19.
Kết cục… sao lại chẳng sao?
Vết thương chảy máu không ngừng, A Niên thân thể vốn yếu ớt, vậy mà suốt đêm không chợp mắt, tự tay hầu hạ chăm sóc ta.
Khi ta tỉnh dậy, chỉ thấy chàng tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi,
khoé mắt hoe đỏ.
Thương cũ vừa lành, nay lại thương mới chồng lên, ta lại một lần nữa bị giữ lại trong phủ.
Trước khi lên đường, đại tướng quân long trọng phó thác tướng phủ cho ta trông giữ.
Thích khách đêm đó chẳng bắt được ai, ông lòng dạ chẳng yên, nhưng vẫn chỉ đành lên ngựa rời đi.
Lăng Thừa Diên sau khi dỗ dành Diệp Tri Tuyết nước mắt đầm đìa, quay đầu lại, liếc qua lớp băng trắng quấn nơi bụng ta, ta cứ ngỡ hắn sẽ lại mắng ta là đồ ngu, nhưng không…
Hắn giục ngựa lại gần, nhấc cằm nhìn xuống ta, thần sắc cao ngạo lạnh lùng:
“Cố Tuế, ngươi thật cho rằng bảo vệ hắn như thế, thì cái tên bệnh hoạn đó sẽ sinh lòng kính trọng ngươi sao?
“Ta hiểu rõ nam nhân. Nếu chẳng phải sắp chết đến nơi, hắn há lại chịu cưới ngươi?
Ngươi ngu đến mức còn định dạy hắn võ công, chữa khỏi cho hắn sao?
“Ta nói cho ngươi hay — cái lối lấy lòng, cam tâm chịu đựng này, với ta vô dụng, với hắn cũng chẳng ích gì.
“Một nữ tử chẳng có chút nhu hòa nữ sắc, ngươi nghĩ xem, nam nhân nào lại thật lòng để tâm?”
Nói xong, hắn nhìn ta bằng ánh mắt đầy thương hại, rồi vung roi, giục ngựa rời đi như một cơn gió lạnh.
20.
“Tuế Tuế… Tuế Tuế?”
Không rõ A Niên gọi ta bao nhiêu lần, ta mới giật mình hoàn hồn.
“À… chàng vừa hỏi gì?”
A Niên thở dài bất lực, dùng đuôi bút lông gõ nhẹ lên tờ tuyên chỉ trước mặt:
“Đêm qua nàng nói có một chữ không hiểu nghĩa, nói cho ta nghe, ta viết ra cho nàng xem.”
Ta gãi đầu lúng túng, lắp bắp:
“Chữ ‘Kiều’…”
【Một nữ tử chẳng có nửa phần kiều thái, thử hỏi nam nhân nào ưa thích?】
Câu nói của Lăng Thừa Diên như ma âm quanh quẩn trong đầu ta suốt mấy ngày không dứt.
Rốt cuộc “kiều” là gì?
Là như Diệp Tri Tuyết, nhu mì nũng nịu?
Hay như công chúa, kiêu căng ngang ngược?
Ta dán chặt ánh mắt nhìn A Niên viết xong chữ ấy, chăm chú chờ chàng giải thích.
Chàng ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt ta, bất giác bật cười:
“Hiện tại, dáng vẻ nàng thế này, chính là — kiều.”
Ta trợn tròn mắt.
“A?”
Xem ra A Niên cũng chẳng thông tuệ như ta vẫn tưởng,có lẽ chữ ấy chàng cũng chẳng thực hiểu nghĩa, chỉ là thuận miệng nói đại cho qua.
Thế nhưng nét cười nơi khóe môi chàng lại càng sâu hơn.
“Chính là dáng vẻ này đây, ngốc nghếch đáng yêu, chính là ‘kiều’.”
Chàng chậm rãi, từng chữ từng lời nói rõ:
“Bất kỳ dáng vẻ nào khiến người ta sinh lòng yêu thương đều là ‘kiều’. Kiều kiều… là để nhập tâm quân tử.”
