- Trang chủ
- Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình
- Chương 81: Vậy thì, để bày tỏ lời xin lỗi, em tự phạt ba ly rượu để tạ tội
Chương 81: Vậy thì, để bày tỏ lời xin lỗi, em tự phạt ba ly rượu để tạ tội
Truyện: Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình
Tác giả: Tô Từ Lí
- Chương 1: Một quẻ 500
- Chương 2: Dung đại sư
- Chương 3: Bà bà nói liên hệ anh có thể tìm được Tạ Trường Thời phải không?
- Chương 4: Nhưng cũng đáng yêu như nhau
- Chương 5: Bởi vì anh đã mạnh mẽ hơn rồi
- Chương 6: Tôi muốn nằm cùng anh, hai chúng ta đắp chung chăn bông tâm sự
- Chương 7: Trương Dụ
- Chương 8: Tiểu cương thi thì không cần biết nhiều như vậy
- Chương 9: Thượng cửu, vô vọng, hành có sảnh, vô du lợi
- Chương 10: Nếu có thể cho em uống thêm hai ngụm máu thì càng tốt
- Chương 11: Ngài hôm nay vất vả cả ngày, số tiền vào sổ là: -402
- Chương 12: Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn đã tìm thấy cô
- Chương 13: Thật muốn lạy Dung Kính một cái
- Chương 14: Tôi không phải người giàu có, tôi chỉ là dựa dẫm vào người giàu có
- Chương 15: Chỉ có thể đánh gãy xương thôi
- Chương 16: Đề nghị đi bệnh viện ngay, khoa mắt chuyển khoa thần kinh
- Chương 17: Vì khách hàng quá ngu
- Chương 18: Một cú đâm, như quyết tuyệt với thế giới này
- Chương 19: Một tiểu quỷ bị người khác sai khiến
- Chương 20: Làm thế nào để hỏi thăm một kẻ ngốc một cách tao nhã
- Chương 21: Chờ anh chết hoặc tôi chết, chúng ta có thể hẹn cùng nhau đến
- Chương 22: Kẹo dẻo bổ huyết cho bà bầu
- Chương 23: Thơm quá... nhớ mùi này quá đi mất, phải hít một ngụm cho hồi sức
- Chương 24: Tuyệt đối không được để phí dù chỉ một giọt!
- Chương 25: Em không vẽ bùa hộ mệnh cho tôi, tôi vẫn sẽ nấu mì bò cho em
- Chương 26: Sao lại bị ghét đến mức này?
- Chương 27: Xấu tới mức này, lúc thờ cúng mà không đau mắt à?
- Chương 28: Cảm giác như cậu có thể đi tìm Tạ thị đòi người ngay bây giờ rồi đó
- Chương 29: Đùa à, đây là tôi đích thân thiết kế theo phong cách cặp đôi đó
- Chương 30: Vậy em có muốn gọi một tiếng "ba" nghe thử không?
- Chương 31: Tôi không đồng ý để anh giết nó đâu nha
- Chương 32: Trông tôi giống đồ ngốc lắm sao?
- Chương 33: Ngay cả chuột già trong đạo quán cũng rất lễ phép
- Chương 34: Biến tôi thành heo?!
- Chương 35: Anh cũng là của em!!
- Chương 36: Anh cũng đang giúp tìm cháu gái của mình à?
- Chương 37: Cháu đã gặp con gái hai người... ở sau lưng Ngô Vĩ
- Chương 38: Chính là hai người hôm trước rủ nhau đi ăn lẩu dê đó hả?
- Chương 39: Một chút địa vị gia đình cũng không có
- Chương 40: Tôi gọi điện cho Tạ Trường Thời
- Chương 41: Đến lúc anh kết hôn, có thể dành riêng cho em một bàn không
- Chương 42: Nhưng quan tài nhất định không thiếu
- Chương 43: Đi tìm Dung Kính, cậu ấy nhất định giúp được
- Chương 44: Thêm một người nữa biết cậu không phải người sống
- Chương 45: Tư thế hiện tại...rất không an toàn
- Chương 46: Anh có phản ứng với người mình thích là chuyện rất bình thường
- Chương 47: Hy vọng điểm cộng này sẽ giúp anh tăng hạng trong danh sách bạntrai
- Chương 48: Lại không ngờ đến khả năng khác
- Chương 49: Phiến Kì Hắc Kim
- Chương 50: Nếu không thì sao quyến rũ được em?
