- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Tôi giật lấy "cây gậy" ọp ẹp làm từ giấy cuộn tròn từ tay Kim Sang-sik.
"Ngồi xuống."
"Dạ."
Kim Sang-sik ngoan ngoãn ngồi vào chỗ.
Cái bộ dạng đó, nếu tôi chìa tay ra chắc nó cũng đưa tay cho thật.
'Mày là cún chắc.'
Tuy cạn lời nhưng tôi nhanh chóng thu lại ánh mắt đang nhìn xuống Kim Sang-sik.
"Nếu định lãng phí thời gian thế này thì thà ra phòng gym tập mấy môn của đại hội thể thao còn hơn, không phải sao?"
"Cũng đúng."
"Này. Cậu mà công nhận ở đây thì tôi biết giấu mặt vào đâu?" (Kim Woo-jung phản đối)
"Hai người cứ im miệng lại đi. Có gì muốn nói thì lấy sổ ra mà viết."
Cả hai đứa phản kháng lại lệnh cấm nói của tôi.
"Cậu là cái thá gì mà bắt bọn này làm cái này cái nọ hả?!"
"Đúng thế! Cậu là cái thá gì!"
"Anh, hay là nhốt bọn họ vào phòng luôn đi?" (Yoon Hae-il đề nghị)
"Ừm... Thế cũng được nhỉ?"
"Bịt miệng lại luôn đi."
Không biết kiếm đâu ra, Yoon Hae-il đưa cho tôi một cuộn băng keo xanh.
"Hự!"
"Hự!"
Thấy tình hình bất lợi, Kim Woo-jung và Kim Sang-sik vội vàng tự bịt miệng mình lại.
Được rồi. Hai đứa này xử lý xong.
Tôi chuyển mục tiêu sang bộ đôi maknae gây chuyện.
"Hai đứa thì nói đi. Nếu không nói được bằng miệng thì lấy sổ ra đây mà viết."
"Ư ưm, ưm ưm ưm!"
Song Yi-seon lắc đầu từ chối. Cậu ta cũng bắt chước Kim Woo-jung và Kim Sang-sik lấy tay bịt miệng.
Còn Han Gyeo-ul thì khỏi nói, chẳng thèm đáp lại một lời.
Tôi vốn không muốn làm đến mức này, nhưng.
'Xem ra cần một biện pháp mạnh.'
Tôi lặp lại câu nói y hệt, chỉ thay đổi chủ ngữ.
"Bây giờ không nói lúc còn có cơ hội thì hai đứa sẽ bị nhốt đấy."
"Gì cơ?!"
"......!"
Quả nhiên, phản ứng đến ngay lập tức.
"Ở trong đó hai đứa có đấm nhau túi bụi hay làm gì thì anh cũng kệ, tự mà giải quyết với nhau."
Tôi ra hiệu bằng mắt cho anh Seon-woo và Yoon Hae-il, cả hai lập tức hành động.
Mỗi người kèm chặt một đứa, Song Yi-seon và Han Gyeo-ul.
Kim Woo-jung và Kim Sang-sik đang bị bịt miệng cũng ở bên cạnh phụ giúp.
Nhưng dù đã làm đến thế thì miệng hai đứa Yi-seon và Gyeo-ul vẫn ngậm chặt.
Tốt thôi. Mọi thứ đều đang diễn ra suôn sẻ.
Tôi dẫn đầu đi về phía căn phòng nhỏ để nhốt hai đứa.
Lúc này, có lẽ đã bị sự chân thành của các anh chạm đến trái tim, Song Yi-seon cuối cùng cũng giơ cờ trắng đầu hàng.
"A aaaa, được rồi! Được rồi em nói! Em sẽ nói mà! Làm ơn thả em ra đi."
"Còn em không có gì để nói cả."
Han Gyeo-ul dội một gáo nước lạnh khiến mọi chuyện lại về con số không.
"Này!! Cái tên Han Gyeo-ul này!" (Song Yi-seon tức điên)
Còn Kim Woo-jung và Kim Sang-sik đời nào bỏ lỡ cơ hội này.
"Người ta bảo không có gì để nói kìa. Tiếp tục thi hành lệnh giam giữ đi!!"
