- Trang chủ
- Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
- Chương 72: Quá khứ của tôi
Chương 72: Quá khứ của tôi
Truyện: Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Tác giả: Lý Bất Nhị
- Chương 1: Mở đầu 'cuồng nhiệt'
- Chương 2: Xuyên sách thần tốc
- Chương 3: Tâm ma la sát
- Chương 4: Hài kịch nhân gian
- Chương 5: Hàng xóm mới
- Chương 6: Khổ vì 'tình'
- Chương 7: Hợp tác vui vẻ
- Chương 8: Cố ý nhắm vào
- Chương 9: Ba kẻ đối đầu
- Chương 10: Người xem kịch
- Chương 11: Lại kìm nén
- Chương 12: Khách đêm khuya
- Chương 13: Dấu vết ban đầu
- Chương 14: Tuyệt đối không lệch hướng
- Chương 15: Bóng bay và chú gấu
- Chương 16: Cái gọi là định mệnh
- Chương 17: Lệch khỏi cốt truyện
- Chương 18: Đón tội
- Chương 19: Ngọn lửa ghen tị
- Chương 20: Tuyệt đối không để tâm
- Chương 21: Kẻ bất trị
- Chương 22: Điểm đặc biệt
- Chương 23: Cuồng phong
- Chương 24: Cả trường chấn động
- Chương 25: Đêm mất ngủ
- Chương 26: Dòng chảy ngầm
- Chương 27: Thánh quang rực rỡ
- Chương 28: Quan hệ săn mồi
- Chương 29: Không lùi bước
- Chương 30: Kịch bản mới
- Chương 31: Sân khấu vén màn
- Chương 32: Thật là buồn
- Chương 33: Ngứa ngáy
- Chương 34: Sao băng và ánh trăng
- Chương 35: Thực tại là gì?
- Chương 36: Chiếm hữu đặc biệt
- Chương 37: Thỏa thuận dạy kèm
- Chương 38: Lật bàn cờ
- Chương 39: Ba nguyên tắc
- Chương 40: Không cho nghi ngờ
- Chương 41: Bối rối và kiên định
- Chương 42: Đừng quên
- Chương 43: Gặp lại cố nhân
- Chương 44: Đau đớn là thật
- Chương 45: Sương mù dày đặc
- Chương 46: Ồn ào tĩnh lặng
- Chương 47: Khao khát mong chờ
- Chương 48: Bước vào lãnh địa
- Chương 49: Giao phó niềm tin
- Chương 50: Nhà là gì
- Chương 51: Quan hệ máu mủ
- Chương 52: Dưới bóng tối
- Chương 53: Kẻ đến không thiện
- Chương 54: Kết cục định sẵn
- Chương 55: Tôi đợi cậu
- Chương 56: Khoảnh khắc này vẫn tốt
- Chương 57: Đủ là dừng
- Chương 58: Dục vọng khống chế
- Chương 59: Phần thưởng thi cử
- Chương 60: Sóng gió thi tháng
- Chương 61: Người duy nhất cần chú ý
- Chương 62: Gặp gỡ tình cờ
- Chương 63: Quá khứ đẫm máu
- Chương 64: Sắc màu rối loạn
- Chương 65: Thiếu niên thiên tài
- Chương 66: Lòng người dễ thấu
- Chương 67: Làn sóng mộng mị
- Chương 68: Rung động bản năng
- Chương 69: Công tắc lý trí
- Chương 70: Muốn gì
- Chương 71: Dưới ô đêm mưa
- Chương 72: Quá khứ của tôi
- Chương 73: Làm sao để thích
- Chương 74: Cún hắc hóa
- Chương 75: Dục vọng khó cưỡng
- Chương 76: Nhân vật chính bỏ trốn
- Chương 77: Vũ điệu thách thức
- Chương 78: Say mê khó tỉnh
- Chương 79: Đau đớn hòa hợp
- Chương 80: Ân nhân cứu mạng
- Chương 81: Kẻ thù định mệnh
- Chương 82: Công chính vs phản diện
- Chương 83: Thử dò lòng người
- Chương 84: Thách đấu
- Chương 85: Định nghĩa thích
- Chương 86: Chú cún của tôi
- Chương 87: Bức ảnh chụp chung
- Chương 88: Tôi chính là tôi
- Chương 89: Giấc mộng năm xưa
- Chương 90: Không để lại tiếc nuối
- Chương 91: Bài học là gì
- Chương 92: Dấu vết trong bóng tối
- Chương 93: Cùng cậu
