QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Đại tướng quân quát lớn, ánh mắt chuyển sang ta, dường như đang chờ một lời giải thích.
“Ngươi có gì muốn nói không?”
Lúc dạy ta võ nghệ, đại tướng quân từng dặn dò rất kỹ: nhất định phải bảo hộ Lăng Thừa Diên chu toàn.
Ta biết, trong ba người con, ông thương yêu nhất là vị tam công tử này.
Trong lòng ta, đại tướng quân vừa là sư phụ, vừa là phụ thân.
Bởi thế, ta luôn xem việc bảo vệ Lăng Thừa Diên là nghĩa vụ trên hết. Cho dù hắn ghét bỏ ta, mắng nhiếc ta, ta vẫn trung thành đi theo phía sau, chưa từng rời bước.
Thời gian trôi qua, hắn dường như cũng quen rồi.
Việc hôm nay, ta đã phụ lòng kỳ vọng của đại tướng quân, nhưng… ta không hối hận.
Bởi ta đã bảo vệ được người mà ta thật tâm muốn bảo vệ.
Ta cúi đầu lạy, giọng nói bình tĩnh, không chút dao động:
“Đồ nhi hổ thẹn với ân dạy dỗ của đại tướng quân, xin cam tâm lĩnh ba mươi trượng quân côn.”
Bỗng có tiếng bước chân lảo đảo từ ngoài cửa vọng vào, nhẹ thì nhẹ đó, nhưng lại giẫm nặng nề lên tận đáy lòng ta.
A Niên khụy gối bên cạnh ta, trầm giọng nói:
“Phụ thân, vết tên trên mình Tuế Tuế chưa lành hẳn, mọi sự đều do con mà ra, xin để con gánh lấy hình phạt.”
Đại tướng quân liếc mắt nhìn chàng, hờ hững nói: “Với cái thân thể ấy của ngươi?
Chẳng lẽ ngươi muốn để vi phụ gánh cái danh giết con sao?”
Không hiểu vì sao, ta thoáng trông thấy khoé môi A Niên nhếch lên, tựa như cười lạnh.
Nhưng vừa định nhìn kỹ lại, nét ấy đã tan biến.
A Niên… xưa nay chưa từng có ánh mắt như vậy…
Chàng trước nay vẫn luôn ôn hòa như ánh dương ấm áp.
17.
Biên cương cấp báo truyền về.
Hung Nô tái phạm, huy động tới năm vạn binh mã, liên tiếp đánh hạ ba tòa thành nơi biên ải.
Long Tường quân lưu thủ tại tiền tuyến tổn thất thảm trọng.
Thì ra, cuộc đầu hàng trước kia chỉ là kế trá hàng, ngay cả chiếc thủ cấp mà chúng dâng nạp cũng là người giả mạo dùng dịch dung che mắt.
Hoàng thượng nghe tin, long nhan đại nộ, đêm lập tức triệu đại tướng quân nhập cung.
Chuyện ta và Lăng Thừa Diên bị trách phạt cũng vì thế mà gác lại.
Bệ hạ hạ lệnh cho toàn quân chỉnh đốn sắp xếp, rạng sáng hôm sau tức khắc khởi hành hồi biên, tuyên thệ đoạt lại thành trì, tuyết rửa nhục quốc.
Một chuyến này, dữ lành khó liệu.
Ta ngồi trông A Niên uống xong bát thuốc, đưa chàng chiếc sáo trúc:
“Ta để Đại Tráng lại cho chàng. Về sau mỗi ngày nó sẽ dẫn chàng lên núi phơi nắng.
Chỉ cần thổi sáo một tiếng, dù ở đâu, nó cũng sẽ trở về cạnh chàng.”
“Chàng yên tâm, Đại Tráng xưa nay chẳng để ai lại gần ngoài ta.
Nay nó đã để chàng cưỡi lên lưng, cũng xem chàng là chủ nhân rồi.”
Nơi sa trường, chiến mã là bằng hữu sinh tử. Một con tuấn mã hiểu ý chủ là vật báu vô giá.