- Chương 51: Anh lấy em ra so với gà đấy à?
- Chương 52: Khuôn mặt giống hệt tiểu quỷ từng đi theo sau Hồ Tụ
- Chương 53: Hôm nay không phải cố tình quyến rũ đâu
- Chương 54: Họ nói hai người ngồi giữa Nhiếp Lục và Nghiêm thiếu là Dung Kính..
- Chương 55: Sớm muộn gì cũng lấy tội danh lừa đảo mà bắt anh
- Chương 56: Cùng. Giường. Chung. Gối
- Chương 57: Đôi khi nói chuyện không giữ lời cũng là một ưu điểm
- Chương 58: Dại dột giống nhau như đúc
- Chương 59: Xem hai ta là tay đấm miễn phí sao?
- Chương 60: Death Note của Dung Kính
- Chương 61: Đối tượng mập mờ / đáng yêu
- Chương 62: Ánh mắt Tạ Trường Thời quả thực rất tốt
- Chương 63: Bởi vì đây không phải con trai của hai vị
- Chương 64: Tổ sư gia chiếu cố ngươi như vậy sao?
- Chương 65: Tình huống của Tiêu Tiêu không tốt lắm
- Chương 66: Tiền bối, ngài không làm nát óc họ ra đấy chứ?
- Chương 67: Hoa Thanh Môn
- Chương 68: Lời 'an ủi' này nghe mà lòng lạnh giá
- Chương 69: Cậu như vậy dường như là phải về chịu tang cho sư thúc Trường Hạc
- Chương 70: Tiền bối yên tâm, vẫn còn thở được
- Chương 71: Nếu không trở về thì phải lo thất tuần cho ngài rồi
- Chương 72: Không sao, tôi còn có Tổ sư gia
- Chương 73: Bạn trai anh có phải tên là Dung Kính không?
- Chương 74: Vậy... A Kính có nguyện ý cho anh một cơ hội không?"
- Chương 75: Đại sư Dung và Tạ tổng trẻ tuổi đầy hứa hẹn, vô cùng xứng đôi
- Chương 76: Eo thon như vậy, không phải hắn thì là ai
- Chương 77: Không muốn đi bộ thì có thể gọi Tạ Trường Thời, tắm rửa thì không
- Chương 78: Hắn ta mà cứ cố tình chảy sang, anh sẽ giúp cậu thiến hắn ta
- Chương 79: Quán Xuân Túy này cũng lạ thật
- Chương 80: Bị Lâm Kỳ dắt mũi xoay vòng vòng, vậy mà còn tận tâm tận lực làm
- Chương 81: Vậy thì, để bày tỏ lời xin lỗi, em tự phạt ba ly rượu để tạ tội
- Chương 82: Lâm tiên sinh, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, không phải là
- Chương 83: Cậu còn có thể chào hỏi tổng giám đốc Tạ sao?
- Chương 84: Phiền thật, chỉ muốn đè Nhiếp Lục vào cái hầm cầu ba năm đó thôi
- Chương 85: Lấy gậy ông đập lưng ông hình như cũng không tồi
- Chương 86: Rác rưởi từ đâu đến thì nên về lại nơi đó
- Chương 87: Tóc ai?
- Chương 88: Lâm Từ Ngôn cũng mang tâm trạng như vậy mà kết giao với Dung Kính
- Chương 89: Lớn tuổi như vậy rồi, trong lòng có thể nào có chút suy nghĩ hay khô
- Chương 90: Ai là người đã tóm vai cậu kéo ra sau?
- Chương 91: Tâm tình sư thúc Phùng Tị hôm nay như thế nào?
- Chương 92: ... nhưng bảo bối đã nghĩ xong sẽ dùng gì để đổi chưa?"
- Chương 93: Sờ đầu thì không cần, sờ chỗ khác thì được
- Chương 94: Bảo bối, anh cảm thấy chúng ta có thể tiến thêm một bước nữa
- Chương 95: Tạ Trường Thời thật sự đã hư hỏng hoàn toàn rồi
- Chương 96: Thật sự là chột dạ quá mức rồi
- Chương 97: Sự bất thường của Đới Cực
- Chương 98: Vẫn là chủ nhân của tiểu cương thi này hào phóng nhất!
- Chương 99: Tốc độ giết người của người có thể nhanh bằng ta sao?