- Chương 94: Do dự không tiến
- Chương 95: Không phải bạn
- Chương 96: Kẻ chiến thắng cuối cùng
- Chương 97: Lời cầu hôn
- Chương 98: Hôm qua tái hợp
- Chương 99: Ký ức hoa anh túc
- Chương 100: Nghĩa mệnh phân lập
- Chương 101: Gió đêm quấn quýt
- Chương 102: Vết thương cũ
- Chương 103: Công thức đau đớn
- Chương 104: Đêm tim đập
- Chương 105: Trung nhị bất tử
- Chương 106: Gặp lại từ xưa
- Chương 107: Yêu và kỳ vọng
- Chương 108: Hành trình cổ tích
- Chương 109: Tâm tình thiếu niên
- Chương 110: Hẹn hò ngày lễ
- Chương 111: Đêm thổ lộ
- Chương 112: Tình nồng thời niên thiếu
- Chương 113: Cái gọi là yêu đương
- Chương 114: Kỳ nghỉ bắt đầu
- Chương 115: Năm tháng lệ rơi
- Chương 116: Đề tài xa lạ
- Chương 117: Nỗi đau trưởng thành
- Chương 118: Khách không mời
- Chương 119: Tương lai của nhau
- Chương 120: Một loại quyết tâm
- Chương 121: Dục vọng khao khát
- Chương 122: Sa đọa và kiếm chế
- Chương 123: Thiên phú nhân định
- Chương 124: Lời hẹn năm mới
- Chương 125
- Chương 126: Nhân vật chính duy nhất
- Chương 127: Sự thật thế giới
- Chương 128: Hoàn toàn thoát khỏi
- Chương 129: Đối diện
- Chương 130: Trong kỳ mẫn cảm
- Chương 131: Vật sở hữu riêng
- Chương 132: Hôm qua như đã chết
- Chương 133: Thiên vị tuyệt đối
- Chương 134: Sinh nhật vui vẻ
- Chương 135: Bài giảng đặc biệt
- Chương 136: Xứng đáng tự do
- Chương 137: Ván bài định mệnh
- Chương 138: Lật ngược ván bài
- Chương 139: Niềm tin gọi tên
- Chương 140: Cơn mưa dữ sẽ tới
- Chương 141: Lời đồn dậy sóng
- Chương 142: Tìm kiếm manh mối
- Chương 143: Vụ án cũ tái hiện
- Chương 144: Sự thật kép
- Chương 145: Khởi đầu của kết cục
- Chương 146: Kết cục (Phần một)
- Chương 147: Kết cục (Phần hai)
- Chương 148: Kết cục (Phần ba)
- Chương 149: Kết cục (hết)
- Chương 150: Ngoại truyện 1: Sau lễ tốt nghiệp
- Chương 151: Ngoại truyện 2: Làm sao để hôn
- Chương 152: Ngoại truyện 3: Gió trăng rực rỡ
- Chương 153: Ngoại truyện 4: Công thành chiếm đất
- Chương 154: Ngoại truyện 5: Hiệu ứng cánh bướm
- Chương 155: Ngoại truyện 6: Tình dục bên bờ tử thần
- Chương 156: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (1)
- Chương 157: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (2)
- Chương 158: Ngoại truyện: Đại tác chiến cầu hôn (Hết)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Mưa đêm, dưới ô, hơi thở, ánh mắt chạm nhau như nụ hôn chẳng vương d*c v*ng, mê hoặc đến choáng váng.
Trong không gian chật hẹp, đầu óc Lộ Kiêu trống rỗng, chẳng biết mình muốn tiến tới hay lùi lại. Gió lùa qua tai, trước mặt là đôi lông mày sắc lạnh, thờ ơ. Có khoảnh khắc, hắn tưởng Tịch Triệu sẽ tiến gần hơn.
Quấn quýt, nóng bỏng, hơi ấm cơ thể, như một khung hình được họa sĩ truyện tranh vẽ tỉ mỉ.
"..."
Cổ họng hắn chỉ phát ra một âm thanh yếu ớt. Tịch Triệu nhận lấy túi đồ, đứng thẳng người, kéo giãn khoảng cách – kẻ săn mồi mang khí thế áp đảo, nhưng khi tưởng cao trào sắp đến, anh lại nhẹ nhàng rút lui, chỉ khẽ cào một cái vào tim.