Nay ta đem nó để lại cho chàng, tức là tự rút đi một phần sinh cơ nơi chiến địa.
Nhưng ta cũng có tư tâm.
Ta không muốn A Niên cô quạnh một mình trong phủ lớn quạnh hiu.
Lại càng không đành để Đại Tráng cùng ta đi vào chỗ chết.
A Niên trầm mặc, tiếp lấy cây sáo. Hồi lâu, chàng mới khẽ nói:
“Tuế Tuế, lần sau trở về, có thể hái thêm cho ta ít táo mềm không?”
Mắt ta nóng lên, sống mũi cay cay: “Được chứ… Nhưng chàng phải ngoan ngoãn tẩm bổ thân thể.
Nhớ kỹ khẩu quyết ta dạy, siêng năng tụ khí. Thân thể người học võ vốn khỏe hơn thường nhân, nếu chàng học được vận công tụ khí, bệnh tất có thể chữa khỏi.”
“Đến khi bệnh lành, thân thể cường kiện, luyện được bản lĩnh, chàng ắt sẽ là công tử được ái mộ nhất chốn kinh thành.
Ta lấy được chàng, cũng xem như là lời to rồi.”
Không hiểu vì sao, ta bỗng dừng chẳng nổi lời nói, tựa như chỉ sợ bản thân không còn dịp để nói thêm điều gì nữa.
Lệ ứa nơi mi, chỉ chực rơi.
“Khó khăn lắm ta mới có một phu quân, chàng nhất định phải sống đến trăm tuổi cho ta!”
18.
Giọt lệ còn chưa kịp rơi, chợt bên ngoài vang lên tiếng la thất thanh: “Bắt thích khách!”
Đêm trước ngày xuất chinh, lại có thích khách tập kích tướng phủ. Lẽ nào Hung Nô đã trà trộn vào kinh thành?
Nghĩ tới đây, ta liếc nhìn A Niên một cái an lòng, rồi thổi tắt nến trong phòng, lặng lẽ thi triển khinh công bay về hướng đại sảnh nơi đại tướng quân cư ngụ.
Trong viện chính, đã sớm chém giết hỗn loạn, thích khách áo đen che mặt tuy không nhiều,
nhưng lại có thể quần nhau cùng một đám thị vệ thiện chiến.
Đang giữa hỗn chiến, một bóng đen thình lình lẩn mình hướng về Tây viện.
Tim ta lập tức run lên một nhịp — Tây viện chỉ có ta và A Niên ở.
Nghĩ đến thân thể yếu nhược không chút lực chống cự của chàng, ta chẳng kịp nghĩ ngợi thêm, lập tức đuổi theo thích khách.
Thấy trong phòng vẫn còn sáng đèn, trái tim ta như bị treo nơi cổ họng, nghẹn cả hơi thở…
“A Niên!”
Ta gia tăng cước bộ, chạy vội về phía trước, nào ngờ không cẩn thận vấp phải vật gì đó,
ngã nhào đập mạnh xuống phiến đá xanh.
Cửa phòng “két” một tiếng mở ra, thấy A Niên an ổn đứng đó, ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Tuế Tuế… khụ…”
Chàng vừa thở dốc vừa ho sù sụ, khó nhọc bước nhanh về phía ta.
Lúc này ta mới chú ý thấy sắc mặt chàng trắng bệch quá đỗi, môi đã chẳng còn chút huyết sắc.
Ta thuận theo ánh mắt đầy căng thẳng của chàng mà cúi đầu nhìn xuống, liền thấy huyết tươi đang rỉ ra nơi bụng dưới của mình.
Một sai lầm sơ đẳng mà người luyện võ tuyệt chẳng nên mắc phải. Khi ngã xuống, do tâm thần phân tán, quên thu kiếm, thế nên đâm phải chính lưỡi gươm mình mang bên hông.
Ta gượng cười xua tay, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng:
“Không sao đâu, chỉ là vết xước nhỏ thôi.”