- Chương 100: Trước kia chẳng phải cũng là một con chó độc thân kêu gâu gâu sao?
- Chương 101: Tạ Trường Thời nghĩ, trên đời này, lời tỏ tình đẹp nhất cũng chỉ có
- Chương 102: Một con ma như tiền bối Tư Lưu cũng có đối tượng sao?
- Chương 103: Phát hiện tổ tông Thao Tỉ Quan
- Chương 104: Hắn còn muốn sống để ăn tiệc cưới của Dung Kính và Tạ Trường Thời!
- Chương 105: Tiền bối, bộ dạng này ngàn vạn lần đừng để sư thúc Phùng Tị của tôi
- Chương 106: Tiền bối, ngài muốn Phùng Tị sư thúc trở thành chủ nhân của ngài à?
- Chương 107: Mang tên tiểu cương thi vô lương tâm này đi tìm 'chồng' của nó đi
- Chương 108: [Phiên ngoại 1] Vậy nên, ngươi không chấp nhận ta, thật sự là vì kỹ
- Chương 109: [Phiên ngoại 2] Tạ Trường Thời, anh mau nhìn xem, bình giấm trong bếp có phải đổ
- Chương 110: [Phiên ngoại 3 - Đại kết cục] Tân hôn vui vẻ
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Lâm Kỳ mang theo một thân lửa giận đi ra ngoài cửa quán Xuân Túy. Hắn ta bước đi vội vã, khiến nhóm người thiếu gia Lưu dù đã trợn mắt nhìn theo cũng không kịp đuổi, chỉ có thể đứng ở đằng xa trơ mắt nhìn cửa thang máy mở ra rồi đóng lại.
Nhìn con số màu xanh nhảy trên vách thang máy, Lâm Kỳ nhớ lại cảnh mình đã mất thể diện trước mặt Lâm Từ Ngôn, lòng căm hận sục sôi.
Cũng lạ thật, ai mà chẳng biết Nghiêm Anh Diệu ở trong giới Nhạn Thành là người cao cao tại thượng, khó bảo, càng khó tiếp cận. Nhiếp Lục chơi với Nghiêm Anh Diệu, tính cách hai người ít nhiều cũng có điểm tương đồng, nhưng cố tình lại chính hai người này coi trọng Lâm Từ Ngôn?
Giống như nói đùa vậy.
Lâm Từ Ngôn, một kẻ xuất thân từ cô nhi viện, ngoài bằng cấp ra hình như chẳng có gì đáng nói, nhưng Nghiêm Anh Diệu và Nhiếp Lục sẽ quan tâm bằng cấp của một người sao?
Càng nghĩ, Lâm Kỳ lại càng thấy kỳ lạ không hiểu Lâm Từ Ngôn làm thế nào mà có thể quen biết với hai vị thiếu gia này, thậm chí còn có khả năng làm cho hai vị thiếu gia này ra mặt bênh vực cậu ta.
Khi vừa bước ra khỏi thang máy, Lâm Kỳ đang định đi về phía chiếc xe của mình, đôi mắt vô tình ngước lên, lại nhìn thấy một người đàn ông đang đi tới ở cách đó không xa.
Người đàn ông đó khác với thường ngày, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, hai nút ở cổ áo được cởi ra, trông rất phóng khoáng. Quần tây ôm lấy đôi chân dài, làm tôn lên dáng người cao ráo, tuấn tú. Mặc dù rũ mắt xuống, nhưng vẫn có thể thoáng thấy ngũ quan tuấn mỹ và khí chất nổi bật.
Đây là...
Tạ Trường Thời?
Lâm Kỳ trong lòng khẽ động, hướng đi của bước chân thay đổi, rất nhanh đi lên phía trước, lịch sự chào hỏi: "Tổng giám đốc Tạ."
Lúc đó Tạ Trường Thời đang xem điện thoại, năm phút trước anh đã gửi tin nhắn cho Dung Kính, nhưng tiếc là cậu tiểu cương thi này không biết là uống nước lựu vui quá hay sao, vẫn chưa trả lời. Vì vậy, anh đành tìm một chỗ đậu xe, rồi trực tiếp lên đây "bắt cương thi".
Nhưng Tạ Trường Thời không ngờ lại gặp phải người con nuôi này của nhà họ Lâm ở đây.
Mi mắt hơi nhếch lên, Tạ Trường Thời nhìn hắn ta, bỗng chốc nhếch môi: "Nhị thiếu gia Lâm?"
