CHƯƠNG 12

Truyện: CÁ MẶN TU TIÊN

Tác giả: Bơ không cần đường

Lục Minh Hiên trừng lớn hai mắt, gần như rạn nứt!

Đại sư huynh Thẩm Thanh Huyền, nhị sư tỷ Lâm Vãn Chiếu, sư phụ… Tất cả người của Thanh Vân Tông, đều chấn kinh tại chỗ!

Toàn trường chết lặng!

Không ai nói nên lời, chỉ còn lại một màn vô cùng quỷ dị và rung động nhân tâm!

“Yêu nữ! Ngươi dùng tà thuật gì đó!” Lệ Viêm giận dữ điên cuồng, mất hoàn toàn lý trí, không còn để ý đến Lục Minh Hiên, đôi mắt đỏ ngầu khóa chặt lấy ta, sát khí trùng thiên!

Hắn hai tay vỗ mạnh hợp lại!

Luân hỏa Xích Dương, vốn đã thu nhỏ hơn phân nửa, lại cực kỳ bất ổn, bị hắn cưỡng ép dẫn nổ!

Ầm ——!!!

Một tiếng nổ gấp mười lần trước đó, rung trời chuyển đất!

Phần hỏa nguyên của thái dương chân hỏa còn sót lại, hòa cùng linh lực loạn lưu đang cuồng bạo, tựa như núi lửa mất khống chế, nổ tung về bốn phương tám hướng — đặc biệt là hướng ta!

Ta trực diện hứng chịu!

“Phụt ——!”

Ta không còn chống đỡ nổi, phun ra một ngụm huyết tươi như suối, thân thể như diều đứt dây, bị khí lãng cuồng bạo quét mạnh bay thẳng lên không!

Tầm mắt trước mắt hoàn toàn rơi vào hắc ám.

Thứ cuối cùng ta nghe được là mấy tiếng hô gào xé ruột xé gan:

“Sư muội ——!!!”

Hắc ám.

Hắc ám vô biên vô tận.

Thân thể như tan nát, từng tấc xương cốt đều đang gào thét vì đau đớn.

Đan điền trống rỗng, nóng như lửa đốt, lại đau đớn như bị xé toạc ra từng mảnh nhỏ.

Ý thức trôi nổi trong biển đen không đáy, chìm nổi bất định.

Bên tai dường như có những âm thanh mơ hồ…

“… tổn thương căn nguyên quá nặng… ngay cả linh căn cũng…”

“… thật sự là quá hồ đồ! Làm chuyện điên rồ đến mức…”

“… bất kể giá nào! Dùng phần của ta…”

“… cả phần của ta nữa…”

“… câm miệng hết cho ta! Nghe ta! Trước hết phải dùng…”

Đó là tiếng của các sư huynh sư tỷ…

Gấp gáp. Phẫn nộ. Đau lòng. Và… nghẹn ngào.

Lại nghe thấy tiếng thở dài trĩu nặng, mỏi mệt của sư phụ.

Ta muốn mở mắt, muốn nói với họ rằng ta không sao.

Nhưng mí mắt tựa nghìn cân đè xuống, nặng tựa Thái Sơn.

Ngay cả một đầu ngón tay, cũng chẳng thể nhúc nhích.

Chỉ còn lại là vô tận đau đớn cùng mỏi mệt vây quanh lấy thân thể ta.

Thì ra… “cuộn” quá độ, thật có thể… mất mạng…

Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong tâm trí, rồi ý thức lại một lần nữa rơi vào vực sâu mê loạn.

Không rõ đã qua bao lâu.

Như thể phiêu lãng nơi đáy biển đen tối vô biên vô tận suốt hàng vạn năm tháng.

Một tia sáng mỏng manh, rốt cuộc cũng xuyên thủng hắc ám.

Còn có… một âm thanh nhai nuốt đầy bá đạo mà quen thuộc?

Rắc… rắc…

Ta vất vả lắm mới nhấc nổi mí mắt nặng nề như chì.

Tầm nhìn mơ hồ thật lâu, rồi dần dần rõ ràng.

Trần nhà quen thuộc.

Phòng xá quen thuộc, vẫn mang theo hương thảo dược dịu nhẹ.

Là… tiểu xá của ta.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng rạng rỡ.

Bên giường…

Nhị sư tỷ Lâm Vãn Chiếu gục đầu nơi mép giường, đã ngủ thiếp đi, vành mắt thâm đen nặng nề, tay vẫn nắm chặt một chiếc khăn lụa lấm tấm vết thuốc.

Đại sư huynh Thẩm Thanh Huyền ngồi trên chiếc ghế gần đó, mắt nhắm hờ, sắc mặt vẫn tái nhợt, mày chau chặt, tựa như đang ngủ chẳng an ổn chút nào.

Tam sư huynh Lục Minh Hiên… hắn đứng quay lưng về phía ta, nơi bên cửa sổ.

Trong tay… là một củ ngọc lộ bạch la căng mọng?

Đang nhai “rắc rắc” say sưa vui vẻ?

Nắng sớm rọi lên thân hắn, xích tiêu kiếm tùy ý tựa bên song cửa.

Không khí… có chút cổ quái.

Ta cảm thấy cổ họng khô rát đến muốn bốc khói, cố gắng phát ra chút thanh âm.

“Nước…”

Âm thanh khàn khàn yếu ớt, như gió thoảng.

Song Lục Minh Hiên bên cửa sổ lập tức xoay người lại!

“Tỉnh rồi?!”

Một tiếng này, khiến nhị sư tỷ cùng đại sư huynh đồng thời tỉnh giấc!

“Tiểu sư muội!” Nhị sư tỷ lập tức tỉnh táo, nhào đến bên giường, vành mắt đỏ hoe, “Muội thấy sao rồi? Có còn đau không? Chỗ nào khó chịu?”

Nàng cuống quýt rót nước, thử nhiệt độ, rồi cẩn thận bưng đến bên miệng ta.

Nước mát lành thấm nhuần cổ họng khô khốc, khiến ta dễ chịu không ít.

Đại sư huynh cũng bước nhanh đến, không nói lời nào, chỉ vươn tay đặt lên cổ tay ta.

Đầu ngón tay hắn lạnh buốt, mang theo một tia linh lực ôn hòa chầm chậm thấm vào.

Chốc lát sau, chân mày đang cau chặt mới khẽ giãn ra, hắn dài hơi thở phào một tiếng.

“Căn nguyên có hao tổn, nhưng… cơ sở chưa tổn hại. Thật là… vạn hạnh trong bất hạnh.” Thanh âm hắn mang theo mỏi mệt nồng đậm, lại pha lẫn một tia nhẹ nhõm an tâm.

Lục Minh Hiên cũng tiến lại gần, tiện tay đặt củ ngọc lộ bạch la cắn dở lên bậu cửa.

Hắn không biểu lộ gì trên nét mặt, nhưng ánh mắt nhìn ta lại hết sức phức tạp, nhìn mãi không rời.

Khi ta tưởng rằng hắn lại sắp mở miệng nói mấy lời kiểu “cuộn vương” hay “yêu nghiệt” gì đó…

Thì hắn lại bất ngờ đưa tay ra.