- Trang chủ
- Tiểu Minh Đã Chết Như Thế Nào
- Chương 69
Chương 69
Truyện: Tiểu Minh Đã Chết Như Thế Nào
Tác giả: Quyển Giác
- Chương 1: Quyển 1: 【Mùa Hè Của Trẫm Và Tôi】Điều Tra Một Vụ Án, Người Chết Chính Là Tôi (1-98)
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90: Ngoại Truyện – Tết Đoan Ngọ 2 Năm Trước
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99: Quyển 2: 【ĐH Đế Đô: Mùa Thu Dần Phai】Cẩm Nang Combat Màu Mè Của TrẫmManh (99-122)
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123: Quyển 3: 【Bánh Xe Kiến Tạo Hư Vô】Bất Động Sản Nebula: Lăng Mộ Đế Vương Chính Thức Mở Bán (123-168)
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141: Ngoại Truyện – Năm Đó Anh Trẫm 15 Tuổi (1)
- Chương 142: Ngoại Truyện – Năm Đó Anh Trẫm 15 Tuổi (2)
- Chương 143: Ngoại Truyện – Năm Đó Anh Trẫm 15 Tuổi (3)
- Chương 144: Ngoại Truyện – Năm Đó Anh Trẫm 15 Tuổi ()
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: 【Đại Kết Cục Thượng】Lăng Mộ Đế Vương
- Chương 168: 【Đại Kết Cục Hạ】Lăng Mộ Đế Phi
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Bạn có thể tưởng tượng được không?
Bạn nằm trong dung nham, từng chút một nhìn phân tử trên cơ thể của mình phân giải thành nguyên tử, nhìn nguyên tử dần dần teo tóp, nhìn neutron suy giảm, nhìn nhân tế bào phân chia, cuối cùng cơ thể bạn hóa thành một mảng lớn nguyên tố hydro.
Linh hồn của tôi phiêu bạt trong biển khí nóng bỏng sền sệt như dung nham này, hoang mang, tuyệt vọng, bất lực.
Ban đầu, nhìn cơ thể mình phân giải thành trạng thái xa lạ, tôi thậm chí có thể tính ra được diện tích bóng ma tâm lý của mình. Nhưng sau nỗi sợ hãi, chính là sự cô đơn kéo dài.
Tôi cố gắng tìm một điểm tựa cho linh hồn mình, để bản thân có thể bám víu. Nhưng tôi không cảm nhận được gì cả, cũng không làm được gì cả. Sau đó tôi dứt khoát thả lỏng bản thân, không nghĩ gì nữa, không làm gì nữa.
Trong đầu cũng từng lóe lên một cái tên, tôi nghĩ đến Thị Trẫm, mong cậu ấy nhanh chóng tìm thấy tôi. Nhưng tôi đã đợi quá lâu rồi, mọi tâm tư tình cảm đều trở nên tê dại.
Thời gian không còn khái niệm nữa, ngay khi tôi nghĩ siêu dây linh hồn của mình sắp ngừng rung động, thì một luồng điện đột nhiên đánh thức tôi.
Các hạt trong biển khí bắt đầu va chạm vào linh hồn tôi với tốc độ cực cao, toàn bộ thần kinh của tôi đều co giật. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được trên đời lại tồn tại loại cảm giác đau đớn đến thế này, nó khác với bất kỳ nỗi đau nào trên cơ thể, nhưng nếu phải miêu tả, thì cấp độ của cảm giác đau đớn này chắc khoảng gấp 32,5 lần việc dùng kim chọc móng tay.
Tôi cứ tưởng cơn đau kéo dài này có thể khiến tôi thích nghi hoặc chết đi, nhưng không may là từ đầu đến cuối tôi đều tỉnh táo vô cùng, tôi cảm nhận được sự rung động của siêu dây linh hồn mình mỗi khi va chạm, nhìn thấy mảng nguyên tố hydro kia lại bắt đầu tụ hợp thành cơ thể của tôi.
Đúng vậy, tôi đoán không sai, biển khí đỏ tươi này chính là trường Higgs. Trong trường Higgs mật độ cao, bất kỳ vật chất cấp độ nguyên tử nào cũng sẽ sụp đổ, cho nên cơ thể tôi đã bị phân giải. Nhưng tại sao bây giờ lại quay trở lại?
Trong lúc tôi không hiểu và hoang mang, cảm giác ngạt thở khó chịu đựng nổi đột nhiên nhấn chìm mọi suy nghĩ của tôi.
Tôi giật mình mở mắt, phát hiện trong tầm nhìn không còn là khoảng không đỏ tươi mờ mịt ban nãy nữa. Đây là đâu? Sao tôi lại bị nhét vào một cái bồn nước lớn thế này?