"Cảm ơn."
Mắt đen ánh lên vẻ trêu đùa.
—Anh vận hành ở trung tâm thế giới, những ý nghĩ vẩn vơ của nhân loại thì liên quan gì đến một con mèo xấu tính?
"Lún sâu" là điều Lộ Kiêu cảm thấy tất yếu. Crush, xung đột, rơi xuống như sao băng rực rỡ.
---
Mưa chưa tạnh, ánh mắt Tịch Triệu hạ xuống, dừng trên đầu ngón tay Lộ Kiêu vô thức nắm lấy tay áo anh. Lực rất nhẹ, có thể dễ dàng thoát ra, nhưng anh không động, chỉ lặng lẽ trao đối phương một ánh nhìn hỏi han.
Lộ Kiêu chìm trong vùng chiếm lĩnh của ánh mắt ấy, cảm giác choáng váng càng đậm: "Tôi nghĩ ra mình muốn gì rồi..."
Hắn ngừng một lát: "Lần trước tôi kể chuyện của mình, vì công bằng, cậu nói lần sau sẽ kể lại chuyện của cậu cho tôi. Tôi muốn nghe."
Mắt đen thoáng ngạc nhiên. Tịch Triệu thừa nhận, câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của anh. Nhưng ngẫm lại, từ khi quen biết, số lần Lộ Kiêu làm anh bất ngờ cũng đâu ít?
Đêm đó, qua điện thoại, Lộ Kiêu kể về một đứa trẻ không được cha mẹ mong đợi. Không khí tâm sự rất thoải mái, nhưng Tịch Triệu chỉ để lại một câu "Lần sau nhé" như lời từ chối. Anh tưởng Lộ Kiêu đã quên, không ngờ hắn lại nhắc vào lúc này.
Con người được tạo nên từ quá khứ, Tịch Triệu cũng không ngoại lệ. Nhưng vấn đề là, anh nên chọn "quá khứ" nào?
Mười mấy năm mơ hồ của "Tịch Triệu", hay "Thập Thất" ẩn giấu trong góc khuất tâm hồn?
—Anh không thuộc về thế giới này.
Lật lại câu chuyện, trên sân thượng đối đầu Từ Tử Dạ, Tịch Triệu từng hỏi: "Vấn đề ngay cả cậu cũng thấy, sao lại nghĩ cậu ấy không nhận ra?" Đúng, Lộ Kiêu không mù mờ, nhưng nếu lúc đó hắn hỏi hay thăm dò những điều bất thường trên người anh, dù khiêu khích thế nào, Tịch Triệu cũng có ngàn cách tránh né.
Anh chưa bao giờ thích hòa mình vào đám đông, chỉ là vị bạn học này nhạy bén chạm đúng ranh giới "vượt qua" đó.
Giờ nhắc lại "quá khứ", Tịch Triệu phát hiện mình chẳng cảm thấy bị xúc phạm.
Thời gian đúng là thứ ma thuật kỳ diệu.
Nhìn chút lo lắng ẩn trong mắt thiếu niên tóc nâu, anh khẽ cong môi: "Cậu chắc chứ? Không muốn thứ gì khác, chỉ muốn cái này?"
Lộ Kiêu gật mạnh.
Tịch Triệu không đáp ngay, bước lên bậc thang, giọng mang chút ý vị: "Được thôi, nhưng bạn học Lộ, vừa nãy cậu căng thẳng thế, tôi còn tưởng," anh ngừng một thoáng, giọng lười biếng trong mưa đêm, "cậu sẽ đòi hỏi gì đó không đứng đắn."
Lộ Kiêu suýt vấp ngã, vội lau nước mưa trên mặt, thu ô đầy hoảng loạn.
Người này! Người này! Sao cứ dùng giọng điệu bình thản nói ra mấy thứ kinh thiên động địa thế chứ?!
Gì mà "điều không đứng đắn"? Hắn là loại người đó sao?! Có suy nghĩ đó sao?! Là, là...
Hắn không muốn ư...?
Lộ Kiêu thầm phản bác, không phải không muốn...chỉ là... giờ vẫn chưa dám...
Khi cần hèn, con người phải hèn.
Hắn lén liếc về phía trước. Thân hình cao gầy đứng trước cửa sảnh, ánh đèn ấm áp phía sau, khi quay đầu, sự ấm áp hóa rực rỡ.
