- Trang chủ
- VỊ TRÍ CỦA MỘT QUÂN KỸ
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: VỊ TRÍ CỦA MỘT QUÂN KỸ
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
14
Hắn cởi từng lớp y phục, vứt xuống đất.
“Nghe nói ngươi ở trong trướng tướng quân rất vui vẻ, mỗi đêm đều nghe được tiếng của ngươi.
“Thế nào, chẳng lẽ ta không xứng đáng để ngươi hầu hạ?
“Ngươi giỏi hầu hạ Phó Hằng như thế, nay cũng cho ta mở rộng tầm mắt đi.”
Vừa nói, hắn vừa tiến đến xé rách áo ngoài của ta.
Ta không giãy giụa, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, nước mắt rưng rưng.
Áo bị hắn kéo toạc một nửa, lộ ra bờ vai, phía trên chi chít những vết bầm tím đen xẫm.
Hắn thoáng run tay: “Đây là gì?”
Ta khóc lặng nhìn hắn: “Là độc văn.
“Ta đã trở thành thuốc nhân của hắn, mỗi đêm, hắn đều cho ta dùng một loại độc mới, rồi nhìn ta tự mình tìm cách cứu mạng.
“Độc thì giải được, nhưng độc văn… khó mà phai.”
Như vậy, có đủ để làm lý do cho ngươi chưa?
Hắn hít sâu một hơi, đuôi mắt bắt đầu ửng đỏ.
Hắn kéo áo lại cho ta, ném tấm da sói tuyết về phía ta, mặc áo vào, bước chân loạng choạng rời khỏi đại trướng.
Ta lặng lẽ đi theo hắn.
Tại góc khuất nơi trướng doanh, ta thấy hai bóng người — một là hắn, một là phó tướng.
“Ngươi đã hứa với ta, sẽ không làm hại nàng!” Giọng hắn thấp, ép nén cơn phẫn nộ.
“Thương nàng rồi à? Ngươi chẳng phải sớm đã nhìn ra nàng vào doanh là để báo thù Phó Hằng, nên mới tính toán đưa nàng đến bên hắn để làm quân cờ sao? Ngay từ khi ngươi bày mưu ép nàng vào trướng Phó Hằng, ngươi nên nghĩ đến hậu quả rồi chứ?”
Giọng phó tướng từ tốn vang lên.
“Thẩm Nam Ẩn, ngươi động tình rồi phải không? Đừng quên, năm xưa bệ hạ ban mật chỉ, để chúng ta ngấm ngầm thâm nhập nhằm lật đổ Phó gia, đã nói rõ sau khi thành công sẽ tứ hôn ngươi với công chúa…”
Phần sau, ta đã không còn nghe rõ nữa.
Ta lảo đảo chạy về trướng của Thẩm Nam Ẩn, lấy tấm da sói tuyết quấn chặt lấy thân mình.
Vẫn lạnh.
Lạnh thấu tâm can.
Ta đã không thể phân rõ điều gì là thật nữa.
Thanh kiếm Thẩm Nam Ẩn vẫn tựa ở đầu cửa sổ, đoạn xương cổ bên dưới trong ánh trăng lại càng trở nên trắng toát đến rợn người.
Ta trấn tĩnh lại.
Chỉ có một điều là thật.
Đó là ta muốn báo thù cho phụ thân.
Chỉ có một điều là thật.
Đó là ta phải sống, phải quay về gặp ca ca và mẫu thân.
Dù cho… ta chỉ là một quân cờ.
Đến khi ván cờ kết thúc, ta cũng sẽ có tư cách để rời đi.
Để sống tiếp như chính ta.
Ta hít một hơi sâu, để thân thể không còn run rẩy.
Chậm rãi đứng dậy, tháo đoạn xương cổ từ thanh kiếm của hắn xuống, đặt vào túi thơm đeo sát ngực.
