Không phải vỗ vai.
Mà là… có chút lúng túng, ngờ nghệch, đưa tay lên… xoa đầu ta một cái.
Mái tóc vốn đã rối của ta bị hắn vò đến mức giống ổ gà chẳng khác nào.
“Tiểu nha đầu thối,” hắn khàn giọng nói, “lần sau… đừng có liều mạng như vậy nữa.”
Nói xong, hắn lập tức quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như… vành tai cũng đỏ lên một chút?
Ta ngẩn người.
Nhị sư tỷ bật cười qua màn nước mắt, khẽ liếc tam sư huynh một cái đầy trách mắng, rồi lại dịu dàng giúp ta chỉnh lại mái tóc vừa bị vò đến rối bời.
Đại sư huynh nơi khóe môi cũng hiện lên một nụ cười nhạt như có như không.
Ánh dương ấm áp tràn vào trong phòng.
Ngoài cửa sổ, từ linh thú uyển truyền đến tiếng linh nhung thố kêu gừ gừ mãn nguyện, cùng tiếng hô to khoẻ khoắn của vương thẩm nơi phòng bếp.
Cảnh vật an hòa tĩnh lặng, khiến người ta sinh lòng an yên.
Tựa như trận đại chiến kinh thiên động địa hôm nào, chỉ là một cơn ác mộng xa xăm.
“Phải rồi,” nhị sư tỷ như sực nhớ ra gì đó, bưng đến một chén ngọc ôn ấm, bên trong là món canh nồng đượm linh khí, “Mau, uống chút ‘Bát Trân Bổ Nguyên Canh’ này, sư tỷ hầm mất bao lâu mới xong đấy!”
Lại là… canh…
Ta nhìn chén canh còn bốc hơi lượn lờ kia, lại nhớ tới dáng vẻ tam sư huynh vừa nhai củ cải răng rắc ban nãy.
Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu.
Ta cất giọng yếu ớt, khẽ hỏi:
“Nhị sư tỷ…”
“Hửm?”
“Có thể… có thể thêm một khúc củ cải không?”
Nhị sư tỷ: “…”
Đại sư huynh: “…”
Tam sư huynh đang đứng bên cửa sổ giả vờ ngắm cảnh, vai khẽ run lên một cái đầy khả nghi.
Nhị sư tỷ dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn là dịu dàng đáp:
“Được, được, cho muội thêm! Tiểu sư muội của chúng ta lập đại công, muốn ăn gì đều được!”
Những ngày tĩnh dưỡng thương thế, vẫn là cuộc sống đỉnh cao trong vòng tay sủng ái của mọi người.
Nhị sư tỷ đổi món canh điểm tâm mỗi ngày, linh khí hệt như tuôn từ tiểu linh mạch.
Đại sư huynh mỗi ngày đều đặn tới bắt mạch, nhân tiện lưu lại vài trang bản thảo mới nhất về điều khiển linh lực tinh vi và dưỡng nguyên.
Tam sư huynh… cũng đến không ít lần.
Thường thì chỉ đứng tựa cửa ôm kiếm, không vào phòng, để lại vài câu ngắn ngủn như chém đá:
“Hôm nay gió lớn, nhớ đóng cửa sổ.”
“Vương thẩm mới làm linh thự chiên muối tiêu, ít ăn thôi, dễ sinh hỏa khí.”
“Hậu sơn, linh nhung thố… béo rồi.”
Sau đó, dưới ánh mắt nghi hoặc của ta và nhị sư tỷ, hắn sẽ cứng nhắc buông thêm một câu:
“Đem nấu canh, bổ.”
Rồi quay người rời đi.
Chỉ để lại ta cùng nhị sư tỷ nhìn nhau dở khóc dở cười.
Nhị sư tỷ khẽ che miệng cười: “Tam sư đệ là đang đau lòng vì muội đó.”
Ta: “…”
Cách đau lòng này… có hơi oan cho thỏ.
Sư phụ cũng từng đến vài lượt.
Người không nói nhiều, chỉ ngồi nơi mép giường, lặng lẽ nhìn ta uống canh, ánh mắt sâu thẳm phức tạp, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài cùng câu:
“Dưỡng thương cho tốt.”
Chỉ là, có một lần, trước lúc người rời đi, quay lưng lại, như vô tình hỏi:
“Dao nhi à, hôm ấy trên đài tỷ võ… con cảm thấy thế nào?”
Tay ta khựng lại trên chén canh.
Cảm thấy thế nào sao?
Đau.
Mệt.
Trống rỗng.
Như thể thân thể bị móc sạch, linh lực cháy cạn, căn nguyên lay lắt.
Nhưng mà… hình như, cũng chẳng đến nỗi quá tệ?
Ít nhất, ta đã bảo vệ được người muốn bảo vệ.
Ta cúi đầu nhìn chén canh trong tay, nước canh trong vắt, khẽ thì thầm:
“Cũng… tạm ổn… chỉ là… hơi tốn củ cải.”
Bóng lưng sư phụ khựng lại một khắc.
Rồi… dường như, ta nghe thấy một tiếng hừ khẽ rất nhanh, rất nhẹ.
Tựa hồ là… một tiếng cười bị nén lại?
Người không hỏi thêm gì nữa, chỉ phất tay áo, thong thả rời đi.
Chờ đến khi ta có thể hạ giường, dưới sự dìu đỡ của nhị sư tỷ, lần đầu tiên bước ra khỏi tiểu viện, hít sâu làn không khí ngoài trời chan hòa hương cỏ cây thảo mộc…
Ta phát hiện, bầu không khí trong tông môn… có điểm gì đó không giống xưa.
Trên diễn võ trường, tuy vẫn huyên náo như thường…
Nhưng phương pháp luyện tập của đệ tử các phòng, dường như… thiên kỳ bách quái?
Có kẻ ôm theo một củ bạch ngọc la bặc to như cánh tay, vừa nhai răng rắc vừa chạy quanh võ trường, mồ hôi nhễ nhại mà ánh mắt sáng như sao trời.
Có người lại nằm giữa bầy linh nhung thố, vừa vuốt lông thỏ vừa nhắm mắt nhập định, dường như đang cảm ngộ huyền cơ chi đạo.