Đêm ấy, sấm xuyên qua linh hồn, gió thổi vào tim, mưa cuối hè tưới lên một đêm hoa hồng, từng bông nở rộ, đều mang tên anh.
Câu thần chú hắn cúi mặt niệm thầm.
Lộ Kiêu dần trấn tĩnh lại. Hắn chắc chắn, chắc chắn không muốn bị màn sương ấy ngăn cách, chắc chắn muốn gần người này hơn.
"Điều chưa biết" thì mê hoặc, nhưng hắn muốn nhiều sự thật hơn.
Mưa rơi không ngớt dưới mái hiên, cách vài bước, mắt đen Tịch Triệu dường như xa xôi. Anh nói:
"Tôi có thể kể cậu một câu chuyện."
—Cũng chào mừng đến với quá khứ của tôi.
---
Câu chuyện bắt đầu với nhân vật chính tên "Thập Thất", một cậu bé năm tuổi – có lẽ không hẳn năm tuổi, vì sau cơn sốt cao, cậu chẳng nhớ gì nữa. Ông lão ở bãi phế liệu chỉ dựa vào dáng vẻ mà đoán tuổi cậu.
Có lúc, Thập Thất nói cậu không thích cái tên này.
Ông lão ngạc nhiên. Đứa trẻ nhỏ xíu này từ khi tỉnh dậy luôn như đứa nhóc "già trước tuổi", trầm tĩnh sắc bén, chẳng bao giờ bộc lộ thích hay ghét rõ ràng, sao đột nhiên lại ghét tên mình?
Thập Thất bảo: Tôi hiểu rồi, ông đặt tên tôi là "Thập Thất" chắc chắn vì trước đó đã nuôi mười sáu đứa trẻ khác. Tôi không muốn tên mình giống ai cả.
Hừ, không muốn giống người khác cơ đấy, mới tí tuổi mà bá đạo thế! Ông lão đành giải thích, ngày nhặt được cậu là "mười bảy tháng tám", nên mới đặt tên vậy. Ông còn nói, nuôi một mình cậu đã đủ mệt rồi, làm sao nuôi nổi mười sáu đứa?
Cậu bé không tin. Ông lão biết bao chữ, chắc chắn có thể nghĩ ra cái tên độc nhất và hay ho hơn. Thế là cậu đơn phương tuyệt giao với ông, tối kéo chăn nhỏ cuộn mình vào góc.
Khi giận, cậu chẳng ồn ào như những đứa trẻ khác, chỉ nhắm mắt, bóng lưng viết rõ hai chữ "từ chối".
Căn nhà tồi tàn chật chội, gió lùa, không cách âm. Cậu bé ngủ mơ màng, cảm giác ai đó đắp thêm chăn cho mình. Giọng già nua cười khẽ, nói: cầu thần phế liệu phù hộ tiểu Thập Thất khỏe mạnh, vui vẻ, nhóc là đứa trẻ duy nhất ta từng nuôi.
Cậu bé cuộn mình giả vờ ngủ say, nên chẳng nghe thấy lời ngây ngô đó.
Đúng thế, rất ngây ngô. Cậu chẳng đọc cổ tích nữa, cũng biết thần thánh ma quỷ đều là giả, thế gian càng không có ma thuật.
Nhưng nghĩ kỹ lại.
Thôi được, thần phế liệu vĩ đại, tôi đành chấp nhận cái tên "Thập Thất" vậy.
---
Cuộc sống khu ổ chuột rất tẻ nhạt. Thập Thất thường ngồi trong nhà đọc sách ông lão nhặt về. Cậu học nhanh, chữ không biết chỉ cần ông giảng một lần là nhớ mãi. Thiên văn, địa lý, toán học, thơ ca... Văn minh bị người ta vứt bỏ mở ra cho cậu từng thế giới kỳ diệu ở vùng đất hoang vu này.
Ông lão chưa từng kể về lai lịch của mình, nhưng với mọi loại sách, ông đều nói được đôi câu, thỉnh thoảng chỉ vào đâu đó bảo "in sai rồi" hay "quan điểm này lỗi thời rồi"...
Một hôm nhặt phế liệu về, thấy cậu bé cầm
Phương pháp tính nhanh
tự học tính toán năm chữ số, ông lão cảm thán: Tiểu Thập Thất, thật ra cháu không nên ở nơi này.
