Tay Phó Hằng bắt đầu run rẩy, kéo lấy ta mà lúng túng, lưỡi dao nơi cổ ta cũng theo tay hắn mà run, cứa lên da thịt ngày càng đau rát.

Ta nhắm mắt chấp nhận số phận.

Thẩm Nam Ẩn bỗng nhiên ném thanh kiếm luôn mang theo bên mình, chuôi kiếm bay thẳng đánh vào cổ tay Phó Hằng.

Hắn buông tay, con dao rơi xuống đất.

Ta bị Thẩm Nam Ẩn kéo mạnh về phía sau, chắn hẳn sau lưng hắn.

Giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Chỉ là lần này, ta không còn đứng yên chờ đợi hắn nữa.

16

Nhân lúc hỗn loạn, ta lặng lẽ rời khỏi đám người.

Lần đầu tiên vào hoàng cung, ta không biết đường.

Đi vòng qua mấy dãy hành lang, ta bị một nữ tử chặn lại.

Nàng dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý, tuổi tác cũng ngang với ta.

“Ngươi chính là kỹ nữ đã cứu mạng ca ca Nam Ẩn?”

“Thẩm ca ca rất thích ngươi đấy, nghe nói lúc say còn từng nói muốn cưới ngươi về làm chính thê.”

Nàng mỉm cười.

“Ngươi đừng sợ, bổn công chúa đến là để cảm tạ ngươi.”

Lúc đó, ta biết — nàng chính là vị công chúa mà Thẩm Nam Ẩn được hứa hôn.

Nàng đưa ta đến ngự hoa viên, đặt trước mặt ta hai chiếc hộp.

“Hai phần lễ vật này, ngươi có thể chọn một thứ mang đi.”

Một hộp đựng hỉ phục hồng nhạt của thiếp thất, cùng giấy tờ nhà đất tại kinh thành.

Hộp còn lại đựng giấy tờ hộ tịch lương dân, lệnh thông hành và lộ phí vàng bạc.

Công chúa nhìn ta hỏi:

“Ngươi có biết vì sao Phó gia lại bại không?”

Ta cung kính quỳ xuống:

“Bởi vì Phó gia không nhìn rõ vị trí của mình, cứ tưởng một khi bám được cành cao thì thật sự là đứng trên vạn người, rồi lại mơ tưởng đến những thứ mình không nên mơ.”

Tiểu công chúa mỉm cười hài lòng:

“Ngươi hiểu được là tốt, ngươi thông minh hơn đám người Phó gia, nhất định sống lâu hơn bọn họ.

“Hai phần thưởng này, ngươi có thể chọn một. Ngươi là người hiểu chuyện, chắc không cần ta sai người dạy dỗ nữa, đúng không?”

Ta dập đầu ba cái thật mạnh, mang theo chiếc hộp thứ hai rời đi.

Ta rất cảm kích công chúa, dù trong ánh mắt nàng cũng không thiếu vẻ khinh thường của kẻ ở địa vị cao.

Nhưng những gì nàng ban cho ta, đều là thứ ta hằng mong ước.

Ta có thể trở lại làm lương dân, có thể hồi hương. Số bạc này đủ để nuôi dưỡng ca ca và nương hết quãng đời còn lại.

Mà kinh thành, vốn dĩ ta cũng chẳng muốn lưu lại.

Còn Thẩm Nam Ẩn… hắn từng giúp phụ thân ta một lần, ta cũng đã cứu hắn một mạng.

Chúng ta, xem như không ai nợ ai nữa.

17

Ta mang đoạn xương cổ trở về quê.

Khi về đến nhà, đã là cuối xuân, bên mộ phụ thân, cỏ non đã mọc xanh.

Chân ca ca đã gần như bình phục, thân thể của nương cũng dần hồi phục, đã có thể ngồi dậy.

Ca ca nói, huynh ấy dùng số bạc ta để lại năm đó để an táng phụ thân, nuôi dưỡng nương, sau đó đến tư thục làm tạp vụ, tranh thủ học hành, chuẩn bị ứng thí.

“A Dư, ca vô dụng, để muội phải bán thân lấy bạc, nuôi nương và ca… Ca nhất định sẽ dựa vào bản lĩnh của mình để bước lên cao, che chở cho muội và nương suốt một đời.”

Ta chôn đoạn xương cổ nơi mộ phần phụ thân, trả lại thanh danh, rằng người không phải đào binh.

Ta dùng bạc mang về mở một hiệu thuốc nhỏ, vừa kiếm sống, vừa giúp ca ca học hành thi cử.

Ca ca rất có chí khí, chẳng bao lâu thì đỗ tú tài.

Ba năm sau vào kinh dự thi, một lần đã đỗ, được phong làm thám hoa.

Tin vui truyền về, nương mừng đến mức ăn liền ba bát cơm, đêm ấy còn có thể vịn tường mà bước đi.

Ca ca nhờ người gửi thư về, muốn đón chúng ta vào kinh.

Ta từ chối.

Thân thể nương đã không chịu nổi việc đi xa, khoảng đời còn lại, ta chỉ muốn yên ổn bên cạnh nương mà thôi.

