- Trang chủ
- Tiểu Minh Đã Chết Như Thế Nào
- Chương 150
Chương 150
Truyện: Tiểu Minh Đã Chết Như Thế Nào
Tác giả: Quyển Giác
- Chương 1: Quyển 1: 【Mùa Hè Của Trẫm Và Tôi】Điều Tra Một Vụ Án, Người Chết Chính Là Tôi (1-98)
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90: Ngoại Truyện – Tết Đoan Ngọ 2 Năm Trước
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99: Quyển 2: 【ĐH Đế Đô: Mùa Thu Dần Phai】Cẩm Nang Combat Màu Mè Của TrẫmManh (99-122)
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123: Quyển 3: 【Bánh Xe Kiến Tạo Hư Vô】Bất Động Sản Nebula: Lăng Mộ Đế Vương Chính Thức Mở Bán (123-168)
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141: Ngoại Truyện – Năm Đó Anh Trẫm 15 Tuổi (1)
- Chương 142: Ngoại Truyện – Năm Đó Anh Trẫm 15 Tuổi (2)
- Chương 143: Ngoại Truyện – Năm Đó Anh Trẫm 15 Tuổi (3)
- Chương 144: Ngoại Truyện – Năm Đó Anh Trẫm 15 Tuổi ()
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: 【Đại Kết Cục Thượng】Lăng Mộ Đế Vương
- Chương 168: 【Đại Kết Cục Hạ】Lăng Mộ Đế Phi
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Scene 1
Sĩ Lương tỉnh lại trê.n ghế sofa, gạt chiếc gối tựa đang đè lên mặt ra.
“Đây là…?” Đây là phòng khách nhà Thị Trẫm, nơi cậu từng đến vào kỳ nghỉ hè năm lớp 12.
Sĩ Lương ôm trán ngồi dậy, chìm vào bối rối. Mình không phải đang lái xe cùng Thị Trẫm đến Kyoto sao, sao lại đến đây rồi?
Ngẩng đầu, cửa phòng ngủ của Thị Trẫm đóng chặt. Sĩ Lương đứng dậy, vừa đi được hai bước liền đứng hình. Sau cánh cửa phòng đó, có tiếng rê.n rỉ đứt quãng. Mang theo tiếng khóc nức nở, giọng nói non nớt, hơn nữa còn là của một cậu bé trai.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Sĩ Lương đã đi đến trước cửa. Cậu nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, đẩy ra.
Thị Trẫm ngồi trê.n giường nhìn cậu, trê.n mặt nở một nụ cười, trông rất kỳ quái. Bên ngoài rõ ràng là ban ngày, nhưng phòng ngủ của Thị Trẫm lại kéo rèm cửa dày cộp, không chút ánh sáng nào lọt vào. Đèn bàn ở đầu giường có màu cam nhạt, kéo bóng của Thị Trẫm trê.n tường dài ngoằng.
Kỳ quái.
Thiếu niên đang phát ra tiếng thở d.ốc yêu kiều kia nửa dưới trầ/n tru/ồng, nằm trong lòng Thị Trẫm. Ánh mắt Thị Trẫm không rời mà nhìn chằm chằm vào Sĩ Lương đang đứng ở cửa, nhưng tay lại không ngừng di chuyển trê.n người thiếu niên. Da thịt thiếu niên kia trắng nõn, tuy ánh sáng hơi tối, Sĩ Lương vẫn có thể nhìn rõ những vết sẹo chi chít trê.n người. Thiếu niên không thể kìm nén mà ngẩng đầu lên, yết hầu khẽ động, một cái tên mang theo giọng run rẩy sắp sửa buột ra.
“Thị… Thị Trẫm… a…”
Sĩ Lương cảm thấy cơ thể trở nên cứng đờ, tim cũng tê dại. Vành mắt thiếu niên nhỏ đỏ hoe, trê.n mặt cũng ửng hồng. Thị Trẫm vén tóc mái trước trán thiếu niên lên, cúi người nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo ở thái dương. Sau đó, giống như một phần thưởng, hôn lên khóe mắt ẩm ướt của thiếu niên một cái. Sĩ Lương chỉ đứng một bên nhìn, cũng có thể cảm nhận được cảm giác tê tê dại dại đó.
“Thích không Bảo Bảo?” Thị Trẫm nói với thiếu niên trong lòng.
Trê.n lông mi của thiếu niên đều đã dính đầy những giọt lệ, ngơ ngơ ngác ngác, lắc đầu nói thích.
Sĩ Lương nghẹn một hơi suýt nữa thì không thở nổi, chỉ muốn xông lên cắn chết Thị Trẫm ngay lập tức. Thế nhưng cậu không thể cử động được, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Đệt con mẹ!
