28.

Bao nhiêu thuốc bổ, linh dược quý giá ào ào được đưa vào trướng của ta như nước chảy.

Trải qua nhiều ngày điều dưỡng, ta cuối cùng đã có thể bước xuống giường.

Thế nhưng đôi chân vẫn thỉnh thoảng lại co rút, mất sức. Lại thêm một lần ngã quỵ… Hách

Ba nhanh tay đỡ lấy bả vai ta, khiến thân thể yếu mềm của ta dựa vào lòng hắn.

“Công chúa, để thuộc hạ dìu người đi một đoạn.”

Thân hình hắn vạm vỡ như núi, vậy mà mỗi lần trò chuyện cùng ta đều thẹn thùng, cúi đầu đỏ mặt.

Từ lời hắn kể, ta biết ở đất Khương Quốc này, màu da lúa chín được coi là mỹ mạo, mà dung mạo anh khí như ta, lại càng được sủng ái tôn vinh.

Các dũng sĩ dưới trướng Khả Hãn đều nguyện lòng làm nam sủng cho công chúa, duy chỉ có Hách Ba là người được chọn.

Ta nhẹ đẩy tay hắn ra, đối diện ánh mắt ẩn ẩn thương tâm kia, ta hơi áy náy, dịu giọng nói:

“Thứ lỗi cho ta, Hách Ba… Ta đã có phu quân rồi.”

Dẫu A Niên đã về với cát bụi, nhưng trong lòng ta, chàng vẫn là phu quân duy nhất.

Ta thầm tính toán phải tìm dịp trở về Đại Kinh, để thay chàng thắp nén hương nơi linh đường, và nhất định sẽ mang Đại Tráng – chiến mã nuôi tại phủ tướng quân – theo mình rời đi.

Xa xa trước đại trướng, có vài bóng người lần lượt bước ra, ta còn chưa trông rõ, thì bỗng chốc khựng lại.

“Kia… kia chẳng phải là—”

“Là sứ thần do hoàng đế Đại Kinh phái tới.” – Hách Ba giải thích.

Người đi đầu trong đoàn sứ thần kia, thắt lưng hắn có treo cây roi của ta, mà chiếc trường bào đen hắn khoác trên người, lại giống hệt với chiếc trong mộng ta từng thấy!

Dưới vành mũ trùm, dung mạo hắn bị che phủ trong bóng tối, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn đầy quen thuộc.

Tim ta đập liên hồi, như thể sắp phá tan lồng ngực mà vọt ra ngoài.

Khi thấy hắn đã xoay người lên ngựa, ta nóng lòng đuổi theo, chạy từng bước… từng bước…

Ba bước chưa đến đã ngã lăn xuống đất.

“Công chúa cẩn thận!” Hách Ba lại làm đệm thịt, ta ngã thẳng vào lòng hắn.

Từ khóe mắt, ta trông thấy người kia đang giơ roi giục ngựa dường như khựng lại một thoáng, song rồi vẫn tiếp tục thúc ngựa rời đi.

Ta vội vã chạy vào đại trướng:

“Phụ hãn! Người từng nói, chỉ cần là nam nhân mà ta để mắt tới, người đều sẽ ban tặng cho ta, lời ấy… còn tính không?”

Lần đầu tiên ta gọi ngài là phụ hãn, ngài xúc động đến đỏ cả mắt:

“Tự nhiên là tính! Táp Na của ta đã để mắt đến ai rồi?”

“Chính là vị sứ thần vừa rời đi ban nãy… Ta muốn người ấy!”

29

Tái ngộ sứ thần, đã là chuyện của mấy tháng sau.

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, thiên triều Đại Kinh nổi lên cơn sóng gió máu tanh, nội đình rúng động, quyền mưu tranh đoạt.

Nay sứ thần lại viễn chinh đến Khương quốc, ắt hẳn cục diện đã định.

Phụ hãn hạ lệnh thiết yến trong đại trướng, khoản đãi long trọng.

Người nâng chén đầu tiên, cười nói:

“Nay triều cục Đại Kinh vừa định, sứ đại nhân bách sự bề bộn,

vẫn không quản đường xa ngàn dặm, nể tình hàn xá mà đến—bản hãn kính ngài một chén!”

“Khả Hãn khách khí rồi.”