"Tuân lệnh!"
Hai cái miệng vừa được tự do lập tức hò nhau "một, hai, ba", lôi xềnh xệch Song Yi-seon và Han Gyeo-ul đi.
"Không, không, em nói mà! Em sẽ nói! Cho em nói đi màaaa. Cứu người vớiiii!"
Tình thế đảo ngược.
Giờ lại đến lượt Song Yi-seon van xin được nói sự thật.
Có vẻ cậu ta sợ bị nhốt chung với một mình Han Gyeo-ul lắm rồi.
Đến nước này thì tôi phải tìm cho ra lý do tại sao hai đứa lại ghét nhau đến thế.
Các thành viên thả Song Yi-seon ra.
Chẳng cần ai bảo, Song Yi-seon tự giác quỳ xuống sàn.
Đúng là vậy mà.
Song Yi-seon bình thường mới là người nhập tâm vào vở kịch của Kim Woo-jung nhất.
"Em cũng không biết lý do... nhưng tóm lại là do Han Gyeo-ul ghét em."
Song Yi-seon co rúm lại, lẩm bẩm lí nhí, không giống cậu ta chút nào.
"Cái gì cơ?"
"Không nghe thấy, nói to lên xem nào."
"Thì em đã bảo là em cũng không biết tại sao Han Gyeo-ul lại ghét em màaaa."
‘Nói cái quái gì vậy?’ - Tôi bất giác cau mày.
Không chỉ mình tôi, mọi người đều đang dỏng tai nghe lời của Song Yi-seon.
Không phải là nói quá, mà đứa nào đứa nấy đều dí sát tai về phía mặt Song Yi-seon.
Vậy mà Song Yi-seon vẫn cứ lầm bầm, không có ý định nói to hơn.
"Nhưng em không sao đâu. Chuyện này cũng không phải một hai lần."
"Yi-seon à, em nói vậy là có ý gì?"
Anh Seon-woo không biết làm thế nào mà nghe được, vội vàng kéo Song Yi-seon đang quỳ dưới đất đứng dậy.
Gì đây, có chuyện gì thế?
"Nói lại từ đầu, rõ ràng rành mạch xem nào. Nhanh lên."
Anh Seon-woo cứng mặt lại.
Một bộ dạng hiếm khi thấy được.
Hoàn toàn khác với lúc có xích mích với tôi.
Chỉ cần vậy thôi cũng đủ cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Song Yi-seon có lẽ cũng nhận ra mình không thể cứ thế cho qua chuyện được nữa.
Buông xuôi tất cả, Song Yi-seon chán nản nói to lên như các thành viên mong muốn.
"Ý em là không phải chỉ Han Gyeo-ul, em quen với việc bị người khác ghét rồi. Từ hồi tiểu học, bọn bạn đã ghét em rồi. Bảo là một đứa vừa không biết hát, vừa không biết nhảy, chỉ được cái mặt mà vênh váo."
"Biết ngay mà."
"Gyeo-ul à, em yên đi."
Anh Seon-woo lên tiếng cảnh cáo Han Gyeo-ul, người đang cười nhạt bên cạnh một cách mỉa mai.
Han Gyeo-ul lườm Song Yi-seon.
Như một con ma, Song Yi-seon cảm nhận được ánh mắt đó, vội rụt cổ lại.
"Này. Dù gì thì trong cái nhà này cậu đang đóng vai phản diện đấy nhé? Biết điều một chút đi."
Tôi thì thầm đủ để chỉ mình Han Gyeo-ul nghe thấy.
Không quên dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào chỗ hiểm của Han Gyeo-ul.
Thế là Han Gyeo-ul trợn mắt lên như thể oan ức lắm.
'Liếc cái gì hả?'
Tôi cũng trợn mắt lại đáp trả.
Trong lúc tôi và Han Gyeo-ul đang âm thầm đối đầu.
"Yi-seon à, sao Gyeo-ul lại ghét em chứ? Chẳng có lý do gì để ghét cả. Không phải vậy đâu."
"Không phải đâu ạ. Han Gyeo-ul ghét cay ghét đắng em luôn ấy."