Lâm Kỳ nghe mấy chữ này, trong lòng đột nhiên dâng lên một niềm vui sướng tột độ. Hắn ta cứ nghĩ nhà họ Lâm và nhà họ Tạ không có quan hệ hợp tác gì, địa vị của Tạ Trường Thời lại có phần khác biệt với họ, Tạ Trường Thời chắc chắn sẽ không nhận ra mình. Vì thế, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để tự giới thiệu, nhưng không ngờ Tạ Trường Thời chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra mình.
Điều này có phải ý nói Tạ Trường Thời có chú ý đến nhà họ Lâm, hoặc là nói, có chú ý đến mình không?
Trong lòng dâng lên từng đợt phấn khích, nhưng trên mặt Lâm Kỳ vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh. Hắn ta tỏ vẻ hơi bất ngờ, hỏi: "Tổng giám đốc Tạ nhận ra tôi sao?"
Tạ Trường Thời nhìn vào sự h*m m**n và toan tính khó che giấu trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, rũ mắt xuống và cười.
Anh thật sự đã đánh giá cao Lâm Kỳ.
Anh cứ tưởng nhân vật chính trong lời của hệ thống phải là một nhân vật lợi hại như thế nào, nhưng bây giờ nhìn thấy, cũng chỉ có vậy.
Giả dối không đủ, ngụy trang cũng không đủ.
Thế nên trông giống như một tên hề, thật nực cười.
Anh lướt qua Lâm Kỳ, để lại một câu đầy ẩn ý: "Đã nghe danh từ lâu."
Cửa thang máy đóng lại, hoàn toàn chặn tầm mắt của Lâm Kỳ, nhưng lại không thể ngăn được sự khoái trá và kích động trong lòng hắn.
Tạ Trường Thời đi vào tầng lầu của Xuân Túy, vừa bước vào quán bar, mặc dù ánh đèn bên trong mờ ảo và u ám, đủ màu sắc đan xen, nhưng kỳ lạ là, anh đi chưa được hai bước đã nhìn thấy cậu thiếu niên đang ngồi trong một góc. Đôi mắt Dung Kính sáng lên, cậu đang cầm ly nước lựu nhấp một ngụm, sau đó tham gia vào cuộc trò chuyện với Nghiêm Anh Diệu và mọi người.
Anh lặng lẽ bước đến phía sau Dung Kính.
Nghiêm Anh Diệu và Nhiếp Lục là người đầu tiên nhận ra có một bóng đen phía trước. Họ theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tạ Trường Thời ẩn hiện trong bóng tối, cả hai đều ngẩn người.
Dung Kính vẫn đang lải nhải: “Thế còn cái loại rượu mặt trời chiều này thì sao? Tên nghe kỳ cục, cứ thấy như uống xong là phải đi tìm chết vậy.”
Nhiếp Lục liếc mắt nhìn, thầm nghĩ Tạ Trường Thời nghe thấy thế này sẽ không nghĩ bọn họ đang dạy Dung Kính uống rượu chứ?
Sau đó dứt khoát lên tiếng: "Không ngon đâu, có loại rượu nào mà ngon?"
Dung Kính: "?"
Cậu nghi ngờ nhìn anh ta: "Anh vừa mới nói rượu nào cũng ngon mà."
Nhiếp Lục: "..."
Nghiêm Anh Diệu nhìn người bạn thân đang có vẻ mặt phức tạp khó tả, khóe miệng giật giật, vỗ vai anh ta rồi đứng dậy, gật đầu chào người đàn ông trẻ tuổi đứng sau lưng Dung Kính: "Tổng giám đốc Tạ."
Tạ Trường Thời tới à?
Dung Kính bất ngờ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đang nửa chống tay lên ghế. Tạ Trường Thời nhận thấy ánh mắt của cậu, nhướng mày với cậu: "A Kính ở đây vui quá nên quên cả trời đất rồi hả, anh nhắn tin mà em cũng không trả lời."
Tạ Trường Thời nhắn tin cho mình sao?
Dung Kính mở điện thoại ra, quả nhiên thấy thông báo từ vài phút trước. Cậu lộ ra một nụ cười xin lỗi với Tạ Trường Thời, rồi kéo anh ngồi xuống bên cạnh, giải thích: "Vừa rồi cậu con nuôi nhà họ Lâm đến gây sự với A Ngôn, em đang xem náo nhiệt."