Lực đẩy Ác-si-mét khiến tôi không dùng được sức, thiếu oxy quá mức khiến tôi tối tăm mặt mũi một trận, trong cơn hoảng loạn tôi sờ thấy khẩu súng trong túi, ôm một tia hy vọng mà bắn hai phát vào thành bồn.
Mở rồi, bằng thủy tinh sao?
Chất lỏng tuôn ra từ lỗ đạn, tôi tìm lại được một chút sức lực, đột ngột đạp mạnh mấy cái vào chỗ nứt, thoát ra khỏi bồn nước.
Đúng vậy, ông đây chưa chết.
Ha ha ha ha ha, sad.
Mặc dù tôi sống sót trong tuyệt vọng, được hào quang nhân vật chính bao bọc, nhưng cảm giác đau đớn ban nãy quả thực khắc cốt ghi tâm, sự phản bội của mỹ nhân nhi hằn sâu trong lòng tôi, nhưng quan trọng nhất là Thị Trẫm oppa của tôi đã không đến cứu tôi.
Cho nên nói, vai gãy cũng chẳng có con mẹ gì tác dụng.
Nơi này giống như một khoang máy khổng lồ, kết cấu bằng thép, cách đó không xa là những dãy bồn nước lớn bằng thủy tinh tỏa ra ánh sáng xanh lam nhạt, chiếu sáng tầm nhìn của tôi.
Trên các bồn nước lắp một đường ống khổng lồ, không biết dẫn đến đâu.
Sở dĩ tôi cứ nhìn chằm chằm vào những cái bồn này không rời mắt, là vì các bồn nước không hề trống rỗng. Ngoại trừ cái vừa bị tôi phá vỡ ra, tất cả các bồn nước khác đều chứa một người bên trong.
Những người này gần như đều là nam thanh niên, mặc đồng phục màu đen thống nhất, đứng thẳng tắp. Điều khiến tôi kinh hãi nhất là, tư thế đứng thẳng kỳ dị này làm tôi nhớ đến Thiết Anh (Đứa trẻ bằng sắt). Đúng, là bức tượng đứa trẻ sơ sinh bằng sắt được đặt trong bình nước mà tôi đã vô tình nhìn thấy trong phòng thiết bị Sinh học của trường lần đầu tiên.
Bản năng thúc giục tôi nhanh chóng rời khỏi đây, tôi vịn vào tường, bước đi một cách vô định.
Quần áo của tôi không ướt, cho nên chất lỏng trong các bồn thủy tinh kia chắc chắn không phải là chất lỏng đơn thuần. Bụng tôi vẫn còn hở ra vết thương máu me, con dao kia thì đã sớm biến mất không thấy đâu. May mà không còn chảy máu nữa.
Bước chân nặng trĩu, tôi gần như kiệt sức mà quỳ xuống, đến gần rồi mới để ý thấy sàn nhà dưới chân tôi không ngờ lại trong suốt.
Bên dưới sàn nhà là vũ trụ xanh thẳm. Tôi còn chứng kiến hiện trường một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, một sao chổi không biết xấu hổ mà lấn làn vượt ẩu, cuối cùng không may đâm vào đuôi một tiểu hành tinh.
What the f*ck? Vậy có nghĩa là trụ sở chính của Hoa Năm Cánh không ngờ lại là một trạm không gian sao!? Cái tên Soul này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Ừm, hình như là tôi.
Nếu không phải bụng tôi vẫn còn lòi cả ra ngoài, tôi nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cười ba tiếng một cách bá khí cuồng ngạo trước những thành tựu vĩ đại của ‘chính mình’.
Tôi chống hai tay xuống sàn, nhìn cái hố đen vừa xa vừa gần kia, cơ thể mệt mỏi rã rời khiến tôi không muốn cử động.
“Đẹp không?”
“…”
Một giọng nói xa lạ vang lên sau lưng tôi, rất khàn và khó nghe.
Cảm giác áp bức bao trùm trời đất, một bàn tay to lớn thô ráp bịt lấy miệng mũi tôi.
Gã khổng lồ sau lưng đứng dậy, chiều cao gần bốn mét, tôi bị gã xách lên lơ lửng, đầu tôi trong tay gã giống như một quả bóng rổ, vô cùng nực cười.
Gã khổng lồ tiện tay ném tôi vào trong, tuy nhiên tôi không ngã mạnh xuống đất, mà bị những đường ống đột nhiên quấn lấy giữ lại giữa không trung.
Những đường ống giống như dây leo, xoắn ốc bò lên tứ chi của tôi, quấn chặt lấy cổ tôi, điều khiến tôi đau đớn là, đầu cuối của những đường ống có những mũi gai thép nhọn hoắt, lần lượt đâm vào lòng bàn tay và lòng bàn chân của tôi.
