Hắn thu dọn bàn cờ, như thường lệ nằm gối đầu lên đùi ta mà ngủ rất yên.
Chỉ là ta không sao ngủ nổi.
Ta nghĩ, nếu hắn cần một lý do…
Vậy thì ta sẽ giúp hắn tìm ra một lý do.
12
Nam hạ bình phỉ, không dễ như tưởng tượng.
Quân địch chống trả vô cùng dữ dội, Thẩm Nam Ẩn vì bảo vệ tướng quân Phó mà trúng một nhát dao, trúng độc nặng, khi được khiêng về tuy còn tỉnh, nhưng đã mê mê tỉnh tỉnh.
Loại độc ấy là độc riêng của sơn tặc, không ai biết cách giải.
Quân y tuyên bố bó tay.
Phó tướng quân rơi hai giọt nước mắt tỏ vẻ đau lòng.
Sau đó phân phó hai binh sĩ bước lên.
“Nếu đã không cứu được, thì hãy róc lấy xương cổ. Ngày sau cùng bản tướng an nghỉ, cũng không uổng lòng trung thành của hắn.”
Ta trơ mắt nhìn Thẩm Nam Ẩn vẫn còn mở mắt, bị lật người, để lộ sau gáy.
Như con trâu chờ bị giết vào dịp cuối năm.
Dao ngắn sắc bén đã rút ra khỏi vỏ, nhắm thẳng xương cổ hắn mà chém xuống.
Ta chợt nhớ đến thân thể phụ thân bị thối rữa, liền nhào đến, lấy cánh tay mình chắn ngang lưỡi dao.
“Tướng quân! Thần nữ có thể… thần nữ có thể cứu!
“Tướng quân, Thẩm quân sư vẫn còn hữu dụng. Mất hắn rồi, trong chốc lát e rằng chẳng ai am hiểu binh pháp hơn. Xin người cho một cơ hội, để thần nữ cứu lấy hắn…”
Ta dốc sức che chở cho Thẩm Nam Ẩn.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta đã có được lý do để đối mặt với Phó tướng quân.
Có lẽ vì ta chưa từng có cơ hội bảo vệ phụ thân, nên khi đứng trước những gì phụ thân từng phải chịu, ta mới khát khao đến vậy muốn bảo vệ Thẩm Nam Ẩn.
Cũng có thể là bởi chỉ khi Thẩm Nam Ẩn còn sống, ta mới có thể dùng hắn làm quân cờ, thực hiện cuộc báo thù triệt để với chính hắn.
Dù là thế nào đi nữa, vào thời khắc ấy, điều ta muốn nhất, chính là bảo vệ Thẩm Nam Ẩn.
Phó tướng quân không ngăn cản ta.
Trong mắt hắn tràn đầy hứng thú, hắn muốn nhìn xem, thứ độc mà ngay cả quân y cũng bó tay, ta làm sao có thể giải được.
Trong mắt hắn, ta, Thẩm Nam Ẩn, thậm chí tất thảy những kẻ địa vị thấp hơn hắn, đều chẳng khác gì đồ chơi lạ lẫm ở chốn phồn hoa ngoài chợ.
Nếu thấy thú vị thì giữ lại.
Nếu cảm thấy nhàm chán, thì vứt đi không thương tiếc.
Ta dùng thuốc phụ thân để lại năm xưa để cứu sống Thẩm Nam Ẩn.
Phó tướng quân vô cùng hứng khởi, đi vòng quanh ta mấy lượt, sau đó ra lệnh cho người dẫn ta về trướng của hắn, từ nay đi theo hắn hầu hạ.
Thẩm Nam Ẩn khi ấy đã dần dần khôi phục tri giác, cố sức giãy giụa, muốn níu lấy tay ta.
Tay hắn vừa đưa ra đã bị Phó tướng quân nắm lấy.
“Biết ngươi thích Ngọc Mỹ Nhân, giờ ngươi bệnh rồi thì an tâm dưỡng thương đi. Nàng không phải hầu hạ người khác, sẽ theo bản tướng. Ngươi yên tâm.”
Phó tướng quân nói xong liền cười lớn rời đi.