Nơi đây đổ nát, mục ruỗng, ánh sáng của cháu đáng ra nên tỏa ở chân trời rộng lớn hơn.
Cậu bé không đáp, chỉ chậm rãi thu lại giấy nháp viết đầy, rồi ném cùng cuốn sách vào đống phế liệu sắp chở đi, không chút lưu luyến.
Cậu nói, nơi này cũng chẳng có gì tệ.
Ông lão chỉ cười, cười rồi ho sù sụ, nhận cốc nước cậu đưa, làm bộ hài hước: Haizz, biết làm sao được, chắc tại ông cô đơn quá, trời cao mới ném cháu xuống đến bầu bạn.
Đừng cô đơn. Cậu hiếm hoi nhìn ông nghiêm túc, nhấn mạnh, đừng cô đơn.
Sách nói, cô đơn sẽ nuốt chửng con người.
Vậy nên, đừng để bị nuốt.
Ông lão không nói thêm.
Thật ra cả hai đều biết, nơi này tệ hại vô cùng. Nhà cửa rách nát, con người vô cảm, cuộc sống cằn cỗi. Mỗi ngày mở mắt, đầu tiên nghĩ hôm nay có đủ đồ ăn không, rồi liệu có sống được đến mai hay không.
Nhiều lần ông lão không yên tâm để cậu ở nhà một mình, ra ngoài đều cẩn thận dẫn theo. Đôi mắt đen sáng thấy những người gầy trơ xương – nếu đó còn được gọi là "người" – nằm dưới cột đèn, bên đường, trong cống rãnh. Vài ngày sau nhìn lại, chỉ còn xác chết đầy ruồi nhặng.
Thập Thất không muốn sợ, nhưng lòng bàn tay vô thức siết chặt vạt áo ông lão. Trên đường về, cậu khẽ hỏi: Sau này cháu cũng sẽ thành như thế sao?
Ông lão xoa đầu cậu, vẫn nụ cười hiền từ hài hước: Sao thế được? Thần phế liệu bảo vệ trẻ con. Tối qua ông còn thấy hình cháu lớn lên, ôi, đẹp trai lắm.
Từ hôm đó, mỗi lần dẫn cậu ra ngoài, ông lão đều đi dò đường trước, không để cậu thấy những xác chết đói nữa.
Trẻ con hay quên, những thứ không hay thì vứt hết khỏi đầu đi.
Thập Thất gật đầu, nói: cháu quên rồi.
---
Người khu ổ chuột biết ông lão Tây ở trạm phế liệu phía tây nuôi một đứa nhỏ, nhịn ăn nhịn mặc để dành cho nó. Sợ cậu bị bắt nạt khi ông ra ngoài, ông còn tặng quà hàng xóm nhờ trông chừng.
Chị Thanh đậm son phấn tựa tường, nhận hộp thuốc lá từ ông lão, môi đỏ in dấu son, cười khanh khách, trêu chọc: Ông còn che chở nó được mấy năm? Chi bằng đưa đến chỗ tôi bưng trà rót nước. Lần trước thấy thằng nhóc đó, mặt trắng trẻo, lớn lên chắc chắn còn đẹp hơn nữa, nhỉ?
Ông lão cười giả ngốc, rời đi còn cảm ơn. Sau này, cho đến khi bị gã đầu gấu bắt hợp tác kế hoạch bắt cóc, cậu bé vẫn giữ vẻ bùn đất lấm lem như khỉ.
Tên bán thịt ở góc phố buông dao, tay đầy dầu mỡ nhét vài trăm tệ của ông lão vào tạp dề mình, giọng khàn như vừa bị cắt cổ, nghe mà rợn người. Nhưng cậu bé vẫn cố phân biệt những lời "ra đòn không đủ lực", "mày chưa ăn cơm à? Chân đá gì mềm như bông vậy".
Tên bán thịt thẳng tay đá cậu ngã lăn, nhổ nước bọt, giọng đáng sợ hơn quỷ: Khi lão già đó chết, tao sẽ không dạy mày nữa đâu.
Thập Thất im lặng, chẳng phản bác, nhưng khi lao tới lần nữa, động tác mang theo chút tàn nhẫn máu me, thứ gì đó đáng sợ ló dạng nhìn thế giới.
Thật đáng ghét, cậu cúi đầu che đi ánh mắt u tối.
Con người dường như lớn lên từ khi học được cách nói dối.