Tôi ngay cả kêu đau cũng sẽ làm dây thần kinh đau nhói, chỉ có thể cắn chặt môi dưới âm thầm chịu đựng.
Gã khổng lồ đó có tứ chi và ngũ quan giống người, những mạch máu thô to nổi rõ trên bề mặt da, giống như một cái bọc thịt lớn sắp nổ tung.
Gã đi đến trước mặt tôi, cười hì hì sờ vào vết dao trên bụng tôi.
Gã nói: “Cậu có biết tại sao nó không chảy máu không?”
Nói rồi, không ngờ gã lại dùng móng tay cạo sạch những mảnh thịt vụn dọc theo vết cắt của vết thương, đau đến mức đầu gối tôi cũng mềm nhũn.
“Vì năng lực của tôi là khống chế máu.” Gã đột nhiên dùng nắm đấm to lớn banh rộng vết dao của tôi ra, năm ngón tay duỗi ra trong bụng tôi. Một lượng lớn máu huyết từ trong cơ thể tôi trào ra, tim đập dữ dội như một cái máy bơm nước tăng tốc.
Lẽ nào, từ lúc tôi ra khỏi bồn nước ban nãy, gã khổng lồ đã luôn âm thầm theo dõi tôi, đi theo sau lưng tôi?
Gã rút tay ra khỏi cơ thể tôi, nhịp tim dữ dội ngừng lại, tôi cảm thấy mình giống như một cái túi nước bị rút cạn, khô quắt treo lơ lửng giữa đống dây leo bằng thép gai.
Đại não bị đủ loại cảm giác đau đớn đè nén, trong cơn mê man tôi nghe thấy tiếng chiếc ống nghiệm rỗng trong túi rơi xuống đất.
Gã khổng lồ cúi người xuống nhặt ống nghiệm đó lên, hỏi: “Cậu quen Thị Trẫm?”
Tôi cúi gằm đầu, nhắm mắt, gần như ngất đi.
Gã thô bạo nắm lấy cằm tôi: “Cậu là ai?”
Tôi gắng gượng dùng hết chút sức lực cuối cùng của toàn thân, miễn cưỡng nhấc được một bên mí mắt lên một chút, trong ánh mắt chứa đầy sự bất mãn và mệt mỏi.
Gã có vẻ vô cùng căm phẫn, bóp nát chiếc ống nghiệm trong tay. Sau đó tôi liền cảm thấy mạch máu trên cánh tay bắt đầu trở nên nóng rực, đốt đến mức da thịt tôi cũng đỏ ửng lên.
“Cậu nghĩ Thị Trẫm sẽ đến cứu cậu à? Đến đây?” Gã bắt đầu trở nên hung bạo, tùy tiện làm nóng máu của tôi để thiêu đốt cơ thể tôi.
Tôi bị hành hạ đến mức không thể chịu đựng nổi, cố nén rên khẽ hai tiếng, những mũi kim thép xuyên qua tứ chi vô cùng mảnh mai, giống như bốn sợi chỉ thắt nút trong cơ thể tôi, mỗi một cử động rung lắc của tôi đều đi kèm với cảm giác đau đớn như bị xé rách.
Hắn đột nhiên giơ tay lên, cảm giác nóng rực đó biến mất: “Cậu có biết tại sao Thị Trẫm không thể đến cứu cậu không?”
Tôi khẽ thở phào một hơi, lắc đầu.
Gã chỉ vào những dãy bồn nước sau lưng tôi: “Cậu có biết tại sao lại phải cử những tên áo đen trông có vẻ vô dụng này đi để bắt giết Đế Thần Thị Trẫm không? Bởi vì những Hư Linh này được tạo ra để chuyên dùng đối phó với Thị Trẫm, trước mặt chúng, năng lực vốn đã bị hạn chế của Thị Trẫm lại càng trở nên yếu ớt. Nếu không có chiếc ống nghiệm của Thị Huyên, cậu ta chính là một kẻ vô dụng.”
Hư Linh? Người áo đen?
Gã dùng ngón tay lướt trên xương quai xanh của tôi, nơi nào đi qua cũng bị máu huyết nóng bỏng đốt đến da tróc thịt bong.
Cuối cùng, đầu ngón tay gã chạm vào trán tôi, gã cười hì hì hai tiếng, tôi biết khoảnh khắc tiếp theo sẽ bị đốt nổ chính là đại não của tôi.
Tôi nhắm mắt, chờ đợi cái chết đến, tuy nhiên đúng lúc ấy, một dòng chất lỏng ấm nóng phun lên mặt tôi.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy một ngón tay bị chặt đứt.
Gã khổng lồ ôm lấy ngón tay bị chặt đứt kinh hãi lảo đảo lùi lại mấy bước.
“Là ai?” Gã tức giận gầm lên.
