chương 75: Dục vọng khó cưỡng
- Chương 76: Nhân vật chính bỏ trốn
- Chương 77: Vũ điệu thách thức
- Chương 78: Say mê khó tỉnh
- Chương 79: Đau đớn hòa hợp
- Chương 80: Ân nhân cứu mạng
- Chương 81: Kẻ thù định mệnh
- Chương 82: Công chính vs phản diện
- Chương 83: Thử dò lòng người
- Chương 84: Thách đấu
- Chương 85: Định nghĩa thích
- Chương 86: Chú cún của tôi
- Chương 87: Bức ảnh chụp chung
- Chương 88: Tôi chính là tôi
- Chương 89: Giấc mộng năm xưa
- Chương 90: Không để lại tiếc nuối
- Chương 91: Bài học là gì
- Chương 92: Dấu vết trong bóng tối
- Chương 93: Cùng cậu
- Chương 94: Do dự không tiến
- Chương 95: Không phải bạn
- Chương 96: Kẻ chiến thắng cuối cùng
- Chương 97: Lời cầu hôn
- Chương 98: Hôm qua tái hợp
- Chương 99: Ký ức hoa anh túc
- Chương 100: Nghĩa mệnh phân lập
- Chương 101: Gió đêm quấn quýt
- Chương 102: Vết thương cũ
- Chương 103: Công thức đau đớn
- Chương 104: Đêm tim đập
- Chương 105: Trung nhị bất tử
- Chương 106: Gặp lại từ xưa
- Chương 107: Yêu và kỳ vọng
- Chương 108: Hành trình cổ tích
- Chương 109: Tâm tình thiếu niên
- Chương 110: Hẹn hò ngày lễ
- Chương 111: Đêm thổ lộ
- Chương 112: Tình nồng thời niên thiếu
- Chương 113: Cái gọi là yêu đương
- Chương 114: Kỳ nghỉ bắt đầu
- Chương 115: Năm tháng lệ rơi
- Chương 116: Đề tài xa lạ
- Chương 117: Nỗi đau trưởng thành
- Chương 118: Khách không mời
- Chương 119: Tương lai của nhau
- Chương 120: Một loại quyết tâm
- Chương 121: Dục vọng khao khát
- Chương 122: Sa đọa và kiếm chế
- Chương 123: Thiên phú nhân định
- Chương 124: Lời hẹn năm mới
- Chương 125
- Chương 126: Nhân vật chính duy nhất
- Chương 127: Sự thật thế giới
- Chương 128: Hoàn toàn thoát khỏi
- Chương 129: Đối diện
- Chương 130: Trong kỳ mẫn cảm
- Chương 131: Vật sở hữu riêng
- Chương 132: Hôm qua như đã chết
- Chương 133: Thiên vị tuyệt đối
- Chương 134: Sinh nhật vui vẻ
- Chương 135: Bài giảng đặc biệt
- Chương 136: Xứng đáng tự do
- Chương 137: Ván bài định mệnh
- Chương 138: Lật ngược ván bài
- Chương 139: Niềm tin gọi tên
- Chương 140: Cơn mưa dữ sẽ tới
- Chương 141: Lời đồn dậy sóng
- Chương 142: Tìm kiếm manh mối
- Chương 143: Vụ án cũ tái hiện
- Chương 144: Sự thật kép
- Chương 145: Khởi đầu của kết cục
- Chương 146: Kết cục (Phần một)
- Chương 147: Kết cục (Phần hai)
- Chương 148: Kết cục (Phần ba)
- Chương 149: Kết cục (hết)
- Chương 150: Ngoại truyện 1: Sau lễ tốt nghiệp
- Chương 151: Ngoại truyện 2: Làm sao để hôn
- Chương 152: Ngoại truyện 3: Gió trăng rực rỡ
- Chương 153: Ngoại truyện 4: Công thành chiếm đất
- Chương 154: Ngoại truyện 5: Hiệu ứng cánh bướm
- Chương 155: Ngoại truyện 6: Tình dục bên bờ tử thần
- Chương 156: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (1)
- Chương 157: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (2)
- Chương 158: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (Hết)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
"Xin lỗi, tôi bị mắc chứng sạch sẽ."