Thị Trẫm liếc Sĩ Lương một cái đầy khiêu khích, lòng bàn tay trượt đến khối thịt mềm mại của thiếu niên nhỏ.
“Ư…” Thiếu niên nhỏ khẽ uốn éo vòng eo thon thả. Vòng eo đó quả thực rất thon, Thị Trẫm chỉ cần một bàn tay đã ôm trọn vào lòng, luôn có cảm giác không thể thoát ra, mang ý tứ muốn từ chối nhưng lại đón nhận, “Đừng véo chim nhỏ của Kỷ Kỷ mà TAT”
“Hừ.” Thị Trẫm khẽ hừ một tiếng, xoa n.ắn thêm vài lần, cục thịt mềm mại trong tay liền có hình dạng.
“Thị…” Sĩ Lương trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi mà nặn ra một chữ.
Thị Trẫm mỉm cười tà mị ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sĩ Lương: “Thấy không? Manh Manh.” Cậu nói, “Cơ thể của cậu chính là d*m đãng như vậy đấy.”
“Thị! Trẫm!”
Scene 2
“Thị! Trẫm!”
“Hửm?”
Sĩ Lương bật dậy phát một, cầm lấy gối đập vào người bên cạnh.
Thị Trẫm còn chưa mở mắt, đã bị úp nguyên cái gối vào mặt. Sống mũi đau điếng. Cậu đẩy chiếc gối đang đè lên mặt ra, nhìn thấy Sĩ Lương đang tức sùi bọt mép.
Sáng sớm tinh mơ bị ăn một trận đòn vô cớ, Thị Trẫm tội nghiệp ngồi dậy, tốt tính mà vuốt vuốt lọn tóc vểnh do ngủ của Sĩ Lương, “Cậu mơ à?”
Lúc này Sĩ Lương mới nhận ra, hai người đang ngủ trong một khách sạn kiểu Nhật. Cảnh tượng kỳ quái ban nãy, đều là mơ?!
Thị Trẫm lim dim mắt buồn ngủ kéo chăn bên phía Sĩ Lương ra, nhìn thấy một cục phồng lên dưới lớp áo yukata: “Cậu mộng xuân à?”
Sĩ Lương trừng mắt nhìn Thị Trẫm một cái, tiếp tục túm lấy gối đập Thị Trẫm ngã dúi dụi. Thấy Thị Trẫm không có ý định phản kháng lại, chấp nhận số phận chui vào ổ chăn nằm tiếp, Sĩ Lương ném gối đi, tức giận đùng đùng đi rửa mặt.
Scene 3
Nửa đêm sau, Sĩ Lương Thị Trẫm đã hội hợp với giáo sư và những người khác, địa điểm tập trung chính là khách sạn kiểu Nhật đang ở này. Thật ra lúc đó Sĩ Lương đã ngủ, cậu là được Thị Trẫm bế xuống xe.
Sĩ Lương vừa đánh răng, vừa hiểu ra quá trình. Bản thân trong gương đã thay một bộ yukata kiểu Nhật, chắc chắn là lúc cậu ngủ, ai đó trong phòng đã thay giúp cậu.
Mặt già đỏ bừng, lòng xuân phơi phới. Ngậm đầy bọt kem đánh răng vừa định xông về phòng làm nũng một phen, chợt nghĩ đến giấc mơ kia.
Trong mơ, Thị Trẫm trước mặt cậu, vuốt v.e Kỷ Quyết đang chiếm dụng cơ thể cậu. Cảnh tượng đó thật sự là sức mạnh dơ bẩn cuồn cuộn, nước sông tràn lan liên miên không dứt, một khi đã bắt đầu thì không thể cứu vãn. Sĩ Lương chỉ cần nhớ lại một chút thôi là bàng quang đã đau, chỉ muốn cắn chết Thị Trẫm ngay lập tức. Mặc dù chỉ là một giấc mơ, nhưng cậu chính là tức giận, chính là tức giận, chính là tức giận!
Người có thể vì một giấc mơ mà nổi giận đùng đùng một cách nghiêm túc như vậy, ngoài Sĩ Tiểu Thùy nhà Lão Thùy ra thì cũng không còn ai nữa.
*(chữ 谁/thùy chỉ “ai đó”, aka câu trê.n chỉ tiểu sĩ nhà ai đó, nhưng mà dịch ra tiếng việt thuần đọc sẽ rất ngượng mồm nếu dịch cả của anh trẫm, nên t để nguyên chữ thùy luôn)
Lúc ăn cơm, Sĩ Tiểu Thùy không nói một lời nào với Thị Lão Thùy, ngay cả nhìn thẳng cũng không thèm. Chỗ ngồi được sắp xếp trước theo tên, hai người vừa khéo ngồi đối diện nhau. Không khí thật ra khá là khó xử.