Đúng vậy, là ai? Tư duy gần như tê liệt của tôi cũng lóe lên câu hỏi này. Sau đó, tôi liền cảm thấy những ống thép xung quanh bắt đầu rút đi, một vòng tay ôm lấy tôi, tôi dựa vào người cậu ấy, có thể nghe thấy nhịp tim chân thực và mạnh mẽ.
Tôi được bế kiểu công chúa, nhắm mắt lại, mùi hương quen thuộc khiến tôi an tâm.
“Thị Trẫm, nơi này là nơi có nhiều Hư Linh nhất, làm sao cậu vào được?” Âm đuôi của gã khổng lồ không ngờ lại mang theo run rẩy, cũng không biết là gã tức giận hay sợ hãi.
Giọng Thị Trẫm bình tĩnh trầm thấp, lồng ngực rung động theo thanh đới có thể được tôi cảm nhận rõ ràng: “Những Hư Linh này dù sao cũng chỉ là bán thành phẩm.”
“Vậy cũng đủ rồi. Cậu đã mất đi Thần cách, duy trì hình người cũng đã là lay lắt sống tạm, sao thế? Cậu định vì thằng nhóc tóc vàng này mà đánh nhau với tôi ư?” Nói rồi, gã bắt đầu kéo dài giọng, “or Trái Đất BOOOOM?”
Thị Trẫm khẽ thở dài một hơi, trong giọng nói tràn đầy sự phủ định đối với trí tuệ của gã khổng lồ: “Lan Thiết, tôi là dùng Thần cách để phong ấn Thị Nhung, không phải là mất đi Thần cách. Không phải nói là tôi không lấy lại được. Chỉ là hơi phiền phức một chút, cho nên…”
Nói rồi Thị Trẫm cúi đầu nhìn tôi: “Cần chút thời gian.”
Câu này hình như là nói với tôi, tôi yếu ớt gật đầu, mở hé ra một khe nhỏ.
“Không thể nào! Cậu nói năng hồ đồ! Cậu phong ấn tên đó mấy trăm năm rồi, bọn họ đều nói cậu đã là Phế Thần rồi!”
“Bởi vì hôm nay tôi rất tức giận.” Vẻ mặt Thị Trẫm thờ ơ, từng chút một đi về phía gã khổng lồ.
Gã khổng lồ tuy miệng lưỡi rất cứng rắn, nhưng cơ thể lại thành thật lùi về phía sau.
Gã căm phẫn đấm mạnh vào nút màu đỏ trên tường, các bình nước trong khoang đột nhiên kêu ong ong. Những đường ống thô to tàn nhẫn đâm vào đầu của những người áo đen, bọn họ gào thét một cách dữ tợn. Não tủy của họ bị đường ống hút ra, cuối cùng bị ép thành những hạt nhỏ.
Đám sương mù rắn được tạo ra từ Hư Linh này bao vây chúng tôi, Thị Trẫm mặt không đổi sắc, tiếp tục theo nhịp bước ban nãy mà dồn gã khổng lồ vào đường cùng.
Cậu ấy không hề sử dụng một chút linh lực nào, nhưng khí thế chênh lệch rõ rệt khiến gã khổng lồ nhận thức rõ ràng cái chết của mình sắp đến.
Trong nháy mắt, gã khổng lồ cũng giống như tôi ban nãy bị những ống thép giữ lại, vô số mũi kim thép đâm vào cơ thể gã, vô số mạch máu bắt đầu vỡ tung, tôi thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi khét lẹt tỏa ra từ người gã.
Tôi ở một bên nhìn mà kinh hồn bạt vía, Thị Trẫm thì lại rất bình tĩnh, tôi cảm thấy có lẽ cậu ấy thật sự rất tức giận, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy như vậy.
Thị Trẫm dùng ý niệm rút những đường ống đi, gã khổng lồ rơi xuống sàn nhà tạo thành một cái hố sâu.
Gã khổng lồ không chết, ngay cả gã cũng cảm thấy không thể tin nổi.
“Anh đang tò mò tại sao tôi không giết anh?” Thị Trẫm từ trên cao nhìn xuống gã.
Gã khổng lồ ngơ ngác ngẩng đầu.
Thị Trẫm khẽ nhún vai một chút, để tôi nằm thoải mái hơn: “Bởi vì Manh Manh nhà tôi thuộc cung Bọ Cạp, mạng của anh đợi cậu ấy dưỡng thương xong sẽ đích thân đến lấy. Thánh Lễ của Nebula sẽ tham gia đúng không?”
Tôi hì hì hai tiếng, khản giọng: “Sweet~”
Nói rồi, tôi toàn tâm toàn ý thả lỏng, mặc cho ý thức bị cơn buồn ngủ ập đến nuốt chửng.