Vừa dứt lời, sắc mặt Tề Lãng Thanh cứng lại. Giọng Tịch Triệu quá tự nhiên, tự nhiên đến mức không phân biệt được anh đang châm biếm hay chỉ nói sự thật. Tay gã lơ lửng, đưa ra không được, rụt lại cũng kỳ, rơi vào thế khó xử.
Tịch Triệu không có ý tiếp tục nói, nhấn nút thang máy đi lên, liếc alpha một cái: "Có việc gì không?"
Thang máy từ tầng sáu xuống, không lâu. Quản lý ký túc theo dõi camera ở phòng bảo vệ, Tề Lãng Thanh không thể cản, đành bỏ qua mọi thăm dò: "Người nhà rất lo việc học của A Diêu. Cảm ơn cậu đã dành thời gian dạy kèm cho em ấy. Không biết cậu có rảnh để tôi mời một bữa cơm không?"
Tầng ba, tầng hai, tầng một, đing.
Cửa thang máy mở, Tịch Triệu kéo vali đi thẳng. Tề Lãng Thanh lùi lại nhường lối, ngẩng lên, chạm phải đôi mắt đen như cười như không, thoáng chốc cảm giác bị nhìn thấu.
"Được thôi," Tịch Triệu thu hết mọi phản ứng của alpha vào mắt, mắt đen cong lên, toát ra chút lạnh lẽo, "Cùng Lộ Kiêu nhé."
—Điều kiện là, người "anh trai" tự xưng này, có thật sự mời được "A Diêu" trong miệng gã ta hay không.
Cửa thang máy khép lại, khoảnh khắc cuối cùng khi ánh sáng bị chặt đứt, là nét âm trầm ngỡ ngàng thoáng qua trên mặt Tề Lãng Thanh.
Tịch Triệu thu mắt, ngón tay gõ nhẹ vào tay kéo vali.
Thang máy đi lên.
Kỳ lạ thật. Alpha này nhiều khả năng không có huyết thống với Lộ Kiêu, nhưng cũng không đến mức giả mạo thân phận "thiếu gia nhà họ Lộ", vì như vậy sẽ rất dễ bị lật tẩy.
Cho nên, lời gã không hoàn toàn là nói dối. Nhưng tự xưng là "anh trai" của phản diện, lại là alpha, sao nguyên tác 'Phần Tâm Truy Ái' không nhắc đến "Tề Lãng Thanh"? Với thiết lập vạn người mê của thụ chính trong quyển sách, nhân vật thế này ít nhất cũng phải nằm trong hậu cung của cậu ta chứ?
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Tịch Triệu—thời gian.
'Phần Tâm Truy Ái' xoay quanh góc nhìn của thụ chính, một omega vạn người mê. Còn công chính bá đạo thì mãi sau này mới xuất hiện. Phần đầu chủ yếu diễn ra ở trường học, đến khi tốt nghiệp, ống kính mới chuyển ra thế giới bên ngoài.
Từ thời điểm đó, thông tin về gia thế của phản diện và công chính dần nhiều lên, vì tranh đấu quanh nhân vật thụ chính chuyển từ những cuộc đấu đá học đường sang "trời lạnh vương phá" của các bá tổng.
Nếu nhân vật "Tề Lãng Thanh" biến mất trước khi họ tốt nghiệp, thụ chính sẽ không biết đến sự tồn tại của gã. Giải thích này hoàn toàn hợp lý.
Vậy, người này tại sao lại biến mất?
Đèn tầng thang máy nhảy thành số "3" đỏ rực, ngón tay Tịch Triệu khựng lại. Gần như cùng lúc đặt câu hỏi, thông tin liên quan hiện lên.