---
Dù ông lão tính toán nhiều, ông vẫn chỉ là một lão nhặt phế liệu. Có người nể mặt, cũng có kẻ muốn xem trò cười. Như một danh nhân từng nói, "Kẻ mạnh giận dữ, vung kiếm về phía mạnh hơn; kẻ yếu giận dữ, lại vung kiếm về phía yếu hơn."
Lại một lần đám "đồ rùa" mà ông lão nói xông vào nhà cướp bóc, bắt nạt. Thập Thất lau máu ở khóe miệng, chẳng phản ứng nhiều. Cậu biết, nếu cứ mãi là "kẻ yếu nhất", chuyện này sẽ chẳng bao giờ chấm dứt.
Mắt đen trầm lắng, mang theo vẻ bình tĩnh đến mức không hợp tuổi.
Cậu nghĩ, phải có cách giải quyết dứt điểm.
Lần nữa gặp đám trẻ lớn hơn mình năm sáu tuổi, Thập Thất không đứng yên mà quay người bỏ chạy. Hành động này như khơi dậy hứng thú của đám bắt nạt, chúng hò hét đuổi theo, miệng tuôn ra những lời bẩn thỉu học từ người lớn.
Thập Thất không để ý, chỉ ngoảnh lại để xác nhận chúng đang đuổi theo mình, rồi lanh lẹ vượt qua đống phế liệu nhỏ. Sau một loạt tiếng "lộp bộp", cả đám rơi vào chiếc bẫy ngụy trang tinh vi, đáy hố đầy v*t c*ng, chúng ngã kêu la thảm thiết.
Cậu bé lạnh lùng đứng trên mép hố, nhìn đám người gào thét giận dữ, rồi dần chuyển sang hoảng loạn cầu xin khi không thể trèo lên.
Lúc đó, cậu hiểu, con người thật sự có nhiều gương mặt.
Bỏ mặc lời van xin thảm thiết, Thập Thất rời khỏi nơi vắng vẻ cậu đã chọn kỹ càng.
Trời cũng chiều lòng, đêm đó mưa lạnh đổ xuống, xối xả trùm lên thế giới u tối. Người núp dưới mái hiên còn run cầm cập, huống chi kẻ phơi mình trong mưa đau đớn thế nào.
Trang sách trong tay mãi không lật, đến lần thứ bảy cậu ngẩng lên nhìn ra cửa sổ, ông lão cuối cùng cũng về. Đó là lần đầu cậu thấy ông nghiêm túc đến vậy, đôi mắt đục ngầu ánh lên sự sáng tỏ trong sấm chớp.
Ông lão lặng lẽ nhìn cậu, không trách móc, không chất vấn, chỉ khẽ thở dài: Thập Thất, nói ông nghe, được không?
Cậu siết chặt cuốn sách, làm nhăn cả trang.
Ông lão không nói mình đã xử lý thế nào, chỉ là sau đó, đám bắt nạt thấy cậu đều tránh như tránh rắn rết.
Trong căn nhà lung lay dưới mưa gió, một già một trẻ quay lưng im lặng, như trận kéo co câm lặng, ai mở miệng trước là thua.
Đêm dài, khi ông lão tự thuyết phục mình bằng những lời "trẻ chưa đến tám tuổi mà nói gì 'tam quan'", "một mình đấu cả đám cũng giỏi", "đất sét cũng phải nổi ba phần lửa, tiểu Thập Thất bị bắt nạt quá nên nổi giận cũng phải"... thì bên cạnh lặng lẽ đưa tới một mẩu giấy, chữ viết non nớt:
【Thần phế liệu ơi, người này hình như giận rồi, ngài giúp tôi xin lỗi ông ấy được không?】
Nhìn mẩu giấy, ông lão vừa tức vừa buồn cười.
Trong góc, cậu bé tóc đen vẫn giữ vẻ lạnh lùng ít nói, chỉ có góc sách nhàu nhĩ lộ ra chút căng thẳng.
Ông đứng dậy, lưng còng, như ngày nhặt được cậu khi đang sốt cao, vỗ nhẹ đầu cậu. Bàn tay đầy nếp thời gian mang theo nỗi buồn, thì thầm trong đêm, đầy u hoài.
Ông nói: Thập Thất à, thế giới này không hề tốt đẹp, nhưng hứa với ông, cố gắng làm người lương thiện, được không?
Ít nhất, đừng để sau này nhớ lại, ngay cả chính mình cũng không tha thứ được.
. . .