Từ hôm ấy trở đi, lời Lăng Thừa Diên từng nói kia dường như tan biến khỏi trí nhớ ta.
Trong đầu, chỉ còn vương lại mãi một câu ấy của A Niên, lặp đi lặp lại, quẩn quanh chẳng dứt.
Tựa như đặt chân giữa tầng mây, phiêu diêu bay bổng, lại chẳng biết rơi về đâu.
21.
Hôm ấy, sau khi A Niên thay thuốc vết thương nơi bụng cho ta, chàng lấy chiếc hộp gỗ trên đầu giường, đặt vào tay ta:
“Tuế Tuế, về sau nàng chớ dùng kiếm nữa.”
Chiếc hộp gỗ này ta đã thấy từ đêm tân hôn, vẫn luôn đặt cẩn thận nơi đầu giường — ắt hẳn là vật chàng yêu quý nhất.
Ta mở nắp, bên trong an tĩnh nằm một sợi roi.
Thân roi được khảm ngọc, chất liệu quý báu, da roi mượt mà bóng sáng, vừa nhìn đã biết từng được cầm nắm bao năm, trải bao sương gió thời gian.
“Dùng thứ này đi, đó là di vật mẫu thân ta để lại.”
A Niên lấy roi ra, phía dưới còn lót một quyển sách dày.
“Trong sách này ghi lại kỹ pháp cùng chiêu thức dùng roi. Ta sẽ đọc cho nàng nghe.”
“Chàng nói… mẫu thân chàng cũng biết võ?”
“Ừm.”
Nhất thời, trong lòng ta dâng lên một nỗi thương xót.
“Phụ mẫu chàng đều là người luyện võ, thân thể chắc khỏe cường tráng, vậy cớ sao…”
…cớ sao sinh ra chàng lại yếu đuối như vậy?
Ta từng nghĩ thể trạng yếu nhược của chàng là do theo mẹ.
Ta khẽ thở dài.
A Niên tựa hồ nghe hiểu phần lời ta chưa nói hết, chàng chẳng lấy đó làm giận, ngược lại còn trêu chọc ta:
“Tuế Tuế, phụ mẫu nàng chẳng cũng sinh ra nàng với đường chân mày sâu, trông chẳng giống người Trung Nguyên chút nào.”
Ta chớp mắt, đôi con ngươi dưới nắng ánh lên sắc hổ phách lấp lánh:
“Người trong quân doanh còn nói mắt ta trông giống yêu quái nữa kia.”
Vừa dứt lời, A Niên liền nghiêng người tới gần ngắm ta, khiến ta sững người.
Mi chàng gần trong gang tấc, dày rậm như cánh lông vũ, khiến ta nhìn đến ngẩn ngơ.
Ta nghe chàng nói:
“Rất đẹp.”
Chợt giật mình tỉnh lại, tay ta chẳng rõ từ bao giờ đã cầm một khối ngọc, trên mặt ngọc khắc một chữ “Niên” — chữ ta mới học viết chưa lâu.
“Khối ngọc này là ngọc đường, sắc nó giống với màu mắt nàng, đeo lên người nàng là hợp nhất.”
A Niên thuần thục buộc sợi dây đeo, tự tay đem miếng ngọc đeo vào bên hông ta.
Ta quý không kể xiết, ngón tay cứ mãi vuốt ve theo nét khắc tinh xảo nổi lên mặt ngọc.
Tựa như, đem chữ ấy khắc sâu vào trong tim.
22.
Từ ấy, ta bắt đầu học dùng roi.
Sợ A Niên mệt mỏi, ta bện cỏ làm một tấm đệm nhỏ cho chàng ngồi dưới bóng cây.
Chàng vừa đọc chiêu thức trong sách, vừa ngẩng đầu dõi theo ta luyện tập.
A Niên… thật sự rất thông minh.