Thẩm Nam Ẩn nhìn ta, ánh mắt phức tạp vô cùng. Không biết có phải ta nhìn lầm hay không, trong đáy mắt hắn, ngoài không đành lòng… dường như còn có một tia hối hận.
Nhưng không sao cả.
Hắn không nỡ rời xa ta.
Vậy thì, khi ta ở bên Phó tướng quân, hắn liền có lý do để đối đầu với Phó tướng quân rồi.
13
Phó tướng quân không giống Thẩm Nam Ẩn ôn hòa dịu dàng.
Hắn có rất nhiều thú vui kỳ quái.
Khi biết ta biết y thuật, hiểu dược lý, hắn thường sai người mang đến các loại thuốc, bắt ta làm người thử.
Có khi còn mang đến cả thuốc độc, bắt ta uống vào, rồi tự mình bốc thuốc giải.
Ta chỉ cảm thấy may mắn — năm xưa ở nhà, ta vẫn luôn chăm chỉ học y cùng phụ mẫu.
Dù chưa tinh thông, nhưng ít nhất cũng biết rõ dược tính.
Lại thêm quân y dưới trướng Phó tướng quân cũng là người bị ép theo quân.
Hắn thương xót ta, cũng chẳng dám đưa cho Phó tướng quân những thứ độc dược quá kỳ quái.
Nhờ đó ta mới có thể gắng gượng sống tiếp.
Ta không cầu gì nhiều, chỉ mong có thể tận mắt thấy Phó tướng quân bị diệt vong, rồi mang đoạn xương cổ của phụ thân trở về quê nhà.
Thẩm Nam Ẩn ngày một hồi phục.
Còn ta, cũng bắt đầu bước tiếp bước tiếp theo trong kế hoạch.
Phó tướng quân là kẻ bất tài vô dụng.
Hắn đứng nơi cao nhất, nhưng bản thân trống rỗng, luôn mang tâm lý bất an sâu sắc, cho nên mới muốn gom hết những kẻ hắn cho là có năng lực về bên mình.
Kẻ như vậy, chỉ cần bắt đầu ngạo mạn, không còn nhận rõ sự bất lực của chính mình, thì sẽ từng bước lao vào con đường tự hủy.
Giống như thằng bé nhà bà Vương bên cạnh nhà ta thuở trước. Không biết gì, nhưng được bà ta khen ngợi suốt ngày, dần dần sinh ra tự mãn.
Cuối cùng, tưởng mình vô địch thiên hạ, dám một thân một mình lên núi chọc giận mãnh hổ, để rồi bị một trảo đập nát đầu.
Ta học theo cách bà Vương nịnh nọt đứa cháu kia, mỗi ngày đều tìm đủ mọi lý do khen ngợi Phó tướng quân.
Hắn quả nhiên ngày càng kiêu căng, một lần uống rượu say, còn lớn tiếng nói ra những lời đại nghịch bất đạo trước mặt bao người.
“Hoàng đế bây giờ là cái thá gì! Nếu không có Phó gia ta đánh thiên hạ, thì hắn chẳng là cái thá gì hết!”
“Phó gia ta là khai quốc công thần, ta là huyết mạch duy nhất của Phó gia, chỉ có ta mới xứng đứng ngôi cao!”
Cả tràng kinh hãi, có người vội vàng bịt miệng hắn lại, đỡ hắn lui xuống dưới.
Ta đứng cuối đám đông, lặng lẽ nhìn một màn hỗn loạn ấy.
Phía sau đột nhiên vươn ra một cánh tay, vòng qua ôm lấy eo ta, rồi bế thốc ta đặt lên vai mang đi.
Mùi mực quen thuộc pha lẫn máu tươi khiến ta không giãy giụa.
Thẩm Nam Ẩn đã sớm bình phục.
Những ngày gần đây, ta cố ý luôn đi sau lưng Phó tướng quân để hắn nhìn thấy.
Nhiều lần ta bắt gặp ánh mắt hắn nhìn ta cháy bỏng.
Đêm nay, hắn rốt cuộc đã nhịn không nổi.
Hắn vác ta trở về trướng doanh của mình, ném ta xuống tháp mềm.
“Lưu A Dư, ta thực sự đã xem thường ngươi.”