"Anh nói là không phải mà. Gyeo-ul, em có ghét Yi-seon không? Không phải đâu, đúng không?"
Trời ạ, cái ông anh này. Ai nhìn vào cũng thấy “phải” là đúng còn "không phải" không đúng mà.
'Mấy đứa nhà mình không thể nào như thế được.' - Một sự chối bỏ thực tại đến cùng cực của Seon-woo.
Và Han Gyeo-ul đã đập tan tành cái ảo tưởng đó của anh Seon-woo.
"Không, em ghét cậu ta."
"Cái, cái, cái gì??"
"Em nói là em ghét! Song Yi-seon! Em ghét cậu ta! Ghét đến kinh tởm."
Trước cú ném bóng thẳng của Han Gyeo-ul, đến một tiếng thở dài mọi người cũng không thể thốt ra.
Thay vào đó là một sự im lặng tựa như địa ngục đến từ phía các thành viên, giờ họ lại bị đảo ngược, không thể thốt ra một lời nào.
'Làm sao bây giờ?'
Không cần nói cũng thấy vẻ mặt khó xử hiện lên trên mặt các thành viên khác.
Chỉ có đương sự Song Yi-seon là vẫn giữ được vẻ bình thản.
"Từ đầu đến chân không có chỗ nào vừa mắt. Như chính mồm nó nói đấy, vừa không biết nhảy vừa không biết hát mà cứ vênh váo cũng thấy ngứa mắt rồi. Nói chung là ghét toàn tập."
Mặc kệ các anh có sốc hay không, Han Gyeo-ul cứ thế vạch ra từng điểm đáng ghét của Song Yi-seon.
Nhờ vậy mà mặt anh cả kiêm leader Seon-woo tái đi như tàu lá chuối.
"Chỉ trước mặt các anh mới giả vờ ngoan ngoãn, dễ thương, làm lố cũng thấy phát bực. Các anh không biết đâu? Đằng sau lưng nó âm u đến mức nào đâu."
"... Này này, tôi đã làm gì cậu mà bảo tôi âm u chứ hả?? Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên tôi bị nói là âm u đấy nhé?"
Song Yi-seon nổi đóa.
Thế là cảm xúc của Han Gyeo-ul cũng bị đẩy lên cao.
Không giống mọi khi, Han Gyeo-ul cao giọng, dồn ép Song Yi-seon.
"Chẳng phải mày tự phân cấp bậc rồi coi thường người khác sao? Ngay trước mặt người khác còn nói xấu. Đừng bảo là không có nhé?"
"Ơ! Không có làm thế nhé? Mày đừng có mà vu oan cho người vô tội!"
Vì không biết cách cãi nhau nên cuộc đấu khẩu cứ thế diễn ra một cách trẻ con đến lạ.
Dù chỉ là một cuộc cãi vã vặt vãnh, nhưng có thể cảm nhận được ý chí không bao giờ chịu thua Song Yi-seon của Han Gyeo-ul.
Tóm tắt lại cuộc đối thoại cứ luẩn quẩn một chỗ này thì là thế này.
Thời còn là thực tập sinh, Song Yi-seon đã cùng một nhóm thực tập sinh khác – không phải các thành viên EcL:pse bây giờ – hùa vào bắt nạt Han Gyeo-ul.
Nếu đây là sự thật thì sau này sẽ còn nhiều chuyện đau đầu nữa.
Bởi vì đối với Han Gyeo-ul, đây chắc chắn không phải là một mối hận thù tầm thường.
Giá như có thể bỏ qua được tình huống này. Nhưng đâu có được. Đời không chiều lòng người:
Xuyên vào Kwon Eun-tae cũng xuyên rồi, bảng trạng thái cũng có, hệ thống (K) cũng có, thì tôi bỏ qua làm sao được chứ?
Chẳng có cái gì là theo ý mình cả, aisss, hệ thống, K, mày đâu?
[Xin lỗi. Đây là vấn đề mà hệ thống không thể tùy tiện can thiệp được.]
Biết rồi. Biết rồi nhưng mà…
Ý là hãy hiểu cho tâm trạng của tôi, người phải cầu cứu đến cả một hệ thống bí ẩn này đi chứ?