- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
"Đó là vấn đề của fans, không phải của mấy đứa đâu."
"Em biết chứ?! Biết là biết, nhưng mà vẫn thấy trong lòng nó cứ sao sao ấy." (Yoon Hae-il cãi)
"Eun-taeng là đồ máu lạnh. Đồ không có trái tim."
"Ừ ừ. Biết rồi, bớt diễn sâu đi rồi ra đây chụp ảnh. Anh quản lý ơi, chúng ta chụp đi chứ anh?"
Tôi dúi mấy hộp cơm vào lòng các thành viên rồi sắp xếp đội hình.
Biết ơn thì cứ thể hiện ra cho fans thấy là được rồi mà.
"Nào, chụp nhé. Cười lên nào."
Như lời anh quản lý, tôi cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ hết mức có thể.
Các thành viên cũng nhanh chóng xóa đi vẻ mặt buồn bã.
"Á á, em lỡ nhắm mắt rồi! Chụp lại đi anh ơi!"
"Ừm, anh ra đẹp rồi. Anh ơi, đăng tấm này đi."
"Cứ đăng hết mấy tấm đã chụp lên đi."
Sau khi đăng tấm ảnh chứng nhận lên SNS chính thức của EcL:pse với tất cả lòng biết ơn.
Một lúc lâu, trong phòng chờ chỉ còn tiếng lạch cạch của bát đũa.
Nhưng đó cũng chỉ là một lúc.
Song Yi-seon, người đang ăn hộp cơm chan đầy nước mắt, bắt đầu lân la khởi động.
"Nhưng mà anh Eun-tae ơi, không lẽ... anh là cái đó thật à?"
"Cái đó là cái gì."
"Á, thì! Cái đó đó. Cái mà bắt đầu bằng chữ 'Xã' kết thúc bằng chữ 'hội' ấy."
"A a, em biết rồi. Cái mà Song Yi-seon nói là cái đó đúng không. Cái từ 'Xã hội' năm chữ."
Mấy cái đứa này, ‘ấm cật no lòng’ rồi lại bắt đầu nói nhảm.
Chắc là đang định nói về thử thách nhịn cười đây mà.
Chuyện đã qua rồi, tôi chẳng có hứng thú.
"Sao anh có thể nhìn mấy cái ảnh đó mà nhịn cười được vậy ạ!"
"Này, Yi-seon. Nói cho đúng vào. Eun-taeng nó không phải nhịn cười đâu." (Kim Woo-jung nói)
"Vậy thì là gì ạ?"
"Là nó không cười thôi. Vì có buồn cười đâu."
"Ra là vậy...!"
Như được khai sáng, Song Yi-seon "bốp" một cái vào trán mình.
"Quả nhiên là anh Woo-jung!"
"Không phải tự nhiên mà người ta gọi là 'Xã hội' năm chữ đâu."
"Này Woo-jung à, Yi-seon à. Dù sao thì Eun-tae cũng không phải là kẻ b**n th** nhân cách (sociopath) đâu." (Anh Seon-woo can)
Gì cơ? ‘Kẻ b**n th** nhân cách’? Cái chứng “rối loạn nhân cách chống đối xã hội” gì gì đó á?
Mấy cái đứa này coi người ta là gì mà lại thản nhiên xem như thằng tâm thần thế hả??
Tôi vô thức bẻ gãy đôi đũa gỗ mình đang cầm trên tay.
Thấy vậy, Song Yi-seon hít một hơi lạnh rồi trốn sau lưng Kim Woo-jung.
Nhưng tôi không tha đâu.
"Này, hai đứa kia..."
"Bọn mình có nói là ‘kẻ b**n th** nhân cách’ đâu? Bọn mình nói là 'Xã hội' năm chữ mà."
"Đúng rồi! Tại anh Seon-woo nói nên anh Eun-tae mới giận đấy!"
Tôi giận là vì hai đứa bây đấy.