Thị Lão Thùy ngậm đũa, ánh mắt long lanh nhìn Sĩ Tiểu Thùy. Không biết mình rốt cuộc đã đắc tội với vợ yêu ở điểm nào.
Tiểu Thùy bị Lão Thùy nhìn chằm chằm đến không tự nhiên, để xoa dịu không khí, liền tìm Đằng Hoàng đang ngồi bên cạnh bắt chuyện.
“Món cá này cậu thích ăn không?”
“Tôi không thích ăn.”
“Ồ, cậu thích ăn à, vậy con cá này của tôi cho cậu đấy. Đừng để thừa.”
“Tôi nói tôi không thích ăn.”
Dưới sự từ chối thẳng thừng của Đằng Hoàng, Sĩ Lương gắp miếng sashimi trong đĩa của mình cho Đằng Hoàng. Đằng Hoàng tủi thân muốn khóc, như anh dũng hy sinh mà ăn miếng cá đó.
Do các món ăn trong khách sạn đều do ban tổ chức buổi thuyết trình chuẩn bị kỹ lưỡng cho mọi người, để thừa thức ăn sẽ rất thất lễ. Nhưng, một số món thịt sống cá sống thật sự ăn không quen, Sĩ Lương liền gắp hết cho Đằng Hoàng. Đằng Hoàng cũng ăn không quen, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Mặt khác, có một người thì không chịu đựng được. Thị Trẫm đứa trẻ này có một đặc điểm, đặc biệt kén ăn. Cả bàn đầy món ăn mà chẳng có mấy món hợp khẩu vị của cậu. Cậu nhân lúc Sĩ Lương gắp đồ ăn vào đĩa của Đằng Hoàng, liền gắp đồ ăn vào đĩa của Sĩ Lương. Dù sao thì cuối cùng những món không ngon đều để Đằng Hoàng ăn hết, khiến đứa trẻ này no căng cả bụng.
Sau bữa ăn, ba người từ khu vực ăn uống đi ra. Thị Trẫm và Sĩ Lương đều chưa ăn no, trong lòng rất bực bội.
Lúc đi về khu nhà nghỉ, Sĩ Lương đột nhiên cảm thấy phía trước bên trái có một luồng ánh sáng đỏ cắt vào mắt mình, cậu đau đớn kêu rê.n, che mắt lại: “Trời ơi! Tôi sắp mù rồi!”
Hoàng Trẫm hai người không hiểu gì cả, cũng nhìn về phía trước bên trái. Ở đó có một chiếc Ferrari màu đỏ đang đỗ, Thị Trẫm có chút ấn tượng với chiếc xe này.
Chính là chiếc xe mà tối qua, Sĩ Lương thề sống chết cũng phải bỏ xa.
“Xấu quá, sao lại có chiếc xe xấu như vậy, kiểu dáng màu mè lòe loẹt bắt mắt nhưng không có nội hàm, rốt cuộc là loại người hạ đẳng nào mới bỏ ra mười bảy triệu để mua chiếc xe khoa trương đó chứ, mắt của tôi! Mắt của tôi! Mắt của tôi bị bỏng rồi!!! Đau đau đau đau đau.” Sĩ Lương gào khản cả cổ, xé tim xé phổi.
Đằng Hoàng liền nhìn kỹ chiếc xe đó: “Khá tốt mà, có xấu đến thế không?”
Thị Trẫm ôm Sĩ Lương vào lòng an ủi, vỗ vỗ lưng: “Haizz, cậu không hiểu đâu, người ta đẳng cấp cao mà.”
Sĩ Lương tủi thân muốn khóc, ôm mặt cúi gằm xuống: “Tôi thà đốt tiền còn hơn!”
“Vẫn là đừng đốt thì hơn.” Đằng Hoàng phủi phủi những nốt nổi da gà trê.n vai, “Cậu khoa trương đến mức làm tôi nổi da gà rồi.”
Đằng Hoàng bị sự khoa trương của Sĩ Lương gây ra 500 điểm sát thương, sải bước đi về phía chiếc xe thể thao đó. Trẫm Manh nhìn bóng lưng Đằng Hoàng, thấy cậu ta mở cửa xe, chui vào trong xe. Sau đó lái xe đi mất…
Lái đi mất…
Scene 4
Nói đến chuyện này, hôm qua Đằng Hoàng cũng ngủ cả buổi chiều, lỡ mất chuyến bay.