Huống chi… kinh thành còn có người mà ta không muốn gặp.

Ba tháng sau, ca ca lại gửi một phong thư.

【A Dư, hỏi thăm sức khỏe của nương.

Kinh đô rất tốt, mọi chuyện đều ổn.

Ca đã mua một căn nhà trong thành, dành riêng phòng cho muội và nương.

Trong kinh có nhiều thứ mới mẻ, nghĩ rằng muội sẽ thích, ca đã mua sẵn, đặt trong phòng muội rồi.

Khi nào muội vào đây chơi một chuyến?

Ca mỗi ngày xử lý công vụ cũng không quá bận, nếu có muội và nương ở bên, nhất định sẽ thấy nhẹ nhõm và vui vẻ hơn nhiều.

Đồng liêu trong triều đều rất tốt, muội cứ bảo nương yên tâm.

Chỉ là các võ tướng lại rất hợp với ta, vị Thẩm tướng quân nọ lần đầu gặp ta đã vô cùng kích động, nhào tới ôm chầm lấy ta.

Nhưng hôm sau uống rượu tâm sự, hắn nhìn ngực ta mà vẻ mặt thất vọng, không rõ vì cớ gì.】

Ta bật cười, hồi âm cho ca, chỉ nói vị tướng quân ấy có lẽ cảm thấy hợp ý.

Hắn là phò mã của công chúa, ca có thân cận cũng chẳng sao.

Ca rất nhanh lại hồi thư.

【A Dư, có phải muội nhầm người rồi chăng?

Vị Thẩm tướng quân này chính là người từng kháng chỉ không chịu cưới công chúa đấy.

Bốn năm nay cũng từ chối bao nhiêu mối hôn sự.

Giờ ngày ngày theo sau ta, còn nhiều lần hỏi han về thân nhân trong nhà.

Ta thấy có chút kỳ quái… Hắn chẳng lẽ là người… ưa nam phong?】

Ta còn chưa kịp hồi thư, thì ca lại gửi thêm một phong nữa.

【A Dư, là ca hiểu nhầm rồi Thẩm tướng quân là người tốt, không phải ưa nam phong.

Mấy hôm trước chúng ta uống rượu say, hắn nói mình cũng có một muội muội, thật trùng hợp.

Hắn có ý muốn gả muội ấy cho ta, còn nói muốn gặp muội một lần.

Ca thấy hắn là người rất đáng tin, muội có muốn vào kinh gặp mặt không?】

Ta lập tức hồi thư từ chối.

Còn không quên nhắc nhở ca:

【Người trong kinh hiểm trá, ca chớ để bị che mắt.】

Lại nửa tháng sau, ca ca gửi thêm một phong thư.

【A Dư không nguyện đến thì thôi vậy, ca thấy rất hợp ý với muội muội nhà họ Thẩm, định mời bà mối đến cầu hôn. Huynh muội nhà họ Thẩm thấu hiểu nương không tiện đi xa, mấy hôm nay sẽ cùng ca trở về thăm nương, A Dư cứ ở nhà chờ là được, ca sẽ mang đồ ngon về cho muội.】

Nhận được thư, sắc mặt ta đại biến, tính toán thời gian, ca ca e là hôm nay mai sẽ tới.

18

Ta vội vàng thu xếp hành lý, giao nương lại cho tiểu đồ đệ trong y quán trông nom, nửa đêm xuống núi.

Trên đường gấp gáp, không để ý dưới chân, trượt một bước kinh động đến tuyết lang đang say ngủ.

Trong bóng tối, đôi mắt xanh biếc từng bước áp sát ta.

Ta chậm rãi lui lại, nhưng phía sau lưng đã bị một bàn tay ấm áp chặn ngang thắt lưng, lui chẳng được.

“Giờ mới sợ à?”

Giọng nói quen thuộc.

Mùi mực nhàn nhạt pha với vị máu tươi cũng quen thuộc.

Ta quay đầu lại — Thẩm Nam Ẩn đứng ngay sau lưng ta.

Tuyết lang tung mình lao tới, Thẩm Nam Ẩn lập tức kéo ta ra sau, vung tay nhẹ một cái, một thanh kiếm phóng ra, xuyên thẳng qua thân sói.

Nhìn bóng lưng hắn, ta nhẹ chân lui lại, toan chuồn đi.

Ai ngờ thắt lưng bị siết chặt, cúi đầu nhìn thì phát hiện —

Không biết từ khi nào, đai lưng của ta đã bị hắn buộc chặt cùng đai lưng của hắn.

Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, dưới ánh trăng, ta gần như thấy nơi khoé mắt hắn ngân một giọt lệ chưa rơi.

Chẳng để ta phản ứng, hắn trực tiếp vác ta lên vai, đi thẳng xuống núi đến cỗ xe ngựa chờ sẵn.

“A Dư, sai lầm từng phạm, ta tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.

“A Dư, sau này đừng chạy loạn nữa, được không?

“A Dư, không có nàng, ta đêm nào cũng không ngủ được.

“A Dư, chúng ta… về nhà thôi.”