Trong 'Phần Tâm Truy Ái', phản diện Lộ Kiêu liên tục cản trở, nhắm vào nhân vật công thụ chính, hành vi điên cuồng kéo dài từ chính văn đến ngoại truyện.
Kết thúc chính văn, Lộ Kiêu bị công chính tính kế, chuỗi tài chính nhà họ Lộ đứt gãy, rơi vào khủng hoảng lớn, buộc phải dừng tay xử lý rắc rối. Công chính nhân cơ hội đưa thụ chính đăng ký kết hôn, tổ chức hôn lễ hoành tráng.
Đến chương cuối ngoại truyện, đại phản diện Lộ Kiêu tái xuất, bắt cóc thụ chính, định đưa cậu ta lên tàu trốn ra biển khơi. Công chính nổi trận lôi đình, một mình lái tàu đuổi theo ngàn dặm. Hai alpha đỉnh cấp mở màn "đại chiến điên cuồng" trên biển, với đủ chiêu trò phi thực tế. Mỗi lần nhớ lại, Tịch Triệu đều cảm thấy trí tuệ và tinh thần mình bị hành hạ.
Đương nhiên, kết quả là công chính thắng, đôi tình nhân sau bao gian khổ hôn nhau đắm đuối trong ánh bình minh trên biển. Trong sương mù, tiếng còi tàu cảnh sát đến gần, đại phản diện đã mất hết lý trí, cười điên dại, nói với hai nhân vật chính: "Tụi mày tốt nhất nên cầu mong tao không bao giờ trở lại", rồi dứt khoát nhảy xuống biển, thêm màu sắc kinh dị cho câu chuyện.
Đến đây, Lộ Kiêu đạt được thành tựu chó điên "đánh khắp toàn văn, kết thù cả thiên hạ". Trừ Dương Vũ và Từ Tử Dạ trung thành từ đầu đến cuối, mọi nhân vật khi được nhắc đều vừa sợ vừa hận hắn.
Lúc mới bắt đầu tiếp nhận cốt truyện, Tịch Triệu từng phàn nàn, một nhân vật đến cuối truyện mới "lãnh cơm hộp", khác gì sống đến cuối? Sau này, rõ ràng Lộ Kiêu không bị thụ chính Phương Thời An hấp dẫn, kết cục của hắn trong sổ tay anh luôn được rút gọn thành dòng "nghi ngờ tự vẫn dưới biển".
Nhưng giờ đây, Tịch Chiêu xem lại đoạn cốt truyện này, kể cả những chi tiết vụn vặt sau đó, có lẽ được tác giả thêm vào để đủ số chữ.
Sau khi Lộ Kiêu rơi xuống biển, các thế lực từng đối đầu với hắn liên kết lại, mở các phiên tòa xét xử hắn. Chỉ riêng tội danh được công bố đã dài đến cả ngàn chữ, mỗi tội một kiểu, như thể càng bôi đen hắn, họ càng có thể tô vẽ lại quãng thời gian bị hắn chà đạp thành "kháng cự anh dũng", chứ không phải do thực lực yếu kém.
Tịch Triệu tỉ mỉ phân tích từng chữ trong đoạn văn bị anh coi là "câu chữ thừa thãi" này. Cuối cùng, trong đống tội danh đó, anh tìm thấy bốn chữ lạnh lẽo, rợn người—
"Cố ý giết người."
Đing—
Thang máy dừng, tầng năm đã tới.
Hiếm hoi, anh dừng vài giây mới chậm rãi bước ra khỏi thang máy.
Cửa phòng 502 mở, vị bạn học nào đó từ sớm nhắn mình đã đến trường, còn liên tục hỏi khi nào anh tới.
Nghe thấy động tĩnh, một cái đầu lông xù thò ra, thấy Tịch Triệu, mắt sáng rực: "Woah! Cuối cùng cậu cũng đến rồi!"