"Náo nhiệt quan trọng hơn anh sao?"
"Không có! Tạ Trường Thời, anh đừng có vô cớ gây rối."
"Anh vô cớ gây rối à?"
Dung Kính nhìn Tạ Trường Thời, người đàn ông này luôn thích trêu chọc cậu, cậu đã quen rồi. Nhưng đôi mắt đen láy đảo một vòng, cậu như nghĩ ra điều gì, trên khuôn mặt trắng nõn đột nhiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
"Anh không vô cớ gây rối, là em sai, là em đã không trả lời tin nhắn của bạn trai em kịp thời."
Vẻ mặt Tạ Trường Thời thoáng chốc trở nên kỳ quái.
Rất hiếm khi thấy Dung Kính chịu thua nhanh như vậy.
Không giống cậu ấy.
Khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Dung Kính liền đứng bật dậy, mắt càng sáng hơn: "Vậy thì, để bày tỏ lời xin lỗi, em tự phạt ba ly rượu để tạ tội với anh nhé?"
Tạ Trường Thời: "..."
Nghiêm Anh Diệu và hai người kia: "..."
Được, thì ra cậu ấy có ý đồ này.
Nhiếp Lục lúc này đã khôn ngoan hơn, trong câu chuyện "uống rượu tạ tội" này, anh ta chọn làm người qua đường, giả vờ nhìn đồng hồ rồi thốt lên: "Ối, sao mà đã 10 giờ rồi, cũng muộn rồi, hay chúng ta về trước nhỉ?"
Nghiêm Anh Diệu bình tĩnh gật đầu: "Tôi cũng có ý này."
Lâm Từ Ngôn: "... Không vấn đề gì."
Ba người nói đi là đi, hoàn toàn không để ý đến Dung Kính và Tạ Trường Thời. Nhìn bóng dáng họ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Dung Kính chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Tạ Trường Thời, lễ phép hỏi: "Em còn cần tạ tội không?"
Tạ Trường Thời cố ý nói: "Chúng ta là người yêu, chuyện quan trọng nhất giữa người yêu là bao dung cho nhau, nên anh thấy việc tạ tội là không cần thiết."
Nhìn thẳng vào vẻ mặt xụ xuống của cậu thiếu niên, Tạ Trường Thời nén cười nói tiếp: "Với lại vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, nếu anh thật sự vì vài phút trả lời tin nhắn chậm mà cãi nhau với em, thì đúng là hơi vô cớ gây rối."
Dung Kính: "..."
Cậu cố gắng tìm lỗi cho mình: "Nhưng em không kịp thời trả lời tin nhắn của anh là lỗi của em, em không nên tập trung vào Lâm Kỳ."
Tạ Trường Thời gật đầu: "Vì em hiểu chuyện như vậy, anh tha thứ cho em, chúng ta về nhà thôi."
Dung Kính: "..."
Dung Kính ủ rũ cụp tai, Dung Kính chán nản, Dung Kính buồn bã, đi theo sau Tạ Trường Thời được hai bước, cuối cùng cũng không nhịn được kéo vạt áo anh, ghé mặt lại gần, nhỏ giọng nói: "Em muốn uống rượu."
Tạ Trường Thời xoa đầu cậu, thật sự không nhịn được cười: "Muốn uống thì cứ uống, còn sợ anh không cho em uống sao?"
Dung Kính sờ sờ mũi, có chút chột dạ: "Nhưng em uống vào sẽ say mà."
"Say thì anh sẽ đưa em về nhà, nhưng chỉ được uống một chút thôi." Tạ Trường Thời nghĩ một chút, rồi nói thêm, "Nhưng mà, sau khi say sẽ xảy ra chuyện gì, anh không dám đảm bảo đâu đấy, A Kính, chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi đưa ra quyết định nhé."
Dung Kính "...".
Nghe nghiêm trọng quá.
Nhưng trong đầu Dung Kính lúc này chỉ toàn là rượu.
Vài phút sau, Dung Kính và Tạ Trường Thời trở lại chỗ ngồi, trước mặt là một dãy tám ly rượu với màu sắc khác nhau nhưng đều rất đẹp mắt.
Dung Kính nhanh chóng chụp một bức ảnh, gửi vào nhóm chat của phòng làm việc.
