CHƯƠNG 10

Truyện: CÁ MẶN TU TIÊN

Tác giả: Bơ không cần đường

Vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía ta — có tò mò, có dò xét, có kiêng dè, thậm chí là sát ý nhàn nhạt.

Đặc biệt là từ phía Xích Dương tông.

Tên tam giác nhãn kia đang thì thầm bên tai một thanh niên y phục đỏ kim hoa lệ, dung mạo cao ngạo, khí thế lẫm liệt — hẳn là thiếu tông chủ Lệ Viêm.

Hắn nhìn theo tay chỉ, ánh mắt sắc bén như ưng, mang theo khinh thường rõ rệt và một tia hứng thú dò xét chẳng hề che giấu.

Ta lập tức cúi đầu, lòng như nai con đập loạn trong lồng ngực.

Tỷ thí chính thức bắt đầu.

Những trận đấu ban đầu gay cấn dị thường, đệ tử các phái thi triển thần thông, kiếm khí, pháp thuật lấp lánh giao thoa, khiến người xem hoa mắt chóng mặt.

Tiếng hoan hô, tiếng kinh hô… vang dội khắp võ trường, không dứt hồi lâu.

Thanh Vân Tông đã có mấy đệ tử lên đài giao chiến, người thắng kẻ bại, thắng thua xen kẽ.

Khí thế trong trường càng lúc càng thêm căng thẳng.

Rốt cuộc——

“Trận tiếp theo! Thanh Vân Tông Lục Minh Hiên, đối chiến Xích Dương Tông Lệ Viêm!”

Thanh âm hùng hậu của chấp sự trưởng lão vang dội khắp võ đài, khiến toàn trường nhất thời lặng như tờ.

Tất cả ánh mắt đều dồn về phía trung tâm lôi đài!

Không khí như đặc quánh lại.

Lục Minh Hiên chậm rãi mở mắt.

Trong đáy mắt, chiến ý lạnh băng sục sôi.

Hắn không nói một lời dư thừa, ôm Xích Tiêu kiếm, từng bước trầm ổn tiến lên đài.

Phía Xích Dương Tông, Lệ Viêm khẽ bật cười khinh miệt, thân hình chợt lóe lên, như một đoàn hỏa diễm rực cháy hung mãnh, nổ tung đáp xuống đầu đài bên kia!

Nơi hắn đứng, mặt đất thanh thạch cứng rắn tức thì đỏ ửng, để lại hai dấu chân cháy đen!

Khí thế ngang ngược! Kiêu căng vô lễ! Áp lực bức người!

“Ngươi chính là Lục Minh Hiên?” Lệ Viêm khoanh tay, cằm khẽ hất, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng, “Nghe nói ngươi là kẻ điên vì kiếm? Đáng tiếc, kẻ điên gặp phải chân hỏa, cuối cùng cũng chỉ hóa thành tro bụi mà thôi!”

Lục Minh Hiên sắc mặt không đổi, chỉ lặng lẽ rút Xích Tiêu kiếm ra khỏi vỏ.

“Keng ——!”

Tiếng kiếm ngân vang, sắc bén như thiêu đốt, khí thế không khuất phục, chĩa thẳng về phía Lệ Viêm!

“Đừng lắm lời.”

“Chiến!”

Không hề thăm dò.

Lệ Viêm ngửa mặt cười lớn, toàn thân lập tức bộc phát ra liệt hỏa ngập trời!

Nhiệt độ lôi đài đột ngột tăng vọt, không khí vặn vẹo, từng luồng sóng nhiệt cuồn cuộn tràn ra, khiến khán giả gần đó phải vội vàng lùi lại!

“Phần Dương Chưởng!”

Một chưởng ấn khổng lồ do viêm diễm đỏ kim ngưng tụ thành, mang theo khí thế thiêu đốt bát hoang, áp thẳng xuống đầu Lục Minh Hiên! Lửa chưa tới, hơi nóng đã khiến người ta khó lòng hô hấp!

Trúc Cơ trung kỳ! Toàn lực bộc phát!

Đồng tử Lục Minh Hiên co rút, Xích Tiêu kiếm chợt rực lên quang mang đỏ rực!

“Thanh Vân Phá Tiêu!”

Hắn không lùi mà tiến, thân kiếm hợp nhất, hóa thành một vệt kinh hồng đỏ tươi, xé rách trời xanh, nghênh ngang đón lấy chưởng hỏa ngập trời!

ẦM ——!!!!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa!

Kiếm quang đỏ rực cùng liệt diễm thiêu thiên hung hãn va chạm!

Sóng xung kích cuồng bạo cuồn cuộn cuốn ra bốn phía như sóng thần!

Quang tráo phòng hộ quanh đài chấn động dữ dội, sáng tắt liên hồi!

Quang hoa tản đi.

Lục Minh Hiên bị đánh lùi bảy tám bước, mỗi bước đều dẫm nát mặt đài lưu lại dấu chân sâu hoắm, nơi khóe môi rỉ máu tươi.

Xích Tiêu kiếm rung lên không ngừng, hào quang ảm đạm thấy rõ.

Lệ Viêm vẫn đứng yên tại chỗ, thân hình không hề lay động.

Chỉ là nơi lòng bàn tay của chưởng hỏa, đã xuất hiện một vết kiếm cháy đen sâu hoắm.

“Hửm, có chút thú vị.” Lệ Viêm vẩy tay, vết thương nơi lòng bàn tay nhanh chóng bị liệt diễm bao phủ, phục hồi trong chớp mắt. Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng rồi bị sự tàn nhẫn và kích động mạnh mẽ thay thế.

“Đáng tiếc, vẫn là quá yếu!”

Hắn đột nhiên kết ấn, hai tay nhanh đến mức lưu lại tàn ảnh!

“Xích Dương Luân!”

Một luân hỏa đường kính hơn trượng, do chân hỏa mặt trời tinh thuần và hung mãnh ngưng tụ mà thành, lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu hắn!

Hỏa luân điên cuồng xoay tròn, phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, như nhật dương đang thiêu đốt trời đất! Nhiệt độ khủng bố khiến thanh thạch lôi đài bắt đầu đỏ rực, mềm nhũn!

“Hãy nếm thử đi!”

Lệ Viêm nhe răng cười dữ tợn, ngón tay điểm một cái!

Luân hỏa Xích Dương khổng lồ, mang theo khí thế nghiền nát vạn vật, như sấm sét giáng trần, gầm vang lao về phía Lục Minh Hiên vừa mới đứng vững!