"Nhìn kìa. Giận đến mức bẻ gãy cả đũa rồi."
"Giận mà bẻ đũa... Quả nhiên là 'Xã hội' năm chữ..."
Được rồi. Tôi sẽ đấm cho hai đứa này ngậm mồm lại rồi đi tù cũng được.
Ngay khi tôi vừa nắm chặt tay đứng dậy, Yoon Hae-il và Kim Sang-sik đã lao vào can ngăn.
"Buông raaa."
"Anh nhịn chút đi. Có phải lần một lần hai đâu."
"Này bạn hiền, đại nghĩa của nam nhi phải được thực hiện một cách kín đáo. Ở đây có quá nhiều tai mắt."
Thì có liên quan quái gì?
Tôi đã quyết tâm đi tù rồi cũng phải cho hai đứa này nên thân mà.
"Bảo buông ra cơ mà!"
Trong lúc tôi đang dùng hết sức để gỡ hai người Yoon Hae-il và Kim Sang-sik đang giữ chặt hai tay mình ra.
Cốc cốc.
Cùng với tiếng gõ, cửa phòng chờ bật mở.
"Còn 10 phút nữa là hết giờ nghỉ trưa. Mọi người dọn dẹp rồi chuẩn bị đi ạ."
Nhờ có anh nhân viên chỉ nói đúng việc của mình rồi lạnh lùng bỏ đi mà tuổi thọ của hai đứa kia đã được kéo dài thêm.
Đúng là mấy thằng cha may mắn.
___________________
Tôi tranh thủ lúc nghỉ giải lao, tiến lại gần khu vực của người hâm mộ.
Đối với tôi, đây là một hành động đòi hỏi sự dũng cảm phi thường.
Tôi phải căng hết cả thần kinh để bước đi sao cho tay nọ không đi cùng chân kia.
Khoảng cách càng được thu hẹp, tiếng xôn xao từ phía fan càng lớn hơn.
Và rồi, tôi đã đứng trước khu vực của fan.
"……."
Tuy có một khoảng chênh lệch độ cao, nhưng khoảng cách này hoàn toàn có thể nói chuyện được.
"Xin chào…"
"EUN-TAE ƠIIIIIII!"
Vấn đề là tôi đã quên mất đây là cuộc đối thoại một chọi với số đông.
Tôi còn chưa kịp chào xong, những lời nhắn cá nhân của fan đã tuôn ra như thác lũ.
– Eun-tae ơi, sandwich ngon lắm! Cảm ơn cả kimbap nữa nhé! Bữa ăn mà gia đình còn chẳng lo cho, vậy mà Eun-tae nhà chúng ta lại lo. Huhu.
– Tấm ảnh polaroid cảm động quá đi. Sau này chị sẽ coi nó là báu vật gia truyền đấy.
– Chúc mừng Eun-tae đã thắng thử thách nhịn cười nhaaa!
– Tóc cam của Eun-tae hợp dã man. Cứ như là một em bé cam California vừa ranh mãnh vừa tươi ngon ấy.
… “Em bé cam” gì cơ?
Tôi bất giác lùi lại một bước.
"Có ai muốn chơi nối chữ để thắt chặt tình bằng hữu với Woo-jung không nào?"
"Này bạn hiền. Tôi, một người mà ngay từ cái tên đã là ‘lẽ thường’, xin được chấp nhận thử thách."
"So với anh Sang-sik thì em đây, người vừa có thường thức hơn lại còn từng đứng thứ 17 toàn trường, có vẻ phù hợp hơn ạ."
"E hèm. Đừng cãi nhau nữa nào. Cả hai cứ vui vẻ về đội của anh là được chứ gì."
Kim Woo-jung giơ cao ngón tay cái.
Ngay lập tức, Kim Sang-sik và Song Yi-seon lao vào như hổ đói, chộp lấy ngón cái của Kim Woo-jung.
Kim Woo-jung thổi một tiếng còi "Bíppp-".