"Tôi làm xong hết bài tập rồi đấy! Thật sự, đây là lần đầu tiên trước khi nhập học tôi làm hết bài, không hề chép đáp án! Anime cũng không cày, cứ ngồi viết bài thôi... Từ vựng tôi cũng học rồi, tự kiểm tra lại, không sai từ nào luôn! Tối nay ra ngoài ăn nhé? Phố ẩm thực ngoài trường mới mở vài quán, tôi xem đánh giá trên diễn đàn, ngon lắm..."
Con chim sẻ đốm lông nâu hai ngày không gặp, vẫn ồn ào kinh khủng, bay từ trái sang phải, nhảy từ phải qua trái. Hắn không cản bước Tịch Triệu, còn rất ngầu mà đi lùi, Tịch Triệu có cảm giác giây sau hắn sẽ làm động tác ném bóng giữa không trung, như con công khoe đuôi.
Đôi mắt đen khép nhẹ, Tịch Triệu bình thản đáp lại vài tiếng, mở cửa 501. Khi quay lại thì thấy ai đó đang rón rén bám vào khung cửa, chớp mắt nhìn anh: "Tôi vào được không?"
Nhìn Lộ Kiêu trưng ra vẻ mặt đầy mong đợi, đột nhiên, những dòng văn phong khô khan bay ra khỏi hư không, hóa thành hình ảnh chân thực.
【Trăng treo cao, sương biển mịt mù, sóng vỗ hòa với nhịp tim đất trời, tạo nên một loại cộng hưởng kỳ lạ. Tóc alpha ướt đẫm mồ hôi, mất đi vẻ sắc lạnh của tiểu thiếu gia Lộ, tìm lại chút mềm mại thời thiếu niên.
Lộ Kiêu thực ra rất ghét mái tóc xoăn của mình, vì nó không phù hợp với định nghĩa hình ảnh alpha trong tiêu chuẩn thế tục. Dù biểu cảm hắn hung dữ, mái tóc này lại thêm cho hắn đường nét ngây ngô, trông như trẻ con. Vậy nên, khi mới tốt nghiệp xong, hắn cắt ngắn, yêu cầu thợ tạo kiểu duỗi thẳng, như thể xóa đi nét này, hắn sẽ là người lớn bất khả chiến bại.
Chân phải trúng đạn dần mất cảm giác, mất máu khiến cơ thể trở nên lạnh giá. Trong lúc ý thức
mơ hồ, tuổi trẻ hỗn loạn vội vã trốn khỏi ký ức bị phong ấn, dệt thành mùa hè rực rỡ, mọi thứ như phơi sáng quá độ.
Hắn thật sự thích Phương Thời An sao? Lộ Kiêu tự hỏi, hay chỉ đuổi theo bóng hình thiếu niên không bao giờ có được...
Không rõ, cũng nghĩ không ra.
Xa xa, hai người kia ôm nhau hôn nồng nàn, khung cảnh hạnh phúc rực rỡ. Nhìn một lúc, hắn khẽ cười.
Nghĩ nhiều làm gì? Chó điên phải có kiên trì và phong cách của chó điên. Như hồi nhỏ xem anime hay chơi game, hắn ghét nhất cốt truyện tẩy trắng phản diện, cứ xấu thì xấu, điên thì điên, cần gì lý do hợp tình hợp lý để kiếm chút đồng cảm từ khán giả.
Sến sẩm cực kỳ.
Lảo đảo đứng lên, chớp mắt, giữa trời biển một màu, chỉ còn tiếng cười điên dại như rướm máu của hắn.
"Bọn mày tốt nhất nên cầu mong tao không bao giờ trở lại..."
Bằng không, tao vẫn sẽ là cơn ác mộng của bọn mày. Vẫn sẽ, không chết không buông!
Gió rít qua tai, hắn không do dự nhảy xuống biển.
Khi đến với thế gian này, chưa từng ai hỏi hắn có muốn hay không...
Nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, hắn được tự mình lựa chọn.】
Ngoài hư không, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng nhìn tiếng cười điên dại tan biến dưới đáy biển sâu. Chớp mắt, gió biển tanh nồng và sóng dữ ngập trời vỡ tan thành mảnh, trở lại căn phòng ký túc xá gọn gàng của anh.
Alpha trẻ hung tàn điên cuồng cũng rơi vào dòng thời gian khác, khoác lên vẻ ngây ngô mỏng manh của thiếu niên trước mắt. Người này không biết sao lại nhăn mũi nhìn đôi giày ngoài cửa của anh, rồi ngẩng đầu cười ngượng với anh. Là một Lộ Kiêu hàng ngày thích lên cơn, sở hữu trí tưởng tượng thần kỳ mà Tịch Triệu hằng quen thuộc.
—Vẫn chưa tiêu vong.
Thật kỳ lạ, Tịch Triệu nghĩ. Những dòng chữ ban đầu khi đọc chỉ thấy buồn cười, nhạt nhẽo; nhân vật thoạt nhìn chỉ như con rối mỏng manh, giờ nghĩ lại, sao lại mang theo một chút u hoài khó tả.
Quá kỳ lạ.
Nếu lấy "thế giới song song" để giải thích, anh biết rõ, Lộ Kiêu trước mặt và kẻ phản diện trong truyện, những gì hai người trải qua đã khác rất nhiều, đúng không?
Mắt đảo một cái, ai đó bỗng tiến lại gần, chăm chú nhìn anh: "Kỳ lạ thật, sao hôm nay tôi cứ thấy cậu lạ lắm đấy!"
Tịch Triệu bình thản đưa tay che trán người kia, giữa tiếng kêu "oa oa" của đối phương, đẩy cái đầu suýt chui vào cổ anh ra, rồi bất chợt cong môi: "Dưới lầu tôi gặp một người tự xưng là anh trai cậu."
"Cái gì?!" Lộ Kiêu cứng người, túm tay Tịch Triệu, lao tới suýt đâm vào lòng anh, "Cậu không sao chứ?! Gã khốn đó không làm gì cậu chứ?! Mẹ—"
Nhíu mày, Tịch Triệu nắm hai tay hắn đang sờ loạn kiểm tra trên người anh, hơi dùng lực, khiến thiếu niên tóc nâu mất thăng bằng ngã ngồi lên ghế. Hai cổ tay bị giữ cao quá đầu, ép sát vào tường. Tịch Triệu cúi xuống, đôi mắt đen ánh lên sự nghiêm khắc lạnh lùng: "Đừng chửi bậy."
Lộ Kiêu nghẹn thở, mím môi, ngoan ngoãn gật đầu.
Tịch Triệu thả ra, gõ trán hắn: "Hắn là gì của cậu?"
"Chính là gã khốn tôi nói, tới tìm tôi gây sự..." Sờ trán, Lộ Kiêu bình tĩnh lại, nhưng nhắc đến Tề Lãng Thanh tự xưng là anh trai mình, sắc mặt hắn vẫn rất tệ, "Hắn là con nuôi của lão Lộ, quan hệ với tôi rất tệ. Dù thằng đó nói gì cậu cũng đừng tin, hắn là kẻ khốn nạn toàn tập, 'anh trai' cái gì chứ? Hắn xứng sao? Nghe thôi đã thấy buồn nôn."
Lộ Kiêu kể lại ngắn gọn quan hệ tệ hại giữa hắn và Tề Lãng Thanh, dặn Tịch Triệu ngàn vạn lần đừng mắc lừa gã. Nói xong thì lo lắng, vỗ đùi đề nghị từ hôm nay hắn sẽ ăn cùng, ở cùng, ngủ cùng Tịch Triệu để bảo vệ an toàn cho anh.
Tịch Triệu mặt không biểu cảm từ chối, ai đó nghe xong thở dài thất vọng.
