- Trang chủ
- Tiểu Minh Đã Chết Như Thế Nào
- Chương 39
Chương 39
Truyện: Tiểu Minh Đã Chết Như Thế Nào
Tác giả: Quyển Giác
- Chương 1: Quyển 1: 【Mùa Hè Của Trẫm Và Tôi】Điều Tra Một Vụ Án, Người Chết Chính Là Tôi (1-98)
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90: Ngoại Truyện – Tết Đoan Ngọ 2 Năm Trước
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99: Quyển 2: 【ĐH Đế Đô: Mùa Thu Dần Phai】Cẩm Nang Combat Màu Mè Của TrẫmManh (99-122)
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123: Quyển 3: 【Bánh Xe Kiến Tạo Hư Vô】Bất Động Sản Nebula: Lăng Mộ Đế Vương Chính Thức Mở Bán (123-168)
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141: Ngoại Truyện – Năm Đó Anh Trẫm 15 Tuổi (1)
- Chương 142: Ngoại Truyện – Năm Đó Anh Trẫm 15 Tuổi (2)
- Chương 143: Ngoại Truyện – Năm Đó Anh Trẫm 15 Tuổi (3)
- Chương 144: Ngoại Truyện – Năm Đó Anh Trẫm 15 Tuổi ()
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: 【Đại Kết Cục Thượng】Lăng Mộ Đế Vương
- Chương 168: 【Đại Kết Cục Hạ】Lăng Mộ Đế Phi
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
c phía cậu ta: “Điên rồi à? Cậu muốn hủy diệt toàn bộ sao?”
Thiếu niên tóc đen đột nhiên tham gia trận chiến kia đang đối mặt với tôi, quay lưng về phía họ.
Ba người họ đứng thành một hình tam giác.
Một đỉnh ở cạnh đáy khuyên nhủ: “Được rồi Thị Nhung, hôm nay đến đây thôi.”
Một đỉnh ở cạnh đáy khác phớt lờ lời khuyên, chỉ vào bóng lưng của thiếu niên tóc đen mà xù lông nói: “Cậu ta đe dọa tôi!”
Thiếu niên tóc đen kia cúi đầu, vẻ mặt mệt mỏi, hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến hai người quen thuộc sau lưng.
Mặc dù chỉ là một bóng lưng yếu ớt, nhưng đã đủ để tỏa ra một luồng sát khí và phẫn nộ bao phủ toàn bộ chiến trường.
Sự xuất hiện của người này cũng khiến bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.
Những chấm đen nhỏ li ti lơ lửng trên không trung vẫn còn đó, quay tròn, lơ lửng.
Trận chiến vẫn chưa kết thúc, vô số hố đen mini có thể xé rách không thời gian bất cứ lúc nào này đang gào thét sự nguy hiểm xung quanh.
Mặc dù Thị Nhung vẫn mang vẻ mặt sát khí đằng đằng, nhưng tôi biết cậu ta đã sớm không còn ý muốn chiến đấu nữa.
Thị Huyên nhìn bóng lưng của thiếu niên tóc đen với vẻ mặt đầy ẩn ý, sau đó vịn vào kiếm đứng thẳng người dậy.
Ngón tay anh ta lướt trên thanh đại kiếm, thanh kiếm liền biến mất.
“Đi thôi?” Anh ta tiến lên kéo lấy Thị Nhung.
“Xì.”
Nói rồi Thị Huyên vòng tay khoác vai Thị Nhung, cúi đầu nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu ấy lúc mới ngủ dậy khó ở lắm, chẳng phải cậu vì cứ hay làm phiền lúc cậu ấy ngủ, nên mới bị cậu ấy tống vào tù sao…”
“Đệt! Anh con mẹ nó rốt cuộc có phải đang can ngăn không vậy?”
“Nhung Nhung ngoan nào, đi thôi đi thôi…”
“Đệt mịa… tức chết mất…” Thị Nhung vô cùng miễn cưỡng bị Thị Huyên kéo đi, không quên quay đầu lại ném cho thiếu niên đột ngột xuất hiện kia mấy cái lườm sắc như dao.
Thiếu niên tóc đen ấy mặc một chiếc áo thun trắng bằng cotton, một chiếc quần jean đơn giản. Tay phải cậu ấy cầm chiếc áo khoác xanh trắng, vẻ mặt như vừa bị đánh thức.
Tôi đứng đối diện cậu ấy cách đó không xa, cậu ấy không ngẩng đầu nhìn tôi.
Thiếu niên ấy lê những bước chân mệt mỏi từ từ đi về phía tôi, vạt áo khoác xanh trắng kéo lê một vệt dài trên nền cát.
Tay trái cậu ấy nhẹ nhàng xo.a nắn ấn đường đang nhíu chặt, nhắm mắt, hình như rất khó chịu.
Cứ như vậy tôi nhìn cậu ấy, nhìn cậu ấy tiến lại gần từng chút một, cho đến khi tầm mắt của tôi không còn chứa nổi cậu ấy nữa.
Khoang mũi lại tràn ngập mùi hương quen thuộc của người đó, mùi sữa tắm mà cậu ấy hay dùng.
Tim tôi đột nhiên đập loạn xạ, đây là cảm giác tôi chưa từng có. Lúc ấy tôi đột nhiên trở nên ngại ngùng, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt gần trong gang tấc của cậu ấy.
Cậu ấy cao hơn tôi một chút, tôi cứ cúi đầu như vậy, vừa hay nhìn thấy xương quai xanh của cậu ấy.
Đúng lúc ấy, vai tôi trĩu xuống, trán cậu ấy tựa vào vai tôi.
Cậu ấy đè trọng tâm lên vai trái của tôi, hai tay buông thõng bất lực, tôi không biết phải làm gì tiếp theo.
“Thị Trẫm?” Tôi gọi cậu ấy.
“Ừm…?” Cậu ấy uể oải đáp lại một cách tùy tiện.
Tôi vội vàng vươn tay đỡ lấy thân hình sắp ngã của cậu ấy: “Cậu về rồi?”
Cậu ấy vòng tay trái qua cổ tôi, cả người treo trên người tôi.
Cơ thể của cậu ấy vẫn nặng hơn tôi tưởng rất nhiều, để cậu ấy không bị tuột xuống, tôi đành phải vòng tay qua eo cậu ấy ôm chặt lại: “Về ngủ thôi.”
Đầu cậu ấy gối lên vai tôi, không còn đáp lại nữa.
Tôi biết, cậu ấy ngủ rồi.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Minh: Đồng chí Thị Trẫm, với tư cách là nam chính song hành, cậu đã đăng xuất gần 20 chương rồi mới log in lại, xin hỏi giờ phút này cậu có cảm tưởng gì không?
Trẫm Trẫm: (-p-) zzzzzZZZZZZ