Tối qua Đằng Hoàng đến muộn hơn Thị Trẫm và Sĩ Lương, vì quá buồn ngủ, liền đỗ xe trong sân. Lúc này vừa khéo nhìn thấy, liền đỗ xe vào gara.
Căng da bụng chùng da mắt, Đằng Hoàng quyết định về phòng ngủ bù một giấc. Vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy Sĩ Lương ngồi trê.n giường mình nghịch điện thoại.
Hửm? Đằng Hoàng hơi sững người: “Cậu đây là…?”
Sĩ Lương thì không khách sáo, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh giường: “Ngủ đi.”
“Đây là phòng của tôi phải không?” Đằng Hoàng đi ra ngoài xác nhận lại số phòng một lần nữa.
“Là của cậu mà.” Sĩ Lương đầu không ngẩng lên mà vẫn đang chơi game, “Mấy bữa nữa tôi chen chúc ở chỗ cậu một chút.”
“Không phải.” Đằng Hoàng không dám tiến lên, “Tại sao?”
Sĩ Lương vắt chéo chân ngồi bên mép giường: “Không tại sao cả, không muốn ngủ chung phòng với cái… cái tên Thùy đó nữa.”
“Được thôi, dù sao cái phòng đôi này cũng chỉ có mình tôi.” Đằng Hoàng sải bước, ngã phịch xuống giường, “Buổi chiều… buổi thuyết trình gọi tôi…”
Ngón tay Sĩ Lương linh hoạt lướt trê.n màn hình, mặt không biểu cảm quay đầu lại: “Bỏ tay ra khỏi eo tôi.”
Scene 5
Buổi thuyết trình chiều hôm đó được tổ chức ở đại lễ đường tầng thượng của khách sạn. Có không ít ông lớn trong giới kinh doanh đến dự, hiện tại việc tài trợ cho các dự án nghiên cứu khoa học của các trường đại học đã trở thành một điểm đầu tư mới của không ít đại gia, mọi người đều rất mong đợi buổi thuyết trình quy tụ những tài năng ưu tú của các trường danh tiếng này.
Hội nghị bắt đầu đúng giờ vào lúc một giờ trưa, Thị Trẫm với tư cách là người phát biểu, đã thay vest.
Sĩ Lương vốn dĩ cũng mang theo trang phục lịch sự, nhưng buổi trưa cậu ở phòng Đằng Hoàng chơi game, lười không muốn về phòng Thị Trẫm lấy, đành mượn một chiếc áo khoác của Đằng Hoàng cầm trê.n tay.
Vừa mới vào hội trường, mọi người còn chưa vội vàng ngồi xuống. Phía sau hội trường có bày đĩa hoa quả và bánh ngọt, bữa trưa Sĩ Lương chưa ăn no, liền cầm đĩa đến phía sau càn quét.
Ngay lúc cậu vừa gắp một miếng bánh kem, một người từ phía sau cậu đi qua. Thật ra phía sau cậu có rất nhiều người qua lại, chào hỏi xã giao lẫn nhau, nâng ly rượu bắt chuyện, nhưng duy chỉ có sự đi qua của người đó thu hút được sự chú ý của cậu.
Người đàn ông đó có một mái tóc đen nhánh cực kỳ đen, không dài không ngắn, phần tóc tỉa trê.n đỉnh đầu rối nhẹ nhưng rất có phong cách. Trán cao má ngọc, Sĩ Lương cảm thấy tóc đen phối với gương mặt của người này quả thực là tuyệt phối.
“Thị Trẫm.” Gần như ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đó, cái tên này đã buột miệng thốt ra. Nhìn thấy tất cả mọi người trong hội trường đều quay về phía mình, Sĩ Lương mới muộn màng nhận ra.
Trong đám đông, người đàn ông tóc đen đó cũng quay người lại. Mơ hồ, Sĩ Lương cảm thấy cảnh tượng trước mắt này, tựa như đã từng quen biết. Rất giống với cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Thị Huyên.
Khác biệt là, người đàn ông trước mắt đó mỉm cười với cậu.
Sĩ Lương biết lát nữa Thị Trẫm có bài phát biểu, nên không đến gần làm phiền cậu ấy. Cậu chọn một vị trí ở hàng ghế sau lưng Thị Trẫm ngồi xuống, ngắm nghía người này. Thị Trẫm mặc một bộ vest ngắn màu xanh navy, áo khoác mở phanh, hai tay đút túi quần, thắt một chiếc cà vạt màu đen đậm, phối hợp với mái tóc đen cắt ngắn, vừa đẹp trai vừa toát lên khí chất cao quý.
Sĩ Lương “phụt” một tiếng bật cười, quả nhiên giống hệt như lần gặp Thị Huyên đó.