Người kia giơ cao chén ngọc, từ xa kính rượu.

Môi mỏng khẽ mở, động tác uống rượu tao nhã khoan thai, chậm rãi mà vững vàng.

Tựa như dáng vẻ lúc hắn nhấp thuốc năm xưa.

Ta ẩn mình sau rèm lụa, mắt không rời khỏi khuôn mặt nghiêng thanh tú ấy.

Tim ta đập dồn dập chẳng ngớt— vị sứ thần kia, không ai khác, chính là A Niên.

Thấy người uống cạn rượu, Phụ hãn khẽ nhếch môi cười, che giấu trong một cái ho nhẹ:

“Bản hãn xin kính thêm một chén, tạ ơn đại nhân đã cứu lấy ái nữ.

Nếu không phải phụ thân người đoạt lấy phong thư, bản hãn đã sớm hay tin, cũng chẳng để Táp Na phải chịu bao khổ nhục!”

“Đó là tội thần, chẳng phải là phụ thân của ta.”

“A, là bản hãn lỡ lời,” Khả Hãn thở dài nói tiếp:

**”Bản hãn từng khâm phục hắn là vị tướng huyết cốt vì quốc, không ngờ lại ôm mộng quyền cao, vừa muốn nuốt trọn Khương quốc, lại muốn đoạt lấy vương vị Đại Kinh.

Một mũi tên bắn hai chim, lòng lang dạ thú!

May nhờ đại nhân lập kế cải dung trá tử, mới có thể bảo toàn tánh mạng cho bản hãn.

Thật khiến người khác hâm mộ Đại Kinh có được bậc tâm phúc như ngài— dũng lược, mưu trí, nhẫn nhịn mấy năm mà không ai hay.

Chắc hẳn…

người đến cầu thân với đại nhân nay đã đạp gãy ngưỡng cửa rồi nhỉ?”**

Lời vừa quanh co khúc khuỷu, chợt chuyển sang chuyện hôn phối.

A Niên, hay đúng hơn là Lăng Thừa Niên, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, rồi nghiêm túc đáp:

“Đa tạ Khả Hãn quan tâm, tại hạ đã có thê thất.”

Lúc thốt ra câu này, ánh mắt hắn lướt nhẹ qua rèm châu sau lưng Phụ hãn.

Phụ hãn sững một khắc, rồi bật cười lớn, vung tay nói:

“Không sao không sao! Nào, đại nhân hãy uống tiếp, đêm nay cứ tận hứng!”

30

Phụ hãn quả là người giữ lời. Hễ ta đã chọn ai, người sẽ lập tức mang đến trước mặt.

Ngài đích thân đuổi hết gia nhân khỏi nội trướng, ghé sát tai ta, nháy mắt cười gian:

“Phụ hãn đã hạ cho con dược tốt nhất rồi.”

Nói đoạn, người hân hoan rảo bước rời đi, tựa như hoàn thành một công vụ trọng đại.

Ta lặng nhìn nam tử đang say giấc trên giường, không khỏi thở dài một hơi.

Qua đoạn đối thoại giữa phụ hãn và hắn, toàn cục thế sự đã hiện rõ trong lòng ta.

Thì ra phụ hãn và hoàng đế Đại Kinh sớm đã mật đàm, mưu định liên minh để trừ bỏ Long Tường quân, thế lực dã tâm.

Mà A Niên—vốn không hề bệnh tật— chỉ là ẩn nhẫn suốt bao năm để mưu sâu kế vững.

Văn võ song toàn, lại là người được hoàng đế trọng dụng bậc nhất.

Hơn thế, dung mạo hắn… quả đúng như lời phụ hãn: kẻ cầu thân muốn gãy cả ngưỡng cửa.

Hắn từng cứu ta, lại đưa ta trở về cội nguồn, ta sao có thể vì tư tình mà giữ chặt hắn ở lại?

“A Niên, chàng mấy năm qua hẳn là đã quá mỏi mệt… hãy ngủ một giấc cho thật ngon.”

Tỉnh giấc rồi, cứ hãy rời đi.

Trở về Đại Kinh, làm nam tử phong lưu được người người mến mộ, cưới vợ, sinh con, sống trăm tuổi dài lâu.

Ta xoay người bước đi. Chỉ mới đi được mấy bước…

“Vút!”