“Hầu gia đâu?” – ta khẽ hỏi.

Lưu Tô cũng ngẩn người:

“Không rõ nữa… Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho phu nhân thì Hầu gia đi luôn. Tiểu thư à, sớm biết thế, người nên kể cho Hầu gia sớm hơn. Hầu gia ra tay, đến một hai lượng bạc cũng không cần bỏ!”

Vậy thì thật tốt.

Như thế, ta có thể đem bạc trả lại cho chàng, rồi nói với chàng — hai đêm đó, ta đều là cam tâm tình nguyện.

Nhưng chàng lại chẳng chịu gặp ta nữa.

Ta biết chàng đang tránh ta. Tuy rằng chàng đã hiểu rõ nỗi khổ tâm của ta, nhưng cũng nhận ra những toan tính của ta.

Ta rất muốn nói với chàng rằng ta đã rung động sâu sắc đến chừng nào, lại sợ…

Sợ mình sẽ lặp lại con đường của mẫu thân.

Nếu như… không có Tô Uyển Nhi, thì tốt biết bao…

Nghĩ đến Tô Uyển Nhi, ta lại nhớ đến cuộc giao dịch giữa ta và nàng.

Ta không làm được, nên bạc đó… không thể giữ.

Lưng ta còn chưa lành, đành nhờ Lưu Tô mang trăm lượng ngân phiếu trả lại cho nàng.

Lưu Tô trở về, hớn hở báo lại:

“Cô nương kia vừa thấy ngân phiếu liền giận đến đỏ mặt tía tai, mồm năm miệng mười chửi bới om sòm.”

“Thật là nực cười! Nàng ta đã không muốn người khác gả cho Hầu gia, thì sao không tự mình gả đi?”

“Chỉ biết giở trò sau lưng. Theo nô tỳ thấy, Hầu gia chưa chắc đã thích nàng như lời đồn.”

Lưu Tô một lòng hướng về ta, tất nhiên là không ưa Tô Uyển Nhi.

7

Một tháng sau, phủ công chúa gửi tới thiệp mời, mời Hầu phu nhân đến thưởng hoa.

Trung bá đem thiệp tới, vẫn giận dữ vô cùng.

“Dù ngươi là người lừa gả đi nữa, thì cũng chưa từng thực sự hoà ly. Vào phủ công chúa rồi, đừng để mất mặt Hầu gia!”

Ta bỗng nhớ lại lần đầu tiên tham dự yến tiệc của người trong kinh thành — chính là Tạ Linh đưa ta đi.

Khi đó, ta rụt rè tự ti, bước vào yến hội chẳng dám nói năng, đầu không dám ngẩng, ánh mắt cũng không dám nhìn bừa.

Tạ Linh luôn đi bên cạnh, từng bước không rời, nhẹ nhàng chỉ dẫn, dịu dàng an ủi.

Hôm ấy, công tử Trần gia cũng có mặt, còn từng trêu chọc rằng Tạ Linh đường đường là nam tử, lại mải mê luẩn quẩn giữa hương phấn nữ nhân.

Thế mà nay… công chúa mời chư vị tiểu thư quý nữ đến phủ thưởng hoa, Tạ Linh lại chẳng muốn cùng ta đi nữa rồi.

8

Đến ngày dự yến, ta ăn vận chỉnh tề. Người xưa có câu: “Trước kính y phục, sau kính con người.”

Là Hầu phu nhân của An Hóa Hầu, tất nhiên phải mang dáng vẻ của một Hầu phu nhân.

Kinh thành quyền quý nhiều như lá mùa thu, một nữ tử xuất thân hàn môn như ta, nếu chẳng phải vì gả cho Tạ Linh, e rằng các nàng ấy đến nhìn cũng chẳng thèm.

Ta thấy Tô Uyển Nhi cũng có mặt. Lúc ấy nàng đang cùng hai tiểu thư khác thong dong đàm tiếu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía ta, ánh nhìn tràn đầy khinh miệt.