Nhiếp Lục cúi đầu nhìn, lập tức "hoắc" một tiếng: "A Nghiêm, ngày mai chúng ta nghỉ, tám ly rượu này mà uống hết, đại sư không say mới là lạ."
Sau đó, anh gửi cho Dung Kính một biểu tượng "like".
Dung Kính đặt điện thoại xuống, chọn một ly rượu có màu đỏ dâu trước. Vừa uống vào, cậu cảm nhận được một hương trái cây nồng nàn. Mắt cậu hơi sáng lên, nhấp thêm một ngụm nữa, rồi đẩy ly rượu cho Tạ Trường Thời: "Cái này ngon."
Tạ Trường Thời nhận lấy, uống một ngụm.
Đúng là khi uống vào có hương trái cây, nhưng dư vị lại rất đậm mùi rượu, tác dụng chậm cũng rất mạnh.
Tạ Trường Thời nhìn về phía Dung Kính, quả nhiên thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu thiếu niên đã ửng đỏ. Dung Kính chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng, nhưng cậu không để ý, lập tức với tay lấy ly rượu thứ hai. Cứ như vậy, cậu ấy cứ đỏ mặt, cứ uống, vài phút sau, cậu quay đầu nhìn Tạ Trường Thời, nói: "Tạ Trường Thời."
Tạ Trường Thời đã uống nốt phần rượu còn lại trong các ly, nghe thấy cậu đột nhiên gọi tên mình, anh nhìn sang hỏi: "Sao vậy?"
Dung Kính chỉ vào anh: "Anh biến thành hai người rồi kìa! Em có hai bạn trai!"
Tạ Trường Thời: "..."
Anh đưa tay ấn ngón tay cậu xuống, nâng khuôn mặt cậu lên. Lòng bàn tay chạm vào, cảm giác nóng bỏng khiến ngón tay anh khẽ co lại. Nhưng rất nhanh, lòng bàn tay anh hoàn toàn áp lên khuôn mặt mềm mại của cậu thiếu niên. Anh cười hỏi: "Say rồi sao?"
Đầu Dung Kính choáng váng, có chút không chắc chắn nói: "Hình như vậy, nhưng em còn một ly chưa uống."
"Anh uống thay em."
Một ngụm uống sạch ly rượu còn lại, Tạ Trường Thời xoa mặt cậu, hỏi: "Có muốn về nhà không?"
Lúc này, Dung Kính chóng mặt đến mức nhìn ai cũng có bóng chồng, đầu óc như một miếng hồ nhão, nhưng nghe đến hai từ "về nhà" vẫn cố sức gật đầu, sau đó chui tọt vào lòng Tạ Trường Thời, ngửi mùi rượu thoang thoảng dễ chịu trên người anh, lẩm bẩm: "Anh đưa em về nhà."
"Đưa em về nhà có thưởng không?"
Dung Kính thò đầu ra khỏi lòng anh, quen đường tìm cằm anh, chụt một cái hôn lên, cười đến cong mắt: "Thưởng rồi."
Tạ Trường Thời nghĩ, phần thưởng này có lẽ chưa đủ.
Nhưng anh không nói gì, chỉ bế Dung Kính về xe.
Dung Kính được nhét một chiếc gối ôm vào lòng, cậu ngoan ngoãn dựa vào ghế.
Mãi cho đến khi chiếc Maybach dừng lại ở Vân Giang Loan, Tạ Trường Thời bế Dung Kính ra khỏi xe, cậu thiếu niên liền quấn chặt chân quanh eo anh, nhất quyết không chịu buông.
Đóng cửa phòng ngủ bằng một tay, Tạ Trường Thời đưa tay chạm vào eo Dung Kính. Một cảm giác ngứa ngáy khó tả ngay lập tức chiếm lấy tâm trí Dung Kính. Cậu "a" một tiếng, lăn lộn bò lên giường, nhưng vừa mới động đậy, mắt cá chân đã bị ngón tay dài của Tạ Trường Thời nắm lấy. Dưới ánh đèn ấm áp, người đàn ông rũ mắt nhìn chằm chằm cậu, cười nói một câu: "Thế này mà đã chạy rồi?"
Dung Kính chớp chớp mắt, nhìn hai Tạ Trường Thời, lờ mờ hỏi: "Thế còn làm gì nữa?"
"Anh nhớ đã nói rồi, anh không thể đảm bảo được điều gì sẽ xảy ra sau khi em say. A Kính, đây là chính em tự đưa đến cửa đấy."