Thế nhưng, thấy nàng vì cứu ta mà ngờ nghệch tự thương, lòng ta lại lưỡng lự.

Thôi thì giả bệnh thêm một thời gian vậy.

Ta trao roi và ngọc bội cho nàng, hai chúng ta sống như một phu thê bình thường, bình thản trôi qua ngày tháng.

Chính những ngày như thế, khiến ta suýt quên mất bản thân vốn có sứ mệnh gì.

Trước khi “chết”, ta chỉ muốn an bài ổn thỏa cho nàng.

Với tính cách trung lương thuần hậu ấy, nàng dễ bị kẻ khác lợi dụng, nhất là vị phụ thân đầy giả trá của ta, nàng lại trung thành đến ngu muội.

Ta gửi thư cho Khả Hãn, dặn nàng đích thân mang đi. Nếu mọi chuyện diễn ra đúng như dự liệu, Khả Hãn chắc chắn sẽ đem ba tòa thành để đổi lấy công chúa của mình.

Không ngờ, thư bị phụ thân ta phát hiện, lại nhân cơ hội này mà muốn lôi kẻ phản nghịch ẩn trong tướng phủ ra ánh sáng.

Lôi ra rồi thì sao chứ? Tất cả đều nghĩ rằng ta đã chết.

Dù vậy, ta vẫn phớt lờ thánh lệnh, bất chấp hiểm nguy, quyết cứu nàng bằng mọi giá.

Ta biết, phụ thân ta khôn ngoan thế nào, chắc hẳn sẽ đàm phán với Khương quốc để thả nàng ra.

Nhưng ta không thể để bất kỳ rủi ro nào xảy ra thêm lần nữa.

Chỉ đến khi ôm được nàng vào lòng, tim ta mới thật sự bình yên.

Sau khi đưa nàng hồi hương, ta lao đầu vào trận chiến quyền mưu, ngày đêm chẳng nghỉ.

Lúc đầu, ta chỉ mang theo chí khí quyết tử.

Nhưng bây giờ… ta không muốn chết nữa.

Ta đã hứa với nàng—sống thật lâu, sống đến bạc đầu.

Đợi đến ngày mọi việc lắng xuống, ta chỉ muốn mỗi ngày cùng nàng tắm nắng.

Tựa như giờ phút này, chúng Táp Nam bên nhau trên thảo nguyên bao la, ánh dương ấm áp phủ xuống.

Nàng bỗng nghiêng đầu, tựa cằm lên tay nhìn ta, đôi mắt hổ phách lóe lên tia tinh quái.

Vừa nhìn đã biết lại định trêu chọc ta.

“A Niên, theo lễ pháp Khương quốc, nữ tử muốn nạp sủng nam cần được phu quân đồng ý. Chàng nói xem… ta có thể…”

“Không thể.”

Nàng còn chưa nói dứt lời, ta đã buột miệng từ chối không cần nghĩ ngợi:

“Trừ phi người ấy tên là Lăng Thừa Niên.”