Ta chẳng muốn gây sự với nàng, chỉ mong yên ổn qua hết buổi tiệc.

Thế nhưng nàng lại không chịu buông tha.

Nhân lúc công chúa vào phòng thay y phục, một nữ tử áo xanh bên cạnh nàng lên tiếng:

“Xem ra mắt nhìn người của Tiểu Hầu gia ngày một kém rồi. Uyển Nhi à, nữ tử quê mùa này sao có thể so với muội được?”

Tô Uyển Nhi cúi đầu thở dài:

“Ai… đều là nghiệt duyên cả. Tử Dịch giận ta khi xưa rời bỏ chàng, nay ta vừa hồi kinh, chàng liền vội vã cưới vợ. Thật chẳng khác nào trẻ con giận dỗi.”

Tử Dịch là tiểu danh của Tạ Linh, ta biết, nàng cố ý nhấn mạnh để thể hiện sự thân mật giữa hai người.

Nữ tử áo xanh lại tiếp lời:

“Tiểu Hầu gia bị tình cảm làm mờ mắt đó thôi. Chúng ta là người ngoài nhìn vào, ai chẳng rõ chàng đối với muội tình thâm nghĩa trọng. Nếu chẳng phải vì yêu quá sâu đậm, thì cũng đâu đến nỗi giận lâu như thế.”

“Nghe nói nữ tử kia dây dưa với Hầu gia đã lâu…”

“Chắc Hầu gia chỉ nhất thời thấy mới lạ thôi. Nghe nói gần đây Tiểu Hầu gia không về phủ, tặc tặc, mới thành thân mấy ngày mà như thế rồi.”

Mọi người đồng loạt bật cười.

Mặt ta nóng bừng, nhất thời không biết nên giấu vào đâu.

Lưu Tô giận không chịu nổi, muốn lên tiếng tranh luận, bị ta kéo lại. Ta không muốn gây thêm phiền phức cho Tạ Linh.

Dòng chữ vốn im ắng lại bắt đầu cuộn lên:

【Thật tức chết, Tiểu Đổng yếu đuối quá rồi đó】

【Nữ chủ lẽ ra phải cao quý, sao ta thấy Tô Uyển Nhi trà xanh quá vậy?】

【Hóa ra trước kia là Tô Uyển Nhi buông tay, thế giờ quay lại tranh giành là sao?】

【Tiểu Đổng, lên đi! Không thể để người ta xem thường được!】

Lúc ta còn đang lưỡng lự không biết có nên phản kích hay không, đột nhiên thấy sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Ngay sau đó, cổ tay ta bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt.

Ta quay đầu, liền thấy gương mặt tuấn tú của Tạ Linh.

Một tháng không gặp, chàng gầy đi nhiều, ánh mắt mang theo mỏi mệt sâu sắc.

Chàng cười với ta:

“Chẳng phải ta đã bảo nàng chờ ta sao? Sao lại không nghe lời như vậy?”

Sắc mặt Tô Uyển Nhi trở nên khó coi, bước lên mấy bước, khẽ gọi:

“Tử Dịch…”

Tạ Linh xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng:

“Xin cô nương gọi ta là Hầu gia. Nếu gọi tiểu danh, e rằng Hầu phu nhân của ta sẽ để bụng.”

Chúng nhân đều hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Tô Uyển Nhi đầy kinh ngạc.

Nước mắt đã dâng lên trong mắt nàng, nghẹn ngào nói:

“Chàng thực sự muốn đối xử xa cách với ta đến vậy sao? Việc năm xưa… đến nay vẫn khiến chàng oán giận hay sao?”

“Ta chẳng có gì phải giận cả.”

Tạ Linh đáp, giọng bình tĩnh:

“Năm xưa mỗi người một lựa chọn, chẳng ai đứng chờ ai mãi. Nay ta đã thành thân, tất nhiên cũng nên giữ khoảng cách với người khác.”