QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
“Nếu vậy, chẳng hay công tử cho tiện nữ mượn chút bạc có được không?”
“…”
Chàng không có ý thả ta đi, mà ta cũng không định đi.
An Hóa Hầu phủ này tốt hơn tiểu khách điếm chúng ta ở nhiều, mà lại chẳng mất đồng bạc nào.
Chàng vẫn thường xuyên ra ngoài, ta nhân cơ hội ấy lặng lẽ thu dọn phòng ốc, giặt giũ y phục, xông hương, cắm hoa…
Nếu không thể khiến chàng động tâm từ cái nhìn đầu tiên, thì cứ từ từ gặm nhấm từng chút một.
Kế hoạch của ta vốn là chu toàn, tiếc thay, quản gia Hầu phủ lại không đồng tình.
Lời lão nói cũng chẳng sai — trong phủ người hầu thành hàng, há lại thiếu một kẻ như ta?
Ngay cả việc ta muốn lấy y phục đem về giặt, lão cũng không cho.
Ta không còn cách nào, đành ban ngày lén bàn bạc, đêm đến chui qua chó môn lấy đồ.
Nào ngờ lần đầu tiên đã bị Tạ Linh bắt gặp.
Chàng nhìn chó môn bị nhét đầy y phục dơ, kế đến là thân hình ta chui ra, không nói không rằng, chỉ trừng mắt lật trắng.
Linh cảm chẳng lành, ta ngẩng đầu, liền đối diện ánh mắt lạnh lùng kia, tiến thoái lưỡng nan.
Lưu Tô bên kia còn đẩy mông ta:
“Tiểu thư, người mau lên! Sao lại đứng yên đó? Bị kẹt rồi à?”
Ta: “…”
Tạ Linh: “…”
Thời gian tựa hồ khẩn trương, trong cơn mê loạn ta sốt ruột vô cùng.
“Tiểu thư, tiểu thư… làm thế nào để khiến Tạ Linh động lòng đây?”
“Không, Đổng Như Cẩm, tình cảm là thứ phù phiếm. Gom bạc mới là chuyện lớn. Gom đủ bạc, mới có thể cứu mẫu thân!”
Nghĩ đến mẫu thân, ta choàng tỉnh. Thần trí chưa kịp rõ ràng, vừa thấy Tạ Linh bên cạnh, liền tưởng mình chưa thành công thu phục chàng.
Theo bản năng, ta lao vào lòng chàng, dụi đầu vào ngực chàng như mèo nhỏ.
“Hầu gia, tiện thiếp thật lòng yêu người…”
“Hầu gia, khi nào thì người chịu thương lấy tiện thiếp đây?”
Tạ Linh vươn tay sờ trán ta, ta liền ngửa mặt, hôn lên lòng bàn tay chàng, lại còn đưa đầu lưỡi liếm nhẹ một cái.
Yết hầu chàng khẽ chuyển động, ngữ khí ẩn nhẫn:
“Chớ làm bậy, ngươi đang sốt, hồ đồ rồi.”
Lưng vẫn đau rát khiến ta ủy khuất bật khóc:
“Đau quá… Tạ Linh, ôm ta một cái đi… được ôm, ta sẽ không còn đau nữa…”
Chàng quả nhiên ôm ta, nhẹ giọng than:
“Ngươi rốt cuộc đang toan tính điều gì? Ngươi chẳng phải mồ côi sao? Cứu mẫu thân là chuyện gì?”
“Tạ Linh… người nhất định sẽ chán ghét ta.”
“Ta sẽ không.”
“Người sẽ đó… Người chẳng thích ta… Bao lần ta chủ động dụ dỗ, đều không thành…”
“Là ta cố tình trêu ngươi đó.”
“Ta cứ ngỡ chàng cuối cùng cũng động tâm với ta, hóa ra chàng cùng ta thành thân… chỉ để chọc giận Tô Uyển Nhi.”
“Không có chuyện đó.”
“Tạ Linh, nếu thân thế ta trong sạch, gia đình êm ấm, nếu bên cạnh chàng không có Tô Uyển Nhi – bạch nguyệt quang kia… thì tốt biết bao. Nếu là như thế, chàng có thể… yêu ta được không?”
Hai mắt ta mờ mịt, chỉ nghĩ rằng đang nằm mộng. Nếu đã là trong mộng, yếu mềm một lần… cũng chẳng sao.
Những năm qua, ta thật sự sống rất khổ.
Dường như ta đã khóc, còn là khóc đến thê lương. Tạ Linh đút thuốc cho ta, rồi ta lại thiếp đi.
Chàng ngồi bên giường trầm ngâm thật lâu, cuối cùng cho gọi Lưu Tô vào.
Chuyện cũ chuyện xưa, bao điều nghi hoặc, trong khoảnh khắc ấy, chàng đều đã thấu tỏ.
Cũng đúng thôi… ta đã thật lòng thích chàng rồi.
6
Lần nữa tỉnh lại, đã thấy mẫu thân ngồi bên giường. Người khóc đến sưng đỏ hai mắt, không ngừng nói xin lỗi.
Ta có chút mơ hồ, quay đầu nhìn Lưu Tô đang vừa cười vừa khóc.
Thì ra, sau khi biết rõ chân tướng từ miệng Lưu Tô, Tạ Linh liền lập tức chạy suốt đêm về Ninh Đài huyện, đem mẫu thân ta đón ra ngoài.
Lưu Tô ríu rít không ngừng:
“Tiểu thư không biết đâu, lúc ấy Hầu gia thật oai phong lẫm liệt!”
“Lão gia sợ đến mức không dám ngẩng đầu, Thanh công tử còn bị dọa đến vãi cả ra quần!”
“Lúc ấy, lão gia mới biết tiếc phu nhân, miệng không ngừng gọi ‘tỷ tỷ’, mong phu nhân thay hắn nói đỡ vài câu trước mặt tiểu thư.”
“Chỉ là Hầu gia cũng nói rồi — nếu bọn họ còn dám đến làm phiền tiểu thư, thì cứ việc đánh gãy chân chúng cho bổn hầu!”
Ta quay sang nhìn mẫu thân, người dịu dàng nói:
“Coi như phụ thân con đã chết. Từ nay, không cần mang họ Đổng nữa, theo họ ta — họ Liễu.”
Thật tốt.
Dù ta mang họ gì… thì nương ta cuối cùng cũng tỉnh mộng rồi.
【Hỏi thử Hầu gia đi, sau khi biết chuyện của ngươi, chàng đau lòng suýt không chịu nổi】
【Đúng vậy, lúc đối mặt với lão tặc kia, suýt nữa rút đao chém chết hắn】
【Tiểu Đổng à, thuyền nhẹ đã vượt muôn trùng núi rồi】
【Không không, núi thì vẫn còn đấy, vì Hầu gia đang giận đấy này】