Rồi kéo lê đôi chân lạnh buốt cứng đờ của mình, từng bước… từng bước quay trở lại trướng của Phó Hằng.
Bởi ta còn phải báo thù.
Ta không thể khóc.
Thù chưa báo, ta không có tư cách để đau buồn.
15
Ta giả vờ như chưa từng nghe thấy những gì xảy ra đêm đó.
An phận ở lại bên cạnh Phó Hằng.
Chỉ là… từ đó về sau, ta không còn đáp lại bất kỳ sự quan tâm hay tình cảm nào từ Thẩm Nam Ẩn nữa.
Ta chỉ cảm thấy mọi thứ thật giả dối.
Nếu ngay từ đầu, Thẩm Nam Ẩn nói rõ sự thật, nói thẳng rằng muốn ta làm một quân cờ.
Ta cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng ta không muốn bị xoay vòng như một kẻ ngu ngốc.
Ta bắt đầu đẩy nhanh kế hoạch tâng bốc Phó Hằng đến mức hủy diệt.
Trong chén sữa mà hắn uống trước khi ngủ, ta bỏ thêm thuốc an thần. Hắn vốn đã kiêu ngạo, trong mắt hắn, ta chẳng qua chỉ là một con kiến hôi có thể bóp chết bất cứ lúc nào.
Hắn căn bản không phát giác được hành động của ta.
Ta nhân lúc hắn nửa tỉnh nửa mê, khẽ thì thầm bên tai hắn.
“Giao ngai vàng cho người hoàng thất vốn không ổn định, chẳng bằng để Phó gia lên làm hoàng đế.”
Cuối cùng, sau một tháng, trong đống thư tín qua lại giữa Phó Hằng và Hoàng hậu, ta đã thấy được điều mình cần.
“Dẫn quân đột phá hoàng đô, phò lập ấu tử lên ngôi.”
Ta mang phong thư ấy giao cho Thẩm Nam Ẩn.
Trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta chỉ mỉm cười:
“Ta không có tài đánh cờ như đại nhân, nhưng ta biết làm một quân cờ sống tốt là thế nào.”
Lại nửa tháng sau, khi gió xuân vừa thổi bung nụ hoa đầu tiên trên cành nghênh xuân, Phó Hằng tạo phản.
Thẩm Nam Ẩn tiếp tục giả vờ làm quân sư bên cạnh hắn, cùng hắn dẫn toàn bộ binh mã kéo đến vây kín hoàng thành.
Ngay lúc hắn đắc ý vênh váo, tay cầm kiếm chỉ thẳng vào long ỷ giữa triều đường, toàn quân phản chiến, liên hợp cùng cấm quân, lập tức đè bẹp toàn bộ thế lực của Phó gia.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Phó Hằng không thể tin nổi, trừng mắt nhìn Thẩm Nam Ẩn.
Hắn kéo ta đến trước mặt, lưỡi dao kề sát cổ ta.
“Thẩm Nam Ẩn, ngươi không sợ ta giết nàng sao?”
Ta nhìn Thẩm Nam Ẩn, dù ta sớm đã biết, bản thân chỉ là một quân cờ.
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, ta vẫn nảy sinh chút hy vọng và mong chờ.
Dẫu sao, ta từng cứu mạng hắn một lần.
Có lẽ… hắn sẽ không nỡ để ta chết.
Thế nhưng Thẩm Nam Ẩn chỉ siết chặt chuôi kiếm trong tay, mu bàn tay nổi gân xanh, nhưng ánh mắt và sắc mặt so với ngày thường còn lạnh lẽo hơn.
Hắn mím môi, khẽ cười lạnh một tiếng.
“Một kỹ nữ trong quân trại mà thôi, chẳng phải ngươi biết ta ghét dơ bẩn lắm sao?”
Câu nói ấy như lưỡi kiếm băng lạnh đâm thẳng từ đỉnh đầu ta xuyên xuống.