Lại lôi đâu ra cái đó nữa vậy?
"Từ bây giờ, trò chơi nối chữ bắt đầu! Từ đầu tiên là… Kwon Eun-taeng!"
"Taeng-taeng-bol (Bóng nảy)!"
"Bol…, bol…, xe hơi Bol-X (Volvo)!"
Rồi ba người họ bắt đầu trò chơi nối chữ vô tri của mình.
Vừa chơi vừa từ từ lân la về phía này.
'Đừng qua đây. Làm ơn đừng qua đây.'
Tôi xin nhấn mạnh lại một lần nữa.
Nếu tôi không nhập vào xác của Kwon Eun-tae, thì đây là cái kiểu người mà cả đời tôi cũng không bao giờ bắt chuyện.
Một mình tôi không thể nào cân nổi ba cái ông thần này.
"Khoan đã. 'Bol' trong 'taeng-taeng-bol' bắt đầu bằng B, còn 'Bol' trong 'Bol-X' bắt đầu bằng V. B và V là hai chữ cái hoàn toàn khác nhau. Song Yi-seon bị loại!" (Kim Woo-jung tuyên bố)
(Đoạn này có khác biệt trong âm đầu vì phát âm tiếng Anh của người Hàn nha)
"Ở đâu ra cái luật đấy! Nếu chơi bằng tiếng Anh thì người sai đầu tiên phải là anh Sang-sik chứ không phải em!"
"Anh làm sao?"
"Mà nhé, 'Taeng' trong 'Kwon Eun-taeng' tiếng Anh là 'Tang', nên anh phải nói một từ bắt đầu bằng G mới đúng. Understand?"
"Ừ, không phải nhé. Song Yi-seon, em GG (đầu hàng) đi. Em thua rồi. You are loser. I am winner. Understand?"
"Ức chế! Đồ Konglish!"
"Đồ? Dạo này chú em ăn nói với các anh ngày càng trống không nhỉ?"
Song Yi-seon tức giận dậm chân bình bịch.
Kim Sang-sik chống nạnh, bắt đầu bài giảng đạo đức cho Song Yi-seon.
"Sao lần nào chơi nối chữ cũng không qua nổi một vòng là thế nào nhỉ."
Kim Woo-jung, người duy nhất không hiểu cái lý do mà ai nhìn vào cũng biết, lẩm bẩm.
Một trò chơi nối chữ vô lý thì luật chơi của nó cũng vô lý đến tột cùng chứ sao nữa, vậy cũng thắc mắc.
Tôi thì ngày nào cũng chứng kiến cảnh này ít nhất ba lần nên đã quen lắm rồi.
Nhưng, hiện tại đây là hiện trường ghi hình chứ không phải ký túc xá hay phòng tập, và đồng thời.
Là nơi có hàng trăm người hâm mộ đang dõi theo.
'Tìm trẻ lạc: Hình tượng của EcL:pse.'
Tâm trạng tôi lúc này chỉ muốn đi in tờ rơi như thế dán khắp nơi.
"Dễ thương quá."
"Làm sao đây. EcL:pse nhà ta dễ thương chết mất thôi."
"Điên mất. Dễ thương vãi. Yi-seon không phải 18 tuổi mà là thiên thần bé bỏng 18 tháng tuổi thì có."
……?
Khái niệm "em bé" mà tôi biết từ trước đến nay bỗng dưng lung lay vì nghe được mấy lời cảm thán của fans.
Trước phản ứng ngoài dự kiến, tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm vì chúng nó không bị coi là hâm dở, cũng lại vừa cảm thấy hoang mang.
Những lời cổ vũ đầy tình cảm của fans thì đúng là đáng quý thật, nhưng tôi chẳng biết phải làm sao cho phải khi họ lại nghĩ mấy đứa vô tri hâm dở kia “dễ thương chết mất”.
Phải diễn tả cái này thế nào đây, chậc.