- Trang chủ
- VỊ PHU BẤT NHƯ NGÂN
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: VỊ PHU BẤT NHƯ NGÂN
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Yến hội thưởng hoa kết thúc, vừa bước chân ra khỏi phủ công chúa, sắc mặt Tạ Linh lại trở nên trầm xuống.
Khi đưa ta về đến cổng Hầu phủ, chàng xoay người định rời đi.
Ta nhất thời cuống lên, liền bất chấp ôm lấy chàng từ phía sau.
Tạ Linh chau mày:
“Đổng Như Cẩm, mẫu thân nàng đã được cứu ra, nàng không cần phải thế này nữa.”
Ta tựa đầu vào lưng chàng, giọng nghẹn ngào:
“Tạ Linh, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng một lần không?”
Thấy chàng không đáp, ta lại nói tiếp:
“Ta thừa nhận ban đầu ta có toan tính, nhưng về sau… ta thật lòng thích chàng, thật lòng muốn làm phụ nhân nhà họ Tạ.”
“Nhưng Tạ Linh, ta sợ… phụ thân ta sủng thiếp diệt thê, trong lòng chỉ có Trần di nương, ta sợ sẽ đi vào vết xe đổ của mẫu thân ta.”
“Ta dây dưa với chàng lâu như vậy, chàng mới chịu quay đầu nhìn ta một cái. Nhưng còn Tô Uyển Nhi… nàng ấy là bạch nguyệt quang trong lòng chàng…”
Tạ Linh gỡ tay ta khỏi người, quay lại nhìn ta.
“Bạch nguyệt quang thì đã sao? Ta là nam nhi đường đường, xưa nay quang minh lỗi lạc, chưa từng là hạng người lụy tình không dứt.”
“Nếu không phải hai bên đều có ý, ta tuyệt không vương vấn.”
Dứt lời, chàng nhìn ta thật sâu, trong mắt là đau đớn xen lẫn quyết tuyệt.
“Kể cả nàng cũng vậy, Đổng Như Cẩm. Nếu nàng thật sự không thích ta, ta cũng tuyệt sẽ không dây dưa thêm nữa.”
“Đêm động phòng ép buộc nàng, là bởi khi ấy ta thật lòng tin rằng nàng cũng có tình ý với ta.”
Hắn khẽ thở dài, bật cười tự giễu.
“Nghe Lưu Tô kể hết mọi chuyện, ta mới biết, thì ra từ đầu đến cuối, nàng đối với ta vốn chỉ là toan tính. Đã không có chân tâm, vậy thì thôi vậy.”
“Ta hiểu một nữ tử yếu mềm như nàng, thân bất do kỷ, phải làm vậy là bất đắc dĩ. Nhưng cũng xin nàng hiểu, ta là nam tử, cũng có tôn nghiêm của riêng mình.”
“Dù sao cũng là phu thê một hồi, tuy ngắn ngủi, nhưng ta vẫn nên chu toàn đôi chút. Ở trang viện phía nam thành có một tòa tiểu viện, là năm xưa ta mua lại, không lớn, nhưng cũng đủ để nàng và lệnh đường an cư. Ngoài điều đó ra, giữa ta và nàng… sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào nữa. Nàng tự lo lấy thân.”
Lòng ta nghẹn đắng, như thể có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lồng ngực, từng nhát, từng nhát một.
Ngay lúc ấy, trước mắt ta liền hiện lên một màn hỗn loạn:
【Trời ơi, đúng là mẫu nam tử lý tưởng, dứt khoát gọn gàng, không dây dưa lằng nhằng!】
【Toàn thân Tiểu Hầu gia, chỉ có cái miệng là cứng! Nghe đâu lúc Tiểu Đổng đi yến hội, hắn còn lo đến muốn phát điên, giờ thì lại cứng miệng nói “không còn liên can”!】
【Tiểu Hầu gia đúng là một chú chó nhỏ cố chấp】
【Tiểu Hầu gia chắc là cung Ma Kết!】
【Tiểu Đổng nhìn tay Hầu gia kìa, siết chặt đến mức đốt ngón trắng bệch!】
【Hôn chàng đi! Hắn thích chết mất!】
Ta cúi đầu nhìn tay chàng, quả nhiên, các khớp ngón đã trắng bệch vì siết chặt.
Ta đưa tay nắm lấy tay chàng, cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay.
Tạ Linh khẽ run, ánh mắt dần đỏ hoe.
“Đổng Như Cẩm, nàng biết mình đang làm gì không?”
Ta gật đầu, đáp khẽ:
“Thiếp biết. Thiếp đang hôn phu quân của mình.”