Tịch Triệu: "Giữa cậu và hắn, ngoài những chuyện này, còn mâu thuẫn nào nghiêm trọng hơn nữa không?"
Lời vừa dứt, thần sắc trong đôi mắt kia của đối phương rõ ràng do dự.
Tịch Triệu hiểu rồi.
—Quả nhiên có mâu thuẫn không thể hóa giải.
Ánh mắt anh lặng lẽ trầm xuống.
Trong truyện, phản diện tuy thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng mọi tình tiết được phô bày với độc giả đều không liên quan đến việc giết người. Nhưng nguyên tác cũng có kể, thụ chính có cảm giác sau khi tốt nghiệp, hành vi của Lộ Kiêu càng điên cuồng, như hắn đã phải chịu k*ch th*ch lớn nào đó.
Lúc đầu đọc, Tịch Triệu nghĩ "k*ch th*ch lớn" là việc công chính hôn thụ chính trước toàn trường trong lễ tốt nghiệp.
Giờ nghĩ lại, e là không đơn giản như thế.
Tề Lãng Thanh biến mất, hành vi điên cuồng tột độ, mâu thuẫn rõ ràng...
—Cố ý giết người.
Dù câu chuyện có máu chó, sến sẩm đến đâu, khoảnh khắc đặt bút hoàn thành, nó đã hình thành một thế giới quan riêng. Khi mọi chi tiết nhỏ nhặt hay rườm rà được phản chiếu vào hiện thực, thế giới chân thực sẽ bổ sung logic cho mọi thứ, dẫn dắt ra những câu chuyện ẩn giấu.
Những sợi chỉ nhỏ bé đan xen, lấy ra một đoạn, lại trở thành 'Phần Tâm Truy Ái' máu chó sến sẩm trong đầu anh.
Và giờ, mọi chứng cứ như đang nói với Tịch Triệu, thụ chính chỉ là cái cớ. Thứ thực sự khiến Lộ Kiêu đi đến sự điên cuồng cực đoan kia...
Hơi thở Tịch Triệu càng thêm lạnh lẽo.
"Sau này... tôi từ từ kể cậu nghe, được không..."
Bên tai truyền đến giọng yếu ớt, thiếu niên tóc nâu trước mắt gãi gãi tóc, biểu cảm rất khó xử, nhưng do dự vài khoảnh khắc, đôi mắt hổ phách ấy vẫn kiên định nhìn qua: "Chuyện này hơi phức tạp, giờ tôi chưa muốn nói. Nhưng tôi cũng không muốn tìm lý do qua loa..."
Hắn dừng lại: "Tôi không muốn lừa cậu."
Hai người nhìn nhau, một ánh mắt mang kỳ vọng không che giấu, đè xuống chút bất an, một ánh mắt trầm tư khó đoán.
Tịch Triệu đưa tay, tóc nâu xoăn quấn quanh ngón tay, mềm mại xù xì.
"Được."
—Không đúng.
Anh dứt khoát bác bỏ mọi suy luận tưởng chừng logic chặt chẽ trong đầu.
Vì Tịch Triệu chắc chắn, tiền đề cốt lõi của suy luận này sai rồi.
Dù chấp niệm đáng sợ, dù điên cuồng đến đâu, người này sẽ không làm chuyện vượt giới hạn.
Dù là thiếu niên mắc bệnh trung nhị trước mặt hay chó điên phản diện trong truyện.
Linh hồn cốt lõi, đều là "Lộ Kiêu", dù trước khi gặp anh đã trải qua đau đớn, vẫn mang theo ánh mắt như thế—
Nhìn đôi mắt hổ phách lại sáng rực, khóe môi Tịch Triệu cong lên nét dịu dàng nhàn nhạt.
—Good puppy.
. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Một chút tiết lộ không tính spoil, trong nguyên tác gã khốn họ Tề thật sự "tiêu" rồi, nhưng bạn học Tịch sao có